Tình hình của Thạch gia không khỏi làm cho Tần Vấn Thiên liên hệ tới mình.

Trong cơ thể hắn hình như có hai loại huyết mạch cùng tồn tại, một loại trong đó giống như huyết mạch của Thái Cổ Yêu Vương, cho dù bây giờ hắn đã đạt tu vi Nguyên Phủ tầng bảy nhưng vẫn chưa khám phá ra bí mật về huyết mạch của mình.

Hai loại huyết mạch trong cơ thể như có tiềm lực vô tận, cùng đợi hắn phát hiện từng chút một.

Người của Thạch gia ngồi xuống, nhất thời đám người đều an tọa vào vị trí định sẵn, không ngừng có thị nữ mang rượu lên, đặt ở trước mặt đám người, bầu không khí nhẹ nhõm, giống như một buổi yến hội, không có chút căng thẳng nào.

Các thế lực nhìn giống như rất hòa hợp, nào ai biết là bọn họ luôn âm thầm tranh phong nhiều năm.

- Chư vị có thể tới Trần gia ta, Trần phủ vô cùng vinh hạnh, người mới thay người cũ, bây giờ chứng kiến nhiều nhân tài xuất hiện trong các thế lực, lòng ta cũng thấy vui mừng.

Phía Trần gia, một người đứng đầu khoác hoa phục, bên trên thêu hình mặt trời rực rỡ, khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.

- Hoa huynh, sao hiền điệt (*) Thái Hư lại không tới?

Người trung niên của Trần gia nhìn về phía Hoa gia, mở miệng hỏi, nếu bàn về nhân tài mới xuất hiện thì phải kể đến Hoa Thái Hư đầu tiên, hắn hùng bá Thiên Mệnh bảng đã mấy năm nay.

- Thái Hư đang đột phá cảnh giới, ít ngày nữa là có thể đột phá cảnh giới Thiên Cương tầng hai.

Phía Hoa gia, một người mỉm cười đáp lại, trên mặt có nét kiêu ngạo ẩn hiện, làm cho vẻ mặt nhiều người có chút sượng sùng. Hoa Thái Hư không hổ là đệ nhất Thiên Mệnh bảng, bây giờ đã bắt đầu đột phá cảnh giới Thiên Cương tầng hai, chắc chắn là đã chênh lệch rất xa với những người phía sau trên Thiên Mệnh bảng.

- Ha ha, xem ra sau này hiền điệt Thái Hư sẽ trở thành một đời hùng chủ của Hoa gia.

Người Trần gia cười nói, Hoa Thái Hư xuất chúng đã lấn át tất cả những người cùng thế hệ trong Hoa gia, thậm chí cả trưởng bối. Nếu tình hình này tiếp tục thì vị trí đứng đầu của Hoa gia sau này nhất định sẽ là Hoa Thái Hư.

- Không phải Trần Vương hiền chất cũng vậy sao?

Người Hoa gia khách sáo nói.

Trần Vương của đại nhật Trần gia cũng không phải là chỉ vị vương giả nào trong Thiên Cương bảng mà là nhân vật xếp thứ hai trên Thiên Mệnh bảng. Tên của hắn là Trần Vương. Nghe đồn cái tên này của Trần Vương là sau này đổi thành, gia tộc đổi tên cho hắn chính là đặt kỳ vọng vào hắn, hy vọng hắn trở thành vua của đại nhật Trần gia.

- Nó không được, vẫn còn ở cấp cuối của cảnh giới Nguyên Phủ.

Người Trần gia xua tay cười, nhưng trông như có vẻ “nghĩ một đằng nói một nẻo”.

- Trần Vương hiền chất ở lại cảnh giới Nguyên Phủ chắc là đã có tính toán của mình.

Người Hoa gia cười, hắn từng nghe nói Trần Vương kia vốn đã có thể đột phá cảnh giới Thiên Cương, thế nhưng hắn lại duy trì cảnh giới Nguyên Phủ.

- Thạch Phá Thiên hiền chất như thế nào rồi?

Người Trần gia bỏ qua đề tài này, đưa mắt nhìn sang người Thạch gia.

Thạch Phá Thiên xếp hạng thứ ba trên Thiên Mệnh bảng.

- Vẫn vậy, người phía sau đã đột phá, còn hắn vẫn ở Nguyên Phủ tầng chín.

Người Thạch gia thản nhiên đáp lại.

Hắn chỉ người phía sau, chính là nói đến người xếp thứ tư trên Thiên Mệnh bảng, Kinh Võ của Khâm Thiên các, đã đột phá đến cảnh giới Thiên Cương.

- Ha ha.

Người Trần gia lờ đi cười nói:

- Không biết thực lực tiểu bối Vương Thương xếp thứ năm ra sao rồi, trước nay người này vẫn rất thần bí.

- Việc của tiểu bối, chúng ta cũng không quản hết được, lần này tranh Thiên Mệnh bảng, chúng ta chỉ đến làm quần chúng mà thôi.

Lúc này Lạc Hà bình tĩnh lên tiếng. Nàng vừa lên tiếng, nhất thời có không ít người nhìn về phía điện Đan Vương.

- Cũng đúng, những tiểu bối tranh Thiên Mệnh bảng đều thuộc các thế lực ở đây hôm nay, ngược lại chúng ta chỉ cần chờ xem náo nhiệt.

Người trung niên của Trần gia giống như không thèm để ý cười một tiếng, thế nhưng mỗi lần tranh Thiên Mệnh bảng, các thế lực đều vô cùng quan tâm.

Ở hoàng triều Đại Hạ vẫn có một lời đồn đại, tranh đoạt Thiên Mệnh bảng liên quan đến vận thế của Đại Hạ, khi tranh Thiên Mệnh bảng, hậu bối đệ tử của thế lực nào biểu hiện xuất sắc nhất, đoạt được vị trí càng cao thì vận thế của thế lực đó sẽ càng lớn mạnh. Hiện tại các thế lực mạnh nhất của hoàng triều Đại Hạ từ trước đến nay đều có hậu bối đệ tử độc chiếm Thiên Mệnh bảng.

Bảy đại gia tộc khai sáng hoàng triều Đại Hạ, bọn họ độc chiếm ba vị trí đầu đã rất nhiều năm, không ngoại lệ, loại độc chiếm này thường lại rơi vào mấy thế lực mạnh nhất của thành Khâm Châu.

- Lạc Hà, ta nghe nói ngươi nhận nữ đệ tử Mạc Khuynh Thành, có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, còn chưa được nhìn thấy, sao hôm nay lại không đến?

Có người hỏi Lạc Hà.

- Nha đầu kia khổ tâm tu hành, không thích náo nhiệt.

Lạc Hà thuận miệng nói, nhưng lời vừa nói ra sắc mặt nàng đã đanh lại, tươi cười nói:

- Tuy nhiên hôm nay, vẫn sẽ tới đây bái kiến các vị trưởng bối.

Nàng vừa nói xong liền thấy cách đó không xa, có mấy bóng người bay tới, chỉ thấy nữ tử phía trước mặc bạch y, thanh tú thoát tục, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, không tìm được điểm nào có thể bắt bẻ được.

Điều này làm cho sắc mặt không ít người đơ đi, cho dù là những nhân vật trưởng giả kia cũng không nhịn được mà có chút giật mình. Thảo nào ngay cả nhân vật như Hoa Thái Hư cũng có ý với nàng, nữ tử này lại có thiên phú Thất Khiếu Linh Lung Tâm, sao lại không khiến người ta yêu thích chứ.

Còn ánh mắt đệ tử của các đại thế lực càng khựng lại, nhìn nữ nhân có dung nhan như tiên tử kia, tim không nhịn được mà đập thình thịch.

Con người đều yêu cái đẹp, bất kể là người có thiên phú trác tuyệt hay là người tầm thường xoàng xĩnh, cũng không ngoại lệ.

Nhược Hoan huých tay Tần Vấn Thiên một cái, Tần Vấn Thiên nhìn nàng cười khổ, khẽ nói:

- Tỷ, đừng làm ồn.

Dường như nàng còn đẹp hơn trước đây, chẳng lẽ tu hành có hiệu quả làm đẹp, xem ra ta cũng phải cố gắng rồi.

Nhược Hoan cười khẽ nói, hôm nay trên người Mạc Khuynh Thành như có ánh sáng kỳ diệu.

Chỉ thấy Mạc Khuynh Thành đi về phía điện Đan Vương, khom người trước Lạc Hà, gọi:

- Sư tôn.

- Ừ, Khuynh Thành, mau chào hỏi các vị tiền bối.

Lạc Hà khẽ gật đầu, Mạc Khuynh Thành khẽ khom người với đám người, từng cử động đều ưu nhã, rung động lòng người. Thậm chí không ít thanh niên hậu bối trợn cả mắt lên, giống như đã tìm được ý trung nhân trong mộng.

- Khuynh Thành bái kiến các vị trưởng bối.

Mạc Khuynh Thành khẽ nói, sau đó chậm rãi đi tới ngồi ở phía sau Lạc Hà. Tầm mắt nàng hướng về phía Âu Dương thế gia, liền thấy Tần Vấn Thiên đang nhìn mình, trong mắt hiện lên ý cười, lóe lên một cái rồi biến mất làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt. Trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy ra, thần thái như vậy làm cho hắn nhớ về ngày trước.

Có không ít thanh niên dụi mắt một cái, vừa rồi xảy ra chuyện gì, là bọn họ nhìn lầm sao?

- Lạc Hà, chúc mừng ngươi thu được đệ tử giỏi, chỉ là không biết đã có ý trung nhân hay chưa. Nếu chưa có thì có thể để ý đến con cháu Trần gia chúng ta một chút?

Người trung niên của Trần gia cười nói.

Lạc Hà đang muốn nói, lại nghe Mạc Khuynh Thành mỉm cười trả lời:

- Bẩm tiền bối, điệt nữ (**) đã có ý trung nhân rồi.

- Ồ?

Vẻ mặt người trung niên Trần gia sửng sốt, ánh mắt người ở nơi này cũng dừng lại, chẳng lẽ Mạc Khuynh Thành thực sự coi trọng Hoa Thái Hư, nhưng với thiên tư của Hoa Thái Hư thì quả thật hai người khá thích hợp.

Đương nhiên cũng có thể là Trảm Trần, dù sao đều là đệ tử điện Đan Vương, hai người coi như là huynh muội. Lâu ngày sinh tình cũng không phải chuyện gì lạ.

- Không biết là vị anh tài nào lại có được vận may như vậy?

Người trung niên Trần gia cười nói.

- Sau khi tranh Thiên Mệnh bảng xong mọi người sẽ biết đến hắn ạ.

Mạc Khuynh Thành cười đáp lại một tiếng. Lời của nàng làm cho không ít người kinh ngạc, nói như vậy thì không phải là Hoa Thái Hư?

Thậm chí cũng có thể không phải là Trảm Trần.

- Tạm thời không đề cập việc này nữa.

Dường như Lạc Hà có chút không vui, khẽ nói một câu.

- Được.

Người trung niên Trần gia gật đầu, cuối cùng ánh mắt hắn cũng nhìn về phía Âu Dương thế gia:

- Hôm trước thế điệt Âu Dương Cuồng Sinh muốn thanh niên vãn bối Âu Dương thế gia luận bàn tài nghệ cùng với vãn bối Trần gia ta, vì vậy mới có tiệc rượu lần này. Ta mời chư vị đến đây không chỉ do cảm tình mà còn có ý này. Để xem ngoại trừ những nhân vật anh tài tranh Thiên Mệnh bảng, những hậu bối khác của chúng ta đã tu hành như thế nào.

Trần Vương, Thạch Phá Thiên chưa tới, hiển nhiên bọn họ không muốn để những người đó sớm đụng độ trước, tranh Thiên Mệnh bảng mới là võ đài của bọn họ.

Thực lực Âu Dương Cuồng Sinh chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy, hắn muốn luận bàn một chút, đương nhiên Trần gia sẽ thỏa mãn hắn.

- Chư vị có nhã hứng thử một trận?

Người trung niên Trần gia nhìn về phía đoàn người, cười hỏi.

- Luận bàn như thế nào?

Người Vương gia hỏi.

- Nếu Âu Dương thế điệt tu vi Nguyên Phủ tầng bảy, vậy thì coi giới hạn là ở cấp bậc Nguyên Phủ tầng bảy đi. Mỗi bên chọn ra một người xuất chiến, ngoài ra còn chọn một người cùng cảnh giới phụ trợ chiến đấu, để xem hậu bối bên nào mạnh nhất, như thế nào?

Người Trần gia cười nói:

- Luận bàn lần này cũng chỉ trợ hứng cho yến hội, không cần phải coi trọng quá mức.

- Được lắm, vậy có được phần thưởng không?

Có người cười nói.

- Được, người chiến thắng cuối cùng có thể đưa ra điều kiện đối với bất kỳ thế lực nào còn lại, chỉ cần không quá phận, không thế lực nào dị nghị thì sẽ đáp ứng hắn, thấy thế nào?

Người trung niên Trần gia tiếp tục nói, mọi người đều gật đầu, luận bàn giữa tiểu bối cũng chỉ là một phen náo nhiệt, sợ rằng mục đích chủ yếu của Trần gia hôm nay là làm cho Âu Dương thế gia bẽ mặt.

Bọn họ biết rõ, Trần gia ngoại trừ Trần Vương, ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy này còn có một nhân vật yêu nghiệt không thua kém Trần Vương bao nhiêu.

- Nếu các vị đều đồng ý, vậy hãy chọn người lên diễn võ đài đi.

Tiếng nói của người trung niên Trần gia vừa rơi xuống, phía Trần gia có hai người đi ra.

- Quả nhiên là Trần Chiến.

Mọi người nhìn thấy một người trong đó, ánh mắt sắc bén. Trần Chiến này có thiên tư vô cùng đáng sợ, có thể chiến đấu với nhân vật cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, năng lực lĩnh ngộ Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp rất mạnh.

- Ngươi đánh cùng ta?

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn Tần Vấn Thiên, nếu trận chiến này có Tần Vấn Thiên xuất chiến cùng hắn thì không có gì phải lo lắng.

- Được.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, sau khi nghe người trung niên Trần gia nói xong hắn lập tức quyết định, tất nhiên hắn phải xuất chiến trận chiến này.

Điều kiện hắn nói rất đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói thì rất quan trọng.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau nhảy lên võ đài, sáu đại thế lực khác cũng có người lần lượt đi ra.

Vương Tiêu cũng ở đó, ánh mắt hắn không nhìn Trần Chiến Trần gia mà nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Hắn biết người này có thể còn đáng sợ hơn cả Trần Chiến.

Trước khi trải qua bậc thang Thiên Bi, Tần Vấn Thiên cũng đã chiến đấu với Tư Đồ Phá mà không bại, sau đó đi lên bậc thang Thiên Bi, đã tiến bộ không ít, bây giờ lực chiến đầu của hắn Vương Tiêu cảm thấy khó mà đo lường được, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối là vô cùng mạnh. Suy tính của Trần gia sợ là đã vô ích rồi.

- Tần Vấn Thiên, ngươi giết người của Hoa gia ta, hôm nay ta muốn lĩnh giáo một chút.

Phía Hoa gia có một thanh niên lạnh lùng nói, Tần Vấn Thiên vẫn nhìn thẳng, chẳng thèm liếc hắn một cái.

Nhân vật các bên đều mạnh mẽ, chỉ nghe người trung niên Trần gia mở miệng cười, đang chuẩn bị nói rõ quy tắc chiến đấu.

- Âu Dương, ta không muốn phí thời gian.

Tần Vấn Thiên khẽ nói làm Âu Dương Cuồng Sinh hơi sửng sốt, người này lại muốn làm gì.

Sau đó liền thấy Tần Vấn Thiên kéo Âu Dương Cuồng Sinh đi về phía trước, cất lời:

- Nhân vật như chúng ta đã muốn chiến thì phải cạnh tranh mạnh nhất.

Mọi người sửng sốt, nhìn Tần Vấn Thiên, không biết người này muốn nói gì?

Sau đó bọn họ liền nghe Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:

- Không cần quy tắc làm gì, các ngươi lên hết đi!

Trong lòng Âu Dương Cuồng Sinh run lên, tên này... Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, luận bàn với người cùng cảnh giới quả thật chẳng có ý nghĩa gì!

***

(*) Hiền điệt, hiền chất, thế điệt: Cháu trai

(**) Điệt nữ: Cháu gái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play