Ngày hôm sau, hai người cùng ăn sáng.

Người hầu đem mấy tờ báo được giao vào mỗi buổi sáng tới, Tuyên Hoài Phòng cố ý chọn một tờ ‘thương hội nhật báo’, vừa uống cháo loãng vừa dùng một tay lật xem, sau khi xem xong, y có chút kinh ngạc hỏi Bạch Tuyết Lam: “Thế nào? Chuyện lông gà vỏ tỏi mà anh còn dẫn binh bắt người?”

Bạch Tuyết Lam dùng nước sốt thịt trộn với cơm, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói: “Ừ, cũng không nhiều lắm, mới bắt vài ba tên thôi. Nhốt đám yêu ma quỷ quái kia một chút, trấn áp tà khí. Nha môn hải quan của chúng ta chính là một tòa trấn yêu tháp.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh phải cẩn thận, bắt người lung tung sẽ dẫn đến lửa thiêu thân đấy.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Em tưởng anh là tên hồ đồ sao? Đương nhiên là túm được bím tóc của người ta mới bắt lại. Được rồi, mau ăn cơm đi, tối qua còn nói dạ dày không thoải mái, bây giờ lại vừa ăn vừa đọc báo. Còn như vậy nữa, lần sau anh làm được nửa đường, em cũng đừng kêu ca đau dạ dày.”

Tuyên Hoài Phong trợn mắt lườm hắn một cái: “Mới sáng sớm ra mà anh chỉ biết nghĩ đến mấy thứ tà đạo. Em thấy nha môn hải quan trước hết hẳn phải nhốt anh vài bận, trấn áp tà khí của anh mới đúng.”

Bạch Tuyết Lam bèn cười rộ lên, và nốt hai miếng cơm còn lại, đặt bát xuống, đứng phía sau Tuyên Hoài Phong, khom lưng đem đầu đặt lên vai y, kề sát gương mặt y, hai tay ôm lấy y, hỏi: “Em nói xem, anh tà khí thế nào? Không nói rõ ràng, anh không tha cho em.”

Tuyên Hoài Phong nâng bát giữa không trung, miệng kêu: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn, nhìn này, cháo sánh hết ra rồi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cháo này không tồi, em mớm cho anh hai miếng giống tối hôm qua thì anh sẽ thả em ra.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tối hôm qua là do em uống rượu, nếu tỉnh táo, em tuyệt đối không làm cái loại việc này.”

Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Cái loại việc này? Loại nào?”

Tuyên Hoài Phong đỏ mặt lên, khuỷu tay huých về phía sau, đánh lên thắt lưng Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam lập tức đau đớn kêu lên một tiếng, thả lỏng tay.

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, đôi mắt nhìn hắn chăm chú, ung dung nói: “Anh không cần diễn kịch, mới đụng một cái sao có thể đau đến thế? Em cũng có dùng sức đâu.”

Bạch Tuyết Lam thấy y biết tỏng rồi nên cũng chẳng làm bộ làm tịch nữa, mỉm cười khiến hàm răng trắng tựa tuyết lộ ra, nói sâu xa: “Em không dùng sức? Trách không được, thảo nào cú huých kia khiến anh thoải mái như được em vuốt ve vậy.”

Hai người nói nói cười cười một hồi, cuối cùng cũng giải quyết xong bữa sáng.

Tuyên Hoài Phong còn nói: “Hôm qua em nói với Tống Nhâm là muốn ra ngoài, cậu ta kêu không có sự đồng ý của anh, cậu ta không dám để em ra khỏi cửa dù chỉ một bước. Em hỏi một chút, có phải hiện tại em lại bị anh giam lỏng rồi hay không? Lần giam cầm này định kéo dài tới khi nào đây?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hôm qua em muốn ra ngoài là định đi đâu? Tới thăm Niên phu nhân?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Sao có thể hôm nào cũng tới thăm được, chị ấy sắp sinh rồi, cũng chẳng có sức mà tiếp đãi đâu. Hôm qua em quá rảnh rỗi nên muốn tới hải quan tổng thự làm việc. Em có thể hỗ trợ một số công việc ở chỗ anh.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em vẫn nên dưỡng thương đi, không cần vội vã làm việc.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Miệng vết thương đã khỏi rồi, còn dưỡng cái gì?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Cần phải tĩnh dưỡng một chút.”

Tuyên Hoài Phong dừng lại, đánh giá Bạch Tuyết Lam một lượt, bỗng nhiên bật cười: “Anh thật sự tính giam lỏng em, có phải không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Làm gì có việc như thế, tại sao anh phải giam lỏng em?”

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt nói: “Thẳng thắn nói với anh vài câu, về phía hải quan tổng thự, anh không cho em đi làm trở lại, đó là quyền tổng trưởng của anh, em không nhắc đến. Tuy nhiên, nếu là nghỉ ngơi, vậy em phải có quyền của người được nghỉ ngơi. Khi nào muốn ra ngoài cũng chẳng phải chịu sự quản thúc của ai.”

Bạch Tuyết Lam nhíu mày, “Em ồn ào muốn ra ngoài, vậy rốt cuộc em muốn đi đâu?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không có chỗ nào cụ thể. Chẳng qua đó là quyền của em, bị người khác đoạt đi cũng chẳng thoải mái gì. Nếu như anh bị nhốt ở một chỗ, muốn ra ngoài cũng phải được người khác cho phép, em chẳng tin anh vẫn cảm thấy dễ chịu. Em có thể đi đâu nào? Những người mà em giao tiếp anh đều biết hết, cùng lắm chỉ là vài người bạn tán gẫu về văn học, hay bạn học khoa học trước kia. Hoặc là nhất thời buồn chán, đi xem phim, tới công viên ngắm hồ nước, tản bộ giải sầu, chẳng lẽ mấy cái này cũng phải chờ anh cho phép…”

Không đợi y nói xong, Bạch Tuyết Lam giơ tay lên, nhìn lên đồng hồ, khoát tay nói: “Được rồi, giờ không thảo luận việc đó nữa. Hôm nay anh phải đến phủ tổng lý một chuyến, không thể muộn. Vấn đề này, chờ khi nào anh rảnh sẽ cùng tâm sự với em.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Em thấy cũng chả cần phải tâm sự. Chẳng lẽ quyền tự do hoạt động của một người chỉ cần tâm sự là có thể đạt được hay sao?”

Bạch Tuyết Lam không khỏi nở nụ cười, tiến lên ôm Tuyên Hoài Phong, hôn nhẹ lên môi y, vội vàng rời đi.

Sau khi Bạch Tuyết Lam ra ngoài, không quá nửa tiếng đồng hồ liền có điện thoại gọi tới, người hầu mời Tuyên Hoài Phong tới thư phòng tiếp điện thoại.

Tuyên Hoài Phong nhấc máy, thì ra là Hoàng Vạn Sơn.

Hoàng Vạn Sơn hỏi qua điện thoại: “Hôm nay tôi nhận được một khoản nhuận bút nên định mời đám bạn bè tới tiệm ăn, cậu tới không?”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên nói: “Hào phóng quá nhỉ, nhận được tiền nhuận bút liền mời bạn bè đi ăn tiệm, vậy cậu chi tiêu cho những việc khác như thế nào?”

Hoàng Vạn Sơn mỉm cười nói: “Ít trêu tôi thôi. Đâu phải lần nào nhận được nhuận bút cũng mời các cậu đi ăn tiệm. Tôi không xa xỉ đến mức đó đâu nhé. Đám bạn tốt các cậu cũng không nhẫn tâm đến nỗi ăn sống tôi đâu. Chẳng qua lần này nộp được bản thảo lớn, tổng biên rất hài lòng, trả tiền cũng hào phóng hơn thường ngày một chút, tôi trích ra mười đồng, làm chủ chi, mời mọi người vui vẻ một bữa vẫn đủ. Thế nào, rốt cuộc có tới hay không thì cho tôi một câu khẳng định đi.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Đương nhiên tới, bây giờ tôi vẫn đang nghỉ phép, bức bối chết đi được. Đang muốn ra ngoài một chuyến đây. Ăn ở đâu đấy? Hẹn lúc mấy giờ?”

Hoàng Vạn Sơn báo địa điểm tiệm ăn cho y, nói: “Việc làm ăn chỗ đó tốt lắm, có không ít người Hồ Bắc thích tới đó đâu, buổi tối rất khó tìm chỗ ngồi. Chúng ta ăn vào giữa trưa, cậu rời nhà sớm một chút, tôi còn đang muốn nhờ cậu giúp tôi kéo Tạ Tài Phục tới nữa.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cậu vẫn cứ hấp tấp như thế, ở đâu ra cái kiểu mời khách mà vội vàng thế hả? Hiện tại hẹn một bữa cơm trưa, chưa nói tới người khác, nhưng cậu ta thì chắc chắn không tới được. Thời gian buổi trưa ngắn như thế, buổi chiều cậu ta còn phải lên lớp, chẳng lẽ vì một bữa cơm của cậu mà chạy ngang chạy dọc dưới ánh nắng mặt trời hả, ăn cũng chẳng yên.”

Hoàng Vạn Sơn hỏi: “Cậu không biết hả? Cậu ấy bị đuổi việc rồi, lớp ở đâu ra? Hôm nào cũng ở nhà, chúng tôi đang thương lượng xem làm thế nào tìm được cho cậu ta một công việc khác đây này.”

Tuyên Hoài Phong sửng sốt: “Việc xảy ra khi nào vậy? Tôi chẳng hay tin gì cả.”

Hoàng Vạn Sơn nói: “Lần trước tới công quán chỗ cậu làm khách, cậu ta đột nhiên nhắc tới. Đúng rồi, lúc ấy cậu đang ở bên ngoài tiếp khách cho nên không biết. Bây giờ đứng nói tới việc này, chúng ta bàn về việc tiệm ăn đi. Rốt cuộc thế nào?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Bây giờ tôi lập tức ra khỏi nhà, đến chỗ Tạ Tài Phục, hẹn cậu ta cùng tới ăn bữa cơm do cậu chủ trì.”

Cúp điện thoại.

Tuyên Hoài Phong thay xong áo khoác bèn có chút do dự, cứ như vậy đi qua rất có khả năng bị Tống Nhâm ngăn lại, chẳng lẽ mình phải đánh một cuộc điện thoại tới hải quan tổng thự xin Bạch Tuyết Lam đồng ý?

Như vậy không ổn.

Mình muốn giành được quyền lợi thuộc về mình, một khi đã làm ra tiền lệ này sẽ là chắp tay trao tự do cho người khác, từ nay về sau, công quán này danh chính ngôn thuận trở thành nhà giam, vậy làm sao được?

Vì thế, y lập tức không nói tiếng nào mà đi thẳng tới cổng chính.

Mới đi tới chỗ người gác cổng, Tống Nhâm cũng nhanh chóng chạy lại đây, dùng giọng nói sang sảng của hắn hỏi: “Tuyên phó quan muốn ra ngoài sao? Đi đâu vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Bạn bè mời khách, tới tiệm ăn thôi.”

Tống Nhâm hỏi: “Bạch tổng trưởng biết không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là việc của tôi với bạn tôi, không cần ai biết cả.”

Tống Nhâm nhăn đôi mày rậm đặc biệt của đàn ông Sơn Đông lại, nói rành mạch: “Vừa rồi lúc tổng trưởng rời đi có cố ý dặn dò lại, chỉ sợ Tuyên phó quan ở nhà buồn chán nên muốn ra ngoài, dặn chúng tôi phải theo dõi chặt chẽ. Tuyên phó quan, ngài đừng giận, các huynh đệ cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi.”

Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, trăm triệu lần không ngờ cuộc nói chuyện trước khi rời đi chẳng những không khiến Bạch Tuyết Lam hiểu ra, ngược lại hắn còn dặn dò Tống Nhâm như vậy.

Tống Nhâm nói xong, phất tay một cái.

Vài gã hộ binh cầm súng trường chạy tới xếp thành một hàng, đứng phòng ở cửa chính đến một kẽ hở cũng chẳng có.

Tuyên Hoài Phong nhìn Tống Nhâm, “Thế nào, cậu còn tính bảo bọn họ nổ súng bắn tôi phải không?”

Đây là chức trách của Tống Nhâm, lại bị Bạch Tuyết Lam căn dặn trước, vừa nhắc tới vấn đề ra ngoài này liền giống như binh lính thủ trận địa, một bước không nhường, nói: “Nếu ngài vẫn cứ cứng rắn như vậy, chúng tôi đành phải phái người đi mời tổng trưởng về. Dù sao ngài với tổng trưởng bàn bạc với nhau vẫn thỏa đáng hơn. Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện, ngài thấy thế nào?”

Người chung quanh thấy trận thế này cũng biết ý muốn ra ngoài của Tuyên phó quan đã bị chặn lại.

Người gác cổng ngó đầu vào phòng nghe ngóng, người hầu đi ngang qua cũng dừng chân, đứng ở đằng sau cây cột xa xa, tò mò nhìn lén.

Tuyên Hoài Phong vô cùng tức giận.

Y muốn mắng chửi người, nhưng y biết Tống Nhâm trước mặt không phải đối tượng y nên mắng chửi. Huống hồ, y cũng chẳng phải hạng người ưa mắng chửi ầm ĩ, càng tức giận càng không thể mở miệng nổi.

Vì cái việc muốn ra ngoài ăn cơm này mà gọi Bạch Tuyết Lam lập tức trở về, giáp mặt cãi cọ một trận… có vẻ không thỏa đáng.

Tuyên Hoài Phong tức tối một lúc lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Không nhọc cậu, tôi có thể tự gọi điện, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng về vấn đề này.”

Xoay người trở về thư phòng, cảm giác bất mãn trong lòng dẫu làm thế nào cũng không nén xuống được, cầm điện thoại, quay số của hải quan tổng thự, nói muốn tìm Bạch tổng trưởng.

Đầu kia điện thoại lại nói: “Hôm nay Bạch tổng trưởng không tới nha môn.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới nhớ ra, Bạch Tuyết Lam nói hôm nay phải tới phủ tổng lý.

Không thể quay số đến phủ tổng lý được.

Y buông điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, chẳng thà hôm nay không đi nữa, mang theo một bụng tức giận, cho dù có thể ra ngoài, gặp người quen sẽ khó tránh khỏi việc bị bọn họ nhìn ra sắc mặt, đây chả phải việc gì đáng tự hào, nói ra cũng bị người ta chê cười.

Nghĩ một lúc như vậy, y cũng chẳng kích động như lúc trước, chỉ là trong lòng nặng nề, lấy quyển sổ tay ghi số điện thoại ra, tìm số của Hoàng Vạn Sơn, quay máy.

May là Hoàng Vạn Sơn vẫn ở tòa soạn, tiếp điện thoại, nghe xong nói: “Cậu cũng thật là, quả nhiên là người bận rộn. Mới hẹn chắc chắn chẳng được bao lâu, chưa tới một canh giờ đã đổi ý.”

(Một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ. Nguyên văn để là canh giờ)

Tuyên Hoài Phong liên tục xin lỗi.

Hoàng Vạn Sơn nói: “Thôi quên đi, không thể làm lỡ việc chính của cậu được. Cậu không cần lo lắng việc của Tạ Tài Phục, tôi bảo Thừa Bình nói với cậu ấy một tiếng là xong. Cậu thật sự không đến hả? Vừa rồi tôi gọi điện tới Âu Dương công quán, tiểu thư Âu Dương cũng nói là sẽ đến đấy. Cô ấy hỏi cậu có tới hay không, tôi nói là cậu nhất định sẽ tới. Giờ thì tốt rồi, tôi biến thành tên lừa đảo.”

Tuyên Hoài Phong không để ý tới việc này lắm, chỉ nói: “Chờ cô ấy đến tiệm ăn rồi thì cậu giải thích với cô ấy một chút. Tiểu thư Âu Dương là người rộng lượng, sẽ không nói cậu là người lừa đảo. Chờ tôi lo xong việc này, lần sau tôi sẽ làm chủ mời mọi người một bữa bồi tội.”

Hoàng Vạn Sơn đáp: “Cậu nói là phải giữ lời đấy.”

Hai người cúp điện thoại.

Hiện tại Tuyên Hoài Phong đã biết bản thân bị nhốt trong công quán, trên danh nghĩa là phó quan hay là người yêu, thực tế chỉ là một kẻ tù tội.

Bạch Tuyết Lam có vô số ưu điểm, nhưng nếu nói đến khuyết điểm thì cái tính ương ngạnh độc tài chính là một trong số những điều khiến người ta không thể chịu nổi.

Y ngồi trên sô pha, càng nghĩ càng tức tối, muốn phát tiết lại không thể phát tiết.

Đứng phắt dậy, kéo chuông.

Một gã người hầu chạy vào hỏi có gì căn dặn, Tuyên Hoài Phong nói: “Nói với Tống Nhâm là tôi muốn luyện súng, đưa một ít đạn tới đây.”

Đi về phòng, lấy khẩu Brown mà Bạch Tuyết Lam tặng mình ra.

Tống Nhâm nghe nói y muốn luyện súng, đây không phải là việc Bạch Tuyết Lam cấm đoán. Tống Nhâm vội vàng sai người chuẩn bị bia ngắm ở trong viện, bản thân thì đưa hai hộp đạn tới.

Tuyên Hoài Phong cởi bộ tây trang mặc để ra ngoài ra, đổi thành một bộ áo dài mỏng, dùng dây vải buộc cổ tay áo lên, trông rất thành thục.

Đạn bị lấy ra khỏi hộp, rải trên chiếc bàn trắng ngoài trời, y nhặt từng viên lên, lạch cạch lạch cạch lắp đạn.

Chuẩn bị súng xong, hai chân hơi mở, bả vai nâng ngang, nhìn liếc qua bia ngắm ở phía xa, đoàng! Đoàng! Bắn hai phát đạn.

Tống Nhâm ở bên cạnh to giọng khen một câu: “Tuyên phó quan, kỹ thuật bắn súng của ngài tốt quá!”

Tuyên Hoài Phong đang giận hắn, không trả lời hắn, im lặng bắn tiếp mấy phát đạn, trừ một lần bắn vào vòng chín điểm, còn lại đều là mười điểm.

Lại chuẩn bị một băng đạn, bây giờ, không có lấy một lần chín điểm.

Tất cả đều là mười điểm!

Trong lòng Tuyên Hoài Phong cũng thầm kinh ngạc, thật ra y quá ức chế nên mới lấy việc luyện súng ra giải trí một chút, tại sao ngược lại còn chuẩn hơn cả ngày thường.

Bất giác nhớ lại câu nói của Bạch Tuyết Lam, dùng tâm không cần mắt.

Không cưỡng cầu, ngược lại càng thông suốt.

Nghĩ đến đây, bất tri bất giác quên đi lý do khiến mình tức giận, càng lúc càng chuyên tâm nghiên cứu, chẳng những luyện tốc độ nạp đạn, còn cố ý nhét súng vào bao súng trên thắt lưng, y muốn nhìn xem mình rút súng nhanh và chuẩn tới mức nào.

Hậu viện của Bạch công quán, tiếng súng không ngừng, đoàng đoàng đoàng đoàng, vang lên rất lâu.

Hai hộp đạn đã bắn xong, bia cũng đã thay đổi vài cái.

Tống Nhâm nhìn những chiếc bia ngắm, hồng tâm bị bắn thủng to gần bằng nắm đấm, thật lòng khen ngợi: “Tuyên phó quan, bằng vào khả năng này của ngài, cho dù là ở trong quân đội Sơn Đông của chúng tôi cũng có thể đứng vào vị trí Thượng cấp.”

Tuyên Hoài Phong hói: “Người có thể đứng ở vị trí Thượng cấp trong quân đội Sơn Đông nhà các anh, muốn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng đều phải hỏi ý kiến của Bạch tư lệnh hả?”

Tống Nhâm lúng ta lúng túng, cười ngây ngô, gãi đầu nói: “Tôi không tranh luận vấn đề này với ngài.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cậu có muốn tranh luận cũng chẳng tranh được.”

Tống Nhâm nói: “Đúng! Đúng! Chính là như thế, tổng trưởng mới là đương sự, tôi là một gã thô kệch, tính thế quái nào được? Tuyên phó quan, khi nãy đắc tội, ngài đừng giận tôi. Thật ra trong lòng tôi vẫn biết ngài là người tốt, rất có bản lĩnh. Ngài xem, ngài bắn súng quá tốt.”

Nắm đấm có mạnh cũng không đánh gương mặt đang tươi cười.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn là một gã đàn ông cao to như vậy lại phải cả ngày nịnh nọt mình, tiếp tục làm khó người ta thì đúng là bản thân quá hẹp hòi, y bất đắc dĩ cười nói: “Thôi không nói nữa, luyện súng tiếp đi. Cậu đi lấy thêm chút đạn cho tôi.”

Tống Nhâm líu lưỡi nói: “Còn luyện tiếp sao? Không nghỉ ngơi một lúc?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đương nhiên luyện tiếp, tôi đang có hứng cơ mà.”

Tống Nhâm cười khuyên nhủ: “Tuyên phó quan, súng nào cũng có lực giật phản lại. Ngài đã bắn không ít đạn rồi, nếu luyện nữa, bây giờ chưa sao, nhưng chỉ sợ ngày mai cánh tay tê đến nỗi không cách nào nâng lên được. Không phải tôi tiếc đạn, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ cho ngài thôi.”

Tuyên Hoài Phong nghe vậy thấy cũng có lý, không nên bỏ mặc ý tốt của người ta.

Chính là, bị nhốt trong công quán, lại không có việc để làm, cũng chẳng có tâm tình nào mà đọc sách, không luyện súng thì làm cái gì để đốt thời gian đây?

Huống hồ, luyện thế này đúng là quá đã.

Hôm nay luyện một trận thật sự thích ý, bây giờ muốn y buông súng… ngược lại càng không thể buông được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play