“Trước không vội, chúng ta nói giá cả trước, dù sao thu thập tin tức cũng phải nhờ nhân lực vật lực đúng không? Mấy vị công tử tiểu thư cũng không thể bảo ta làm không công được.”
Ba người Trần Bá Ngọc hào sảng ném ra một thỏi vàng hơn mười lượng, hắn phóng khoáng vung tay lên nói:
“Dễ nói, chỉ cần ngươi động tác nhanh nhẹn chút, vàng này cho ngươi.”
Nhìn thấy thỏi vàng trước mặt, trên mặt Trương Bất Tam lộ ra một tia xem thường, hắn nói:
“Mấy vị cho rằng Trương mỗ là ăn mày hay sao?”
“Trương mỗ ta tốt xấu gì cũng có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, đi đầu nhập tiểu gia tộc làm môn khách mỗi tháng còn kiếm thù lao nhiều hơn số này, hiện tại vất vả buôn bán tình báo chỉ có giá trị chút vàng này sao?”
Trần Bá Ngọc bất mãn nói:
“Ngươi muốn cái gì?”
Trương Bất Tam cười hắc hắc nói:
“Ta cũng là người võ lâm, ta muốn chính là vật tư tu luyện.”
“Linh đan diệu dược có thể, kỳ trân dị bảo cũng có thể, bảo giáp binh khí cầu mà không được, các ngươi có hay không?”
Bốn người nhìn nhau, cả đám sững sốt.
Bậc cha chú bọn họ là cao tầng Thất Hùng Hội cho nên không thiếu những thứ này.
Nhưng hiện tại bọn họ lén lút đi theo Trầm Thiên Dao vào Giang Nam đạo, bọn họ cũng không phải cuồng nhân tu luyện, hơn nữa kinh nghiệm giang hồ nông cạn, ngay cả đan dược tu luyện và đan dược chữa thương cũng không có mang theo a.
Nhìn bốn người như thế, Trương Bất Tam cười lạnh nói:
“Các vị, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, ta làm tình báo đều là tin tức thật, cũng công khai ghi giá, buôn bán nhỏ không thể thiếu nợ, nếu như các ngươi không cầm ra đồ vật hữu dụng thì ta cũng không bán tình báo cho các ngươi.”
Trầm Thiên Dao cắn răng nói:
“Trần Bá Ngọc! Giao giao bội kiếm ra.”
Sắc mặt Trần Bá Ngọc biến hóa, vội vàng nói:
“Không được, đây là quà phụ thân ta ban thưởng khi tấn chức cảnh giới Tiên Thiên, nó là binh khí hoàng cấp, tại áo có thể đổi tình báo?”
Cho dù Trần Bá Ngọc có ngốc cũng biết binh khí hoàng cấp trân quý, tuy phụ thân hắn chính là cao tầng Thất Hùng Hội cũng không phải thiếu binh khí hoàng cấp, nhưng nếu hắn cầm binh khí hoàng cấp đổi tình báo, đoán chừng phụ thân hắn không đánh chết cũng đánh hắn tàn phế.
Trầm Thiên Dao hừ lạnh nói:
“Ta hỏi ngươi có giao hay không! Nếu ngươi không giao thì hiện tại biến mất khỏi mắt ta, ta sau này không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Trần Bá Ngọc giãy dụa nửa ngày, cuối cùng hắn cắn răng giao bội kiếm cho Trương Bất Tam, hung ác nói:
“Nếu tình báo của ngươi sai, ta khẳng định ngươi sẽ hối hận.”
Trương Bất Tam vội vàng cầm bội kiếm, hắn rút thân kiếm xem xét, lúc này hàn khí ập tới, trên chuôi kiếm còn có hai chữ Trầm Sương nhỏ.
Nội tâm hắn vui vẻ, là hàng thật a, một tin tức đổi lấy binh khí hoàng cấp, Trương Bất Tam hắn lần này đụng phải dê béo rồi.
“Mấy vị xin yên tâm, các ngươi có thể hỏi thăm một chút, tình báo Trương Bất Tam ta có khi nào sai không? Nếu sau một phần hoàn lại mười lần.”
Hắn dứt lời, Trương Bất Tam liền lấy giấy bút giữa tay áo ra, viết rõ tướng mạo, thực lực của Liên Nguyệt Hải sau đó cho vào ống đồng nhỏ.
Hắn lại móc trong tay áo một con bồ câu nhỏ, lại cột ống đồng lên chân bồ câu và thả đi.
Động tác của hắn linh hoạt như hành vân lưu thủy, đám người Trầm Thiên Dao là thái điểu giang hồ sững sờ, bọn họ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ống tay áo Trương Bất Tam, trong nội tâm suy đoán trong ống tay áo rộng thùng thình kia còn có bao nhiêu thứ.
Qua không đến một phút bồ câu quay về, Trương Bất Tam dương dương đắc ý cầm tình báo trên chân bồ câu, hắn xem xong liền biến sắc vội vàng muốn xé tờ giấy.
Nhưng Lục Thần nhanh tay lẹ mắt, ỷ vào thực lực cảnh giới Tiên Thiên cho nên cầm lấy tờ giấy, hắn hừ lạnh và nói:
“Ngươi có ý tứ gì? Chúng ta trả thù lao thì tình báo là của chúng ta, ngươi còn muốn giấu diếm hay sao?”
Nói xong hắn cúi đầu nhìn nội dung mảnh giấy, sắc mặt lập tức biến đổi.
Trầm Thiên Dao nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy liền sốt ruột hỏi:
“Ngươi nói mau! Nội dung tình báo viết gì?”
Lục Thần do dự sau đó nói:
“Trên đó nói có nam tử tướng mạo giống Liên Nguyệt Hải đi ám sát tổng bộ đầu Giang Nam đạo Tô Tín, bị Tô Tín đánh trọng thương mang về Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ thẩm vấn.”
“Cái gì! Liên đại ca hắn bị thương?”
Sắc mặt Trầm Thiên Dao biến thành lo lắng, lôi kéo đám người Lục Thần rời đi.
Trương Bất Tam đứng sau lưng bọn họ hối hận:
“Xong rồi, vốn cho rằng làm thịt mấy dê béo, kết quả lại chọc phải hung thần, lỗ lớn ah.”
Trương Bất Tam buôn bán tình báo tại Giang Nam đạo, hắn làm sao không biết uy thế Tô Tín hiện tại?
Hắn dám ra tay độc ác làm thịt đám người Lục Thần là vì hắn là rắn rít địa phương, sau lưng cũng có người, không thể trêu vào thì tránh né.
Nếu việc này liên quan tới hung thần Tô Tín, người ta ở ngay Giang Nam đạo thì hắn làm sao trốn?
Không biết Tô Tín có biết chuyện ngày hôm nay hay không, Trương Bất Tam đều quyết định rời khỏi Giang Nam đạo tránh đầu sóng ngọn gió trước mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT