Sau khi lên phong vân lôi, lão Cốc chắp tay với Niếp Phương, hắn cười khổ và nói: “Mong rằng Nhiếp huynh hạ thủ lưu tình. “
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Yên tâm đi, ta có khi nào không hạ thủ lưu tình? Chờ sau khi đánh xong ngươi cũng đi chiếu cố sinh ý của ta mà.”
Vừa mới dứt lời, Niếp Phương cũng đã ra tay, song chưởng tấn công tạo thành sóng nhiệt to lớn, hai tay Niếp Phương nóng như núi lửa phun trào oanh kích lão Cốc.
Niếp Phương ra tay đều ưa thích tốc chiến tốc thắng.
Niếp Phương xuất chưởng cũng không có lưu thủ, sóng nhiệt cường đại từ Luyện Thiết Thủ làm mọi người chung quanh cảm thấy nóng bức, hắn bước đi mỗi bước đều làm đá xanh dưới chân tan chảy thành nước xanh.
Thần sắc lão Cốc co rúm lại, thể xác và tinh thần suy giảm, đoản đao trong tay chém ra mười đạo hàn quang nhưng bị Luyện Thiết Thủ của Niếp Phương bóp nát ngay sau đó, cuối cùng cách không đánh một chưởng, lão Cốc vội vàng rút đao ngăn cản, đỏa đao bị Niếp Phương bóp nát ngay sau đó.
Oanh!
Đoản đao bắn ra tia lửa sau đó vỡ nát thành từng khúc, suýt chút nữa làm bị thương đám người xem náo nhiệt bên dưới.
Lão Cốc lúc này tay không và khóc không ra nước mắt, hắn cũng biết Niếp Phương hạ thủ lưu tình.
Nếu không chỉ bằng vào một chưởng vừa rồi đánh lên người, lão Cốc không chết cũng trọng thương.
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Lão Cốc, ngơi có làm binh khí hay không? Binh khí của ngươi chế tạo không được tốt lắm, kém xa binh khí ta làm. Có rảnh đến chỗ ta, ta rèn cho ngươi binh khí mới, đương nhiên ngươi sẽ có ưu đãi.
Nhìn thấy sắc mặt Yến Kế Hằng đen như đáy nồi, lão Cốc đương nhiên không dám nói nhiều, miễn cưỡng chắp chắp tay sau đó rời khỏi lôi đài.
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Không phải ba ván thắng hai sao? Lại phái một người tới ah.”
Yến Kế Hằng hừ lạnh một tiếng không nói gì, dưới trướng hắn có ba võ giả Tiên Thiên, đều là người địa phương thành Thương Sơn nhưng không có một ai có thể tranh phong cùng Niếp Phương.
Sắc mặt đám người Yến Trọng Hằng khó coi nhưng không có người nào đứng ra.
Bọn họ vốn không đặt Yến Khuynh Tuyết vào trong mắt, lực lượng trong tay bọn họ tương đương nhau, hơn nữa cũng quá hiểu lẫn nhau, mọi người tám lạng nửa cân, cho nên không ai thông tri cao thủ tông môn sau lưng tới nơi này, bọn họ hạ quyết tâm sẽ phân ra thương lộ có lợi cho mình nhất.
Nhưng không nghĩ tới Yến Khuynh Tuyết lại mời chào ba người Niếp Phương, việc này làm bọn họ không kịp trở tay.
Lúc này bên người Yến Thư Hằng có một thanh niên gần ba mươi tuổi đứng lên, hắn lạnh lùng nói: “Một tên võ giả tán tu đã có thể dọa các ngươi thành thế này sao? Thực là vô dụng mà, nếu không có ai ra tay thì Mạc Trầm Đào ta đến!”
Mạc Trầm Đào nhảy lên phong vân lôi và thuận thế rút liễu miêu đao ra ngoài, hắn đứng ngạo nghễ.
Niếp Phương cười lạnh lại muốn ra tay nhưng Hồng Liệt Đào đứng dưới đài lại hô to: “Khoan đã...”
“Hắn nhìn sang Mạc Trầm Đào, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người Thương Lan cốc Mạc gia?”
Mạc Trầm Đào ngạo nghễ nói: “Đúng thì thế nào?”
Trong võ lâm Tương Nam chỉ có hơn mười thế lực lên mặt bàn, nhưng Thương Lan cốc Mạc gia là mạnh nhất trong số đó.
Tô Tín đã từng tiếp xúc qua Tương Nam ba đại thế gia có thể đứng hàng thế lực nhất lưu trong phần đông thế lực võ lâm Tương Nam, cả ba gia tộc này cộng lại còn kém Thương Lan cốc Mạc gia một bậc.
Hồng Liệt Đào lãnh đạm nói: “Nửa năm trước, có phải ‘ khỉ bạch kiếm thủ ’ Công Dương Liễu bị người Mạc gia các ngươi giết?”
Mạc Trầm Đào suy nghĩ, qua một lúc hắn nhớ tới cái gì đó liền nói: “Thì ra ngươi nói chính là tên ngu xuẩn săn giết dị thú trong Thương Lan cốc?”
“Dám can đảm xông vào Thương Lan cốc, còn muốn săn trộm dị thú trong Thương Lan cốc, đương nhiên Mạc gia ta sẽ giết loại ngu xuẩn này.”
Trên mặt Hồng Liệt Đào mang theo tức giận phẫn nộ: “Săn trộm dị thú Thương Lan cốc? Công Dương Liễu vì đuổi theo Thất Thải Lộc, đã truy đuổi từ rừng rậm Tương Nam suốt ba tháng.”
“Cuối cùng Thất Thải Lộc chạy vào Thương Lan cốc, dị thú này là của Thương Lan cốc? Hơn nữa các ngươi đoạt dị thú không tính, lại còn giết hắn, các ngươi cũng được coi là danh môn chính phái?”
Nghe Hồng Liệt Đào nói thế mọi người hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hồng Liệt Đào đang đòi lại công đạo cho hảo hữu của mình.
Bọn họ cũng biết khí bạch kiếm thủ Công Dương Liễu, đó là gia hỏa cổ quái, hắn không am hiểu lấy người đối chiến, lại am hiểu đi săn các loại dị thú.
Thất Thải Lộc chính là một loại dị thú đặc sản trong Tương Nam, thân hình nhẹ nhàng, đỉnh đầu có sừng bảy màu, đã từng bị người ta coi là biểu tượng điềm lành, ngày xưa Đại Chu vương triều còn bỏ cái giá trên trời mua Thất Thải Lộc con sống, chuẩn bị chăn nuôi trong lâm viên hoàng gia.
Đương nhiên loại dị thú này không chỉ đẹp mắt, sừng của Thất Thải Lộc chính là một loại dược liệu cực kỳ trân quý, một cân sừng hươu phải dùng mười lượng vàng mới có thể mua được, nhưng có tiền cũng không thể mua được.
Hơn nữa Thất Thải Lộc hành động như gió, am hiểu che giấu khí tức, thập phần khó bắt, cho dù ‘ khí bạch kiếm thủ ’ Công Dương Liểu am hiểu bắt dị thú cũng phải truy đuổi suốt ba tháng.
Con Thất Thải Lộc chạy vào Thương Lan cốc, cuối cùng người và lộc đều lưu lại Thương Lan cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT