Bạch Tuyết Lam vừa cảm động vừa không khỏi hối hận, có chút đau lòng, nhích ghế qua ngồi bên cạnh Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Cắn có đau không?” Vươn tay sang, nhẹ nhàng xoa bóp trên cần cổ thon dài trắng nõn.
Tuyên Hoài Phong bị hắn xoa bóp đến ngứa ngáy, nhịn không được cười rộ lên, đẩy tay hắn ra: “Ít động tay động chân thôi.”
Vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền quyến rũ của y, chóp mũi lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể ấy, tâm trí lập tức trở nên vui vẻ, Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói nhỏ: “Anh không động chân, động bộ phận khác, được không?”
Tuyên Hoài Phong ở cùng hắn đã lâu nên cũng học được không ít thứ xấu, vừa nghe xong đã hiểu nó có ý gì, vành tai lập tức đỏ ửng.
Đang lúc vui đùa ngọt ngào, người hầu gõ cửa bước vào.
“Tổng trưởng, Tuyên phó quan, cơm chiều tới rồi.”
Mở nắp chiếc hộp lớn kia, lấy từng tầng từng tầng ra ngoài, bên trong có hai đĩa rau trộn nhỏ, hai món thường và hai món mặn đều nóng hổi, tiếp đến là hai bát cơm tẻ.
Một gã người hầu khác mở chiếc giỏ ra, lấy đồ đặt lên bàn. Đó là một chai hoàng tửu được hâm nóng và hai chén rượu nho nhỏ, sạch sẽ, được làm ấm từ trước.
(Hoàng tửu: rượu vàng, rượu Thiệu Hưng)
Bạch Tuyết Lam vừa thấy liền hỏi: “Tại sao lại mang rượu tới đây?”
Người hầu đáp: “Đây là do Tuyên phó quan yêu cầu.”
Bạch Tuyết Lam lập tức ngó sang nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong ung dung nói: “Đã lâu không uống rượu nên hơi thèm. Em không quen uống rượu nặng nên lấy chút hoàng tửu đến, tương đối thích hợp.”
Hai gã người hầu dọn rượu và thức ăn xong, không chờ có người ra lệnh liền ra ngoài, đóng cửa.
Tuyên Hoài Phong cầm lấy chén rượu, rót đầy cả hai, đặt một ly trước mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam liếc qua chiếc chén kia một cái, hỏi: “Em muốn dụ anh phá giới?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Uống một mình không thú vị, anh uống cùng em một chút.”
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, “Chuyện nhỏ lâu lắm rồi mà anh vẫn nhớ rõ như vậy.”
Ánh mắt Bạch Tuyết Lam trở nên buồn bã, cổ họng bỗng nhiên nghèn nghẹn: “Anh nhớ rõ, đương nhiên anh nhớ rõ!”
Tựa như một sợi dây bị chôn trong bùn đất bị người ta rút ra một nửa, nút thắt ở sâu trong lòng cũng bị kéo đến đau đớn.
Là hắn uống rượu.
Là hắn đẩy Tuyên Hoài Phong xuống mặt đất.
Là hắn khiến cho mảnh vỡ của chai rượu thủy tinh đâm hai tay Tuyên Hoài Phong toàn là máu tươi.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh thật sự không uống?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu.
Tuyên Hoài Phong lại hỏi: “Cho dù uống cùng em một chén cũng không được?”
Bạch Tuyết Lam vẫn kiên quyết lắc đầu.
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết, tửu lượng của anh rất lớn, cũng luôn thích uống rượu.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tửu lượng lớn, thích uống rượu, cùng với việc sám hối vì việc mình làm sai mà quyết tâm kiêng rượu là hai việc khác nhau.”
Tuyên Hoài Phong trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Anh quyết tâm như vậy, có lẽ đối với anh đó là hành động thể hiện sự trung thành, nhưng đối với em thì nó có cảm giác gì? Tỷ như, anh biết em thích kéo violin, nếu vì em từng làm một việc có lỗi với anh, từ đó về sau không bao giờ chạm vào violin nữa, lấy đó là trừng phạt cho mình, vậy anh cảm thấy thế nào?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu, “Hai việc này không thể mang ra so sánh được.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tại sao không thể so sánh?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Uống say, đả thương người là việc thường xuyên xảy ra, nhưng chưa từng nghe nói có ai kéo violin lại làm người khác bị thương cả. Anh thích rượu là bởi vì hương vị nồng đậm của nó. Anh kiêng rượu là bởi vì nó khiến cho đầu óc người ta choáng váng, hoa mắt ù tai. Violin sẽ khiến cho đầu óc người ta choáng váng, hoa mắt ù tai sao?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Anh dẫn việc ra xa quá rồi. Vậy em nói cách khác. Em không muốn vì em mà anh từ bỏ thứ mình yêu thích.”
Bình thường Bạch Tuyết Lam vẫn hay cợt nhả, nhưng lần này lại rất đứng đắn, từ tốn nói: “Em chính là người anh yêu nhất, đem ra so sánh thì rượu chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng kể. Anh chỉ cần lựa chọn rất đơn giản, cũng cam tâm tình nguyện, không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Người xưa nói: không thể chọn cả cá lẫn tay gấu, huống chi rượu là nước, làm sao tính là gấu cho được…”
Tuyên Hoài Phong nghe đến một nữa, kiên nhẫn đã bị hắn mài sạch, ngửa đầu rót sạch chén rượu trên tay vào miệng, quay đầu, đôi môi dán lên miệng Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nhất thời không nói một chữ, kìm lòng không được bèn giơ tay lên ôm lấy lưng Tuyên Hoài Phong.
Bốn phiến môi dán cùng một chỗ.
Rượu ngon lâu năm hòa cùng hương vị đặc biệt của Tuyên Hoài Phong trở nên vô cùng ngọt ngào, truyền đến miệng liền khiến người ta say đến nỗi đầu óc như chìm vào sương mù, mênh mông một mảnh.
Từng giọt từng giọt quẩn quanh qua môi tựa như tiên lộ nồng đậm đến mê người.
Bạch Tuyết Lam vẫn chưa tỉnh hồn lại đã tham lam nuốt nốt nửa ngụm rượu còn lại vào bụng, yết hầu chậm rãi dâng lên luồng nhiệt, kéo dài dần xuống bụng, chỉ một hồi, cả người như bị lửa thiêu rụi, nóng bức khó chịu.
Hắn nắm chặt thắt lưng Tuyên Hoài Phong, một tay ghìm lấy gáy y, cuồng nhiệt hôn y như lang sói sợ mồi ngon đào tẩu.
Đầu lưỡi dây dưa, khuấy động triền miên.
Một hồi lâu, cảm thấy lồng ngực người trong lòng phập phồng đến lợi hại hắn mới dừng lại, cầu khẩn: “Cục cưng ngoan ngoãn, lại thưởng cho anh một ngụm nào.”
Tuyên Hoài Phong thở dốc, mỉm cười: “Không phải quyết tâm kiêng rượu sao? Vậy cá và tay gấu phải làm thế nào đây?”
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn lộ vẻ vô lại, không chút do dự, “Không thể đạt được cả hai là do tình thế bức bách, hiện tại cá với tay gấu đều bị trộn lẫn vào nhau, nấu chín rồi đưa đến bên miệng, đây là song hỉ lâm môn, từ chối là bất kính.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đừng tiện thể khiến em quá chén.”
Chén rượu kia của y đã uống xong, bèn cầm chén rượu vừa rót cho Bạch Tuyết Lam lên, đổ vào miệng ngậm lấy.
Bạch Tuyết Lam lại lập tức nhào tới, môi đối môi, đoạt lấy rượu ngon trong miệng y.
Hai người vừa ôm vừa hôn, hành vi phóng túng, vài giọt hoàng tửu trượt xuống theo khóe môi rơi trên áo, trên bàn, trên mặt đất, trong phòng khắp chốn đều là hương rượu.
Bất tri bất giác, một bình hoàng tửu nóng ấm đã trống rỗng.
Tuyên Hoài Phong cầm bình rượu lên lắc lắc, ngạc nhiên nói: “Chúng ta uống nhiều như vậy sao?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Mới có một bình, còn lâu mới đủ, bảo phòng bếp mang thêm ba bình nữa lên đây.”
Đang muốn kéo chuông, Tuyên Hoài Phong ngăn lại, “Uống nhiều rượu rồi, cơm vẫn chưa ăn, anh sẽ khiến dạ dày tổn thương đấy. Đừng gọi rượu, ăn chút đồ ăn đi.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Dạ dày anh sớm được rèn rũa rồi, uống nhiều gấp tám lần chỗ này cũng vô tư.”
Tuyên Hoài Phong biết Bạch Tuyết Lam lại cao hứng, khuyên nhủ tiếp cũng vô dụng, chỉ có thể lấy thân thể của mình làm cớ, một tay nhẹ nhàng che bụng, nhíu mày nói: “Dạ dày anh tốt nhưng dạ dày em không được như thế. Em cũng nên ăn chút cơm chứ nhỉ?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Cũng không đau, chỉ là bụng rỗng uống rượu nên dạ dày hơi nóng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không ổn, mau ăn mấy miếng cơm lót dạ đi. Sao em không chịu nói sớm?”
Nhanh chóng bưng cơm trắng lên, gạt lên mép bát, đưa lên miệng Tuyên Hoài Phong, chờ y nhai xong nuốt xuống, Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Khá hơn chút nào không? Vẫn nên gọi thầy thuốc tới khám mới tốt. Bệnh liên quan tới dạ dày đừng tìm Tây y, tìm Trung y đi.”
Muốn kéo chuông gọi người hầu đi mời thầy thuốc tới.
Tuyên Hoài Phong nhìn bộ dạng vô cùng quan tâm của hắn liền cảm thấy áy náy, không nên lừa hắn thêm nữa, vội kéo hắn, “Em đỡ rồi. Anh không cần làm việc gì khác đâu, chúng ta cứ ăn chút gì đó là được, tốt hơn so với gọi thầy thuốc nhiều.”
Thấy thân thể Tuyên Hoài Phong khó chịu, Bạch Tuyết Lam vì lo lắng cho người mình yêu nên dục hỏa trên người cũng tự động tắt hơn phân nửa, quả nhiên ngoan ngoãn hơn, múc canh gắp đồ ăn cho Tuyên Hoài Phong, bỏ mỡ chọn thịt.
Hai người cùng ăn cơm tối.
Người hầu nghe thấy tiếng chuông liền bước vào thu dọn chén đĩa.
Bạch Tuyết Lam vừa mới nháo một trận, hiện tại rượu tích trên cổ áo trắng tinh nên muốn tắm rửa thay một bộ thường phục. Dường như Tuyên Hoài Phong vừa chợt nhớ đến một việc, cách ván cửa nói với vào: “Trong công quán có một người hầu tên Phó Tam, anh biết không?”
Bạch Tuyết Lam đang ở bên trong cởi đồ lót, lười biếng nói: “Đúng là có nghe qua tên này, làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đem người ta đánh bầm dập mà nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Anh biết hắn thay em đưa thiệp mời đi, đúng không?”
Bạch Tuyết Lam không thèm để ý, tiếng cười nói từ bên trong truyền tới: “Em đã điều tra qua rồi, được lắm, anh thẳng thắn. Người không phải tự tay anh đánh nhưng cũng chẳng khác mấy, anh sai người đánh đấy. Em muốn thay hắn đánh lại anh một trận à? Hoan nghênh tiến vào.”
Tiếp đó là một tràng tiếng nước.
Trong phòng tắm của Bạch Tuyết Lam có hệ thống cung cấp nước kiểu mới, cũng có thiết bị cung cấp nước ấm, bất quá khi tắm rửa, mặc cho là mùa đông hay mùa hè thì hắn đều thích dùng nước lạnh.
Tuyên Hoài Phong chờ vòi nước bên trong được vặn lại, tiếng nước không còn mới tiếp tục nói cách qua cánh cửa: “Anh thích đánh ai thì đánh người đấy, em cũng không có khả năng giúp người ta đánh lại anh. Tuy nhiên, có một việc, anh cho em chút mặt mũi đi.”
Tiếng nước bên trong ào ào chảy, chắc Bạch Tuyết Lam lại tắm tiếp, sau đó nghe thấy Bạch Tuyết Lam hỏi, “Chuyện gì?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Trong nhà hắn có việc, nhất thời không chống chịu được nên mới làm chút việc khiến người ta coi thường. Em nghe người ta nói, ở trong Bạch công quán làm việc không sạch sẽ sẽ chịu hình phạt rất lớn, còn có cả việc chặt tay nữa. Bạch tổng trưởng giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một lần được không?”
Bạch Tuyết Lam vừa nhẹ nhàng dùng khăn lông lau nước trên cơ thể vừa quay đầu nói ra bên ngoài: “Em đã hỏi thì anh không thể nói không được. Thế nhưng, chúng ta cần phải định ra một hiệp định quân tử, lần này chỉ là một gã người hầu nên anh cũng giả bộ ngốc nghếch bị lừa, tha cho hắn một lần. Như vậy, nếu sau này là họ Triển với họ Lâm rơi vào tay anh, liệu em có thay bọn họ cầu tình không?”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra: “Được rồi được rồi, tại sao lại nhắc đến Kỳ Tuấn?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chẳng qua nói theo cách khác thôi, tại sao em cũng chỉ nghĩ tới Kỳ Tuấn, chẳng lẽ trên đời này chỉ có hắn họ Lâm?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em không dùng dằng việc này với anh nữa. Tóm lại, anh đã đáp ứng với em là không gây khó dễ cho gã người hầu kia nữa. Em vừa lòng rồi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em không có khuyết điểm gì khác, chỉ là tâm địa quá tốt.”
Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Chẳng lẽ theo ý anh thì tâm địa quá tốt cũng là khuyết điểm?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đối với người khác mà nói, đương nhiên là ưu điểm, nhưng đối với bản thân mình mà nói thì chưa chắc đã vậy. Thời thế này, cá lớn nuốt cá bé, sài lang ăn thỏ nhỏ, em càng làm người tốt thì người khác càng muốn ăn em. Có một câu chuyện nói về một người nông dân cứu sống một căn rắn thiếu chút nữa bị chết cóng, sau con rắn ngược lại còn cắn chết người nông dân. Nước mát lắm, em có vào thử không? Tắm một lúc.”
“Em không vào, anh tắm đi, vừa rồi em ngửi thấy người anh toàn mùi rượu.” Tuyên Hoài Phong đáp, lại tiếp lời câu chuyện Bạch Tuyết Lam vừa kể, “Câu chuyện người nông dân và cơn rắn kia em cũng đã nghe qua. Tuy nhiên, theo lời anh nói thì người nông dân kia chỉ gặp rắn thôi? Nếu hắn gặp một con chó nhỏ, mèo nhỏ hay một đứa trẻ sắp chết cũng sẽ đối đãi như con rắn kia. Lẽ nào lại một cuốc đánh chết?”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Làm sao em biết đó là mèo con, chó con hay là một đứa trẻ?”
Tuyên Hoài Phong cách tường không chút do dự trả lời: “Vậy làm sao anh biết là rắn?”
Một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện.
Bên trong cũng chỉ có tiếng nước truyền tới.
Tuyên Hoài hong nhịn một lát, tựa đầu lên cánh cửa, nói với người bên trong: “Em biết trong lòng anh cảm thấy thế nào, chỉ là, anh thật sự có chút nhầm lẫn rồi. Em không phải người không thể phân biệt thị phi, anh phải tin em, cứ chờ mà xem.”
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Bạch Tuyết Lam ở bên trong hỏi: “Lời này là có ý gì?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Những việc của ba ba em năm đó, em đều nhớ cả, cây đổ khỉ tan, xuống dốc một cách thê lương, liên lụy con cháu. Anh với ông cũng có chỗ tương tự, đều là người mạnh mẽ nhưng ương ngạng, lúc nào cũng cố gắng vận dụng tất cả năng lực bản thân.”
(Nguyên văn ‘phong sử tẫn đích tính cách’ theo giải nghĩa thì đây là con người nếu có năng lực gì thì sẽ tận lực sử dụng, có chiêu thức gì sẽ tận sức thực hiện.)
Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng vậy thì tính sao?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Cứng quá dễ dãy, mạnh hơn người ta quá nhiều cũng dễ gặp rắc rối, anh là người rất khôn khéo lợi hại, em và anh…”
Y ngừng lại, rốt cuộc không tiện đem từ thân mật kia nói ra khỏi miệng, bèn thay đổi cách diễn đạt, chậm rãi lên tiếng, “Em là phó quan của anh, không ngại một chính một phụ, một mạnh một yếu. Theo cách nói của Trung Quốc chúng ta chính là vừa cương vừa nhu mới tốt, mới hợp với ý trời. Cái này giống, uhm, giống tích đầy một cốc nước, ở mặt trên làm một cái lỗ nhỏ, thỉnh thoảng lấy một chút nước ra, như vậy mới không khiến cho nước tràn ra ngoài vô ích. Cho nên, trong nha môn của hải quan, trong công quán, em thấy bọn họ có chút ít sai lầm, nếu có thể bỏ qua thì sẽ bỏ qua. Thời thế này ấy mà, sinh tồn vốn là việc khó khăn, cần phải thông cảm cho người khác một chút, đó cũng là việc tốt. Hơn nữa, em là người của anh, những người đó được an thân đương nhiên sẽ biết trong đó có một phần nhân tình của anh…”
Lời còn chưa dứt, cửa bỗng nhiên không đẩy mà mở.
Tuyên Hoài Phong vừa thấy liền giật mình: “Sao anh lại ra đây?”
Bạch Tuyết Lam trần như nhộng, đôi chân dài chống đỡ thân thể cao thẳng, vật dưới thân bị nhìn thấu không sót chút gì.
Trên người trên tóc hắn đều là bọt nước, vừa ra liền vươn tay ôm, Tuyên Hoài Phong tránh không kịp, lập tức bị hắn kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ cọ, vuốt ve, quần áo và cơ thể đều bị dính nước.
Bạch Tuyết Lam vừa liên tục hôn y vừa nói: “Thì ra em dụng tâm với anh như vậy, anh chết vì em cũng đáng.”
Tuyên Hoài Phong cau mày nói: “Lại nói sống nói chết rồi, cái tật xấu này của anh sao mãi không chịu sửa thế hả?”
Bạch Tuyết Lam cười ha ha: “Sinh tử cũng là từ hay đó chứu, tỷ như dục sinh dục tử, đó là một từ rất được. Anh đã phụng chỉ tắm sạch thân thể đầy mùi rượu rồi, bây giờ anh lấy thân báo đáp, báo đáp tình ý lần này của em.”
Ôm ngang Tuyên Hoài Phong đưa đến bên giường, kéo đai lưng Tuyên Hoài Phong, ung dung áp lên.
Tuyên Hoài Phong khẽ ‘nha’ một tiếng.
Theo động tác mạnh mẽ của Bạch Tuyết Lam, chiếc nệm lò xo Tây Dương cũng chấn động liên tục.
Lần lấy thân báo đáp này, Bạch Tuyết Lam thực hiện vô cùng nghiêm túc, trên lưng, trên tay, trên miệng… Nơi nào cũng dùng lực, khiến cho Tuyên Hoài Phong tận lực lĩnh hội cái gọi là dục sinh dục tử, để Tuyên Hoài Phong cảm nhận được khoái hoạt tột cùng.
Tuyên Hoài Phong vui vẻ, vị Bạch tổng trưởng đang cố gắng lấy thân báo đáp kia đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ.
Bạch Tuyết Lam ở trên giường phóng túng một phen cho tới đêm khuya còn chưa thỏa mãn, nhưng Tuyên Hoài Phong đã mệt mỏi rã rời, uể oải nói đủ rồi.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới ngừng nhiệt tình ‘báo đáp’.
Chờ Tuyên Hoài Phong trong lòng ngủ say hắn mới nhẹ nhàng đặt y xuống giường, cẩn thận đắp chiếc chăn mỏng lên thân thể y, tùy tiện mặc một bộ thường phục ra ngoài.
Đến căn phòng chứa đồ ở hậu viện, Phó Tam bị trói như cái bánh trưng, bị hai hộ binh coi giữ, sớm sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, thấy Bạch Tuyết Lam ung dung tiến vào, nhàn nhã chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn lại, hắn càng thêm run rẩy.
Bạch Tuyết Lam hỏi một câu: “Đã điều tra qua chưa?”
Một trong hai hộ binh trả lời: “Tổng trưởng, đã tra qua, mẹ của hắn thật sự đang mắc bệnh nằm trên giường. Hàng xóm láng giềng đều nói cha hắn đã sớm qua đời, bà quả phụ này phải dựa vào việc giặt quần áo thuê cho người ta để nuôi lớn hắn. Hắn cũng đã khai rồi, mấy thứ trộm được hiện tại đều ở trong hiệu cầm đồ, toàn bộ tiền đều dùng vào việc khám bệnh, biên lai cầm đồ cũng lục soát được, ngài xem.”
Bạch Tuyết Lam nhận lấy nhìn lướt qua, ngược lại còn nở nụ cười: “Thế mà lại cầm sống cơ đấy. Thế nào, cậu trộm đồ rồi còn tính chuộc lại?”
(Cầm sống: Sẽ chuộc lại. Cầm chết: không chuộc lại, bán luôn)
Phó Tam sợ hãi cực điểm, run rẩy nói: “Tiểu nhân thực sự không còn cách nào khác mới dám làm cái việc không biết xấu hổ này, vốn tính toán… tính rằng chờ mẹ già ở nhà khỏe lên, qua mấy tháng tích chút tiền liền đi chuộc đồ, lặng lẽ để lại chỗ cũ… Tổng trưởng, ngài… ngài tha cho tiểu nhân lần này đi…”
Phó Tam quỳ trên mặt đất, nện đầu thùng thùng xuống đất.
Bạch Tuyết Lam cười lạnh, “Cậu nhìn cậu xem, có phải mắt cậu mù rồi không? Lão tử vốn là cường đạo, cậu muốn vào nhà cướp của thì tránh xa lão tử một chút. Dám kiếm tiền trên đầu cướp, vậy chẳng phải muốn chết hay sao?”
Phó Tam lộ vẻ mặt cầu xin, không dám nói lời nào, chỉ cố gắng dập đầu cầu xin.
Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi được rồi, nhìn mắt tôi mà trả lời. Nói thẳng cho cậu biết, khai thật, tôi tạm tha cho cậu. Nếu nói dối, bị tôi điều tra ra… Ừm, kẻ nào trộm đồ, tôi chặt đôi tay, nếu cấu kết với người bên ngoài, vậy tôi cần phải lột sạch da trên người cậu.”
Phó Tam run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Bạch Tuyết Lam lại giống như bị hai lưỡi đao chém qua, khí lạnh bao trùm cả người, liên tục lắc đầu, run rẩy nói, “Không… tôi không dám…”
Bạch Tuyết Lam thẩm tra hắn một lúc, biết hắn bị dọa đến nỗi đến mật cũng chảy ra, không dám nói dối, Bạch Tuyết Lam thoải mái cười: “Thì ra cậu còn biết đến hai chữ không dám này.”
Nói với hộ binh: “Cởi trói cho hắn.”
Hộ binh này đã theo Bạch Tuyết Lam một thời gian, chưa từng thấy Bạch Tuyết Lam thả người dễ dàng như vậy, vô duyên vô cớ tỏ vẻ từ bi. Hắn không khỏi ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Bạch Tuyết Lam trừng mắt lườm hắn một cái: “Đứng đấy làm gì? Điếc à?”
Lúc này hộ binh mới dạ một tiếng, cởi trói cho Phó Tam.
Phó Tam vẫn ngây ngốc quỳ trên mặt đất, hơn nửa ngày mới đột nhiên chấn động, cuối cùng cũng hiểu được, kinh sợ rớt nước mắt dập đầu với Bạch Tuyết Lam, “Đội ơn tổng trưởng khai ân! Đội ơn tổng trưởng khai ân! Ngài là người vô cùng từ bi! Đại nhân đại lượng!”
Đầu mũi chân Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng đá một cái trên người hắn, cười mắng: “Cái tên ngốc nhà ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, vô sỉ mà ngu si dám động lên đầu lão tử, nếu là ở Sơn Đông thì ngươi đã sớm thăng thiên rồi. Biết vì sao tôi tha cho cậu không?”
Phó Tam đội ơn nói: “Là đại nhân ngài từ bi, thương cảm tiểu nhân, thương cho mẹ gia của tiểu nhân ở nhà…”
Bạch Tuyết Lam phì cười, “Cút xuống địa ngục đi! Coi như cậu có chút năng lực phân biệt, cầu đúng vị Phật từ bi. Tuyên phó quan đã mở miệng muốn tôi tha cho cậu, tôi tốt xấu gì cũng là nể mặt cậu ấy, hiểu không?”
Phó Tam vội đáp, “Hiểu! Hiểu!”
“Cậu thì hiểu cái gì!” Bạch Tuyết Lam nói: “Nghe kỹ, tôi là vì thể diện của cậu ấy, hôm nay nhịn xuống việc này, tha cậu. Về sau, nếu cậu dám lén lút làm việc gì ngu ngốc ngốc ảnh hưởng đến thể diện của cậu ấy, tôi sẽ khiến cho cậu hối hận vì đã đầu thai vào kiếp này.”
Phó Tam gật đầu, “Vâng, vâng, tiểu nhân biết…”
“Cút.”
“Cám ơn tổng trưởng… cám ơn Tuyên phó quan…”
Phó Tam vừa cảm ơn vừa đứng lên, vật lộn cùng đôi chân đã mềm nhũn, xoay người.
Bạch Tuyết Lam phía sau bỗng nhiên nói thêm: “Chờ một chút.”
Phó Tam sợ tới mức bùm một tiếng, hai đầu gối lại quỳ lên sàn nhà, hoảng sợ vạn phần.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vội vã đi tìm Tuyên phó quan kể khổ?”
Phó Tam vẫn phải có chút minh mẫn, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không, chuyện đêm nay, một chữ…. một chữ tiểu nhân cũng không dám tiết lộ.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Cậu cũng có chút thông minh.”
Nháy mắt, một gã hộ binh liền chạy tới, không biết từ nơi nào đem đến ba chiếc hộp gỗ dài, đưa tới trước mặt Phó Tam.
Phó Tam kinh ngạc nhận lấy, còn hoảng hốt không rõ việc gì xảy ra thì giọng nói của Bạch Tuyết Lam đã truyền tới từ đỉnh đầu: “Không phải mẹ già của cậu cần phải uống thuốc trong một tháng sao? Nơi này có mấy củ sâm không tồi, có tiền ở chợ thượng đẳng cũng chẳng mua được, lấy cho cậu đi hiếu kính với mẹ. Miễn cho cái tên khốn kiếp nhà cậu không có tiền mua lại trộm lung tung trong công quán.”
Nước mắt Phó Tam đã muốn ngừng, hiện tại, cúi đầu nhìn mấy thứ trong lòng, nước mắt tựa như nước sông trào ra khỏi khóe mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT