Editor: Anh Cung

Beta: zizi

=================

10:00 sáng – Tòa nhà cảnh sát thành phố T, trong văn phòng tổ trọng án.

Âu Dương Mạn duỗi người một cái, ngẩng đầu liếc qua đồng hồ treo tường nói: “Thật kỳ quái, lão đại bình thường cuồng công tác thế mà giờ còn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?”

Hạ Quân Chi đặt điện thoại xuống, quay người lại cười nhẹ: “Lão đại có thể xảy ra chuyện gì được chứ, tôi nghĩ người gặp chuyện không may e là người khác.”

Âu Dương trừng lớn mắt, biểu tình bát quái sáp lại gần: “Có ý gì? Cầu chân tướng!”

“Cô không phát hiện tổ chúng ta ngoại trừ lão đại ra còn một người cũng chưa tới sao? Cô nói xem nguyên nhân gì có thể khiến hai người đồng thời đến muộn, hơn nữa ngay cả liên lạc với một người cũng không được!” Hạ Quân Chi sờ cằm, bày ra bộ mặt bí hiểm.

Lúc này Thư Tình cũng nhích lại: “Ý anh là, lão đại và Tiểu Tinh đều chưa có tới, có phải…?”

Cô và Âu Dương cười gian vài tiếng liếc nhau: Đây chính là gian tình nha! Hai người đàn ông không có bất kỳ dấu hiệu nào lại cùng nhau mất tích, ngoại trừ cùng nhau lên giường quên mất thời gian thì còn có nguyên nhân gì khác?

Tề Tích bưng cafe đi vào: “Mọi người đang mở tiệc trà? Thế nào lại cùng túm lại một chỗ vậy, chút nữa lão đại trở về không chém chết mấy người mới là lạ.”

Thư Tình cười ha hả, nắm cổ áo Tề Tích vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Em trai nhỏ Tề Tích à, nhanh nói thật đi, nghe người khác nói hình như là cậu biết rõ hành tung của lão đại hở?”

Âu Dương gật mạnh, ngoắc ngoắc ngón tay cười tà ác: “Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự thì nghiêm phạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Tích bị dọa đến nỗi thụt lùi về phía sau: “Tôi có biết gì đâu mà nói, vừa rồi tôi gọi điện cho lão đại, anh ấy nói một chút nữa mới về, chỉ có điều nghe giọng của anh ấy như đang nhẫn nại cực kỳ, giống kiểu tôi cắt ngang chuyện gì đó của anh ấy vậy.”

“Ai nha, không phải là Tiểu Tinh cùng lão đại đang lăn lộn trên giường thì bị cậu cắt ngang đấy chứ? Chậc chậc, đàn ông không được thỏa mãn sẽ thực đáng sợ nha~” Lúc này hai vị cảnh sát không còn sót lại cái gì gọi là hình tượng mỹ nữ, khom lưng cười tươi như hoa.

Tề Tích cắn môi, khóc không ra nước mắt: Mình sẽ không lại trở thành vật hi sinh của lão đại đấy chứ? Mình mới không cần… Quân Chi cứu mạng!

Khi Tùng Dung bước vào văn phòng, mọi người dùng vẻ mặt bí hiểm nhìn y. Chẳng qua y không còn lòng dạ nào mà quan tâm tới ánh mắt của người khác, chuyện Kiều Úc làm y rối loạn.

Rõ ràng gạo đã nấu thành cơm, vì sao cuộc đời mình lại trở nên đáng thương thế này.

Vừa rồi lúc sắp đến cục cảnh sát, cậu mang theo khuôn mặt nhìn thế nào cũng là trắng bệch khiến người khác phải lo lắng, Tùng Dung khuyên vài lần cuối cùng đành chịu thua, đời này xem như y thua bởi Lê Dạ Tinh muốn trốn cũng trốn không được nữa.

Lặng lẽ thở dài trong lòng, thế nhưng trên mặt y không có một chút biểu cảm, ai bảo y hôm qua làm chuyện sai lầm, giờ chỉ có thể nhận mệnh thôi.

Y quay lại nói với người phía sau: “Này… thân thể em không thoải mái thì về nhà nghỉ, tôi mua chút cháo cho em, từ sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì đâu.”

Kiều Úc hừ lạnh một tiếng không phản ứng với lời y nói, thậm chí ánh mắt cũng không dừng trên người Tùng Dung lấy một lần, mặc dù vị trí đó vẫn còn đang đau nhức, hai chân muốn nhũn ra hận không thể ngay lập tức tìm một chiếc giường nào đó nằm úp sấp xuống, nhưng mà trước mặt Tùng Dung cậu không muốn làm như vậy, dựa vào cái gì mình ở trước mặt y phải tỏ ra yếu thế chứ, y xứng đáng sao?

Nghĩ vậy, Kiều Úc cắn răng cố gắng thẳng thắt lưng, lập tức vượt qua người y đi vào văn phòng.

Một màn này bị các thành viên của tổ trọng án nhìn thấy, mọi người le lưỡi không dám nói lời nào, liếc nhau vụng trộm nhìn Kiều Úc, lại trợn mắt há hốc mồm.

Những đốm xanh tím trên cổ Tiểu Tinh là sao?! Mùa hè mặc áo cao cổ mà cũng che không hết! Lão đại anh… sẽ không bá vương ngạnh thượng cung (rape) đấy chứ?

Tùng Dung nhìn lướt qua bốn phía, mọi người lập tức cúi đầu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, A di đà Phật! Lão đại, chúng tôi cái gì cũng không thấy, ngài đừng phát hỏa nha…

Kiều Úc khập khiễng chậm rãi đến bên Tề Tích, vừa mới đặt mông lên trên ghế, lập tức cảm thấy một trận đau nhức kéo đến, cậu chống tay lên tay ghế nhỏ giọng nói: “Tề Tích, thật xin lỗi hôm nay đã tới muộn. Vừa rồi trên điện thoại anh nói vụ án xảy ra ngày mùng một tháng mười có chuyện gì?”

Tề Tích le lưỡi, ây dà, lão đại và Tiểu Tinh thực sự là ở cùng một chỗ, mình là kẻ quấy rầy khi bọn họ ư ư sao? Lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Tinh, môi thì đỏ, mắt lại long lanh nước, đúng là bộ dạng vừa mới mây mưa nha.

Hạ Quân Chi ho nhẹ một tiếng, Tề Tích mới hồi thần vội vàng nói: “Ừ ừ, đúng là có chuyện như vậy, hôm qua tôi và Quân Chi đã đem những vụ án xảy ra ngày mùng một tháng mười lật lại một lần, sau đó đi tới từng nhà xác nhận lại và chứng thực năm đó hai cô gái trong bệnh viện bị lấy mất nội tạng trùng hợp cũng từng tham gia Hiệp hội thánh nữ, lão đại nghi ngờ một chút cũng không sai.”

Kiều Úc nhướn mày, có vẻ như lọt vào sương mù, hôm qua cậu ở nhà dưỡng thương không tới cảnh cục, sao Tùng Dung lại đột nhiên nghĩ tới việc đi thăm dò Hiệp hội thánh nữ kia?

Hạ Quân Chi vừa định giải thích, Tùng Dung đã lấy sổ ghi chép khẩu cung hôm qua ra: “Hôm qua bạn học của Vương Nguyệt Lâm đã tới đây, cậu ta nói Vương Nguyệt Lâm là người vô cùng cực đoan phản đối quan hệ trước hôn nhân, hơn nữa giống Lý Hiểu Mẫn tham gia Hiệp hội thánh nữ, tôi nghĩ liên tiếp hai người của Hiệp hội này bị giết là có ẩn tình bên trong.”

Kiều Úc liếc Tùng Dung một cái, giả bộ không nghe thấy lời y, Tùng Dung cười gượng, trong lòng có chút mất mát.

Cúi đầu đọc qua sổ ghi chép, Kiều Úc quay đầu hỏi Hạ Quân Chi: “Hiệp hội thánh nữ rốt cuộc là tổ chức như thế nào? Nếu ngày mùng một tháng mười năm trước nó đã tồn tại xem ra không phải là tổ chức nhỏ đâu.”

Hạ Quân Chi có chút đồng tình liếc nhìn Tùng Dung, tiếp tục nói: “Tổ chức này thành lập từ thời dân quốc, lúc ấy phong trào văn hoá mới nở rộ, học sinh nữ bất mãn với xã hội phụ nữ bị áp bức, tổ chức vận động quyền cho phụ nữ, Hiệp hội thánh nữ vì vậy mà hình thành.”

Kiều úc gật đầu: “Nói như vậy, ban đầu Hiệp hội thánh nữ được thành lập mang mục đích tốt đẹp?”

“Đúng vậy. Sau khi cuộc kháng chiến chống Nhật kết thúc, tổ chức này dần dần phát triển, hầu như là kêu gọi bình đẳng nam nữ, hơn nữa còn tuyên dương những phụ nữ muốn giữ mình trong sạch, thậm chí phản đối chuyện yêu đương, phản đối nhân loại sinh sản bình thường… Tóm lại, so với tổ chức tà giáo cũng không khác nhau là mấy.”

Vì sao những người chết đều thuộc Hiệp hội thánh nữ? Nếu nói Tiêu Quốc Chấn giết các nữ sinh kia vì muốn lấy nội tạng để chế sứ, mà hắn còn chính là X giết người ngày mùng một tháng mười năm đó, như vậy vì sao hai cô gái trước khi chết lại không mất đi bộ phận cơ thể cũng không bị xâm phạm, ngược lại những người bị giết sau này lại bị dùng thủ đoạn thâm độc.

Tiêu Quốc Chân và X rốt cuộc có quan hệ gì?

Tất cả nghi vấn đều tập trung lại một điểm, Kiều Úc trăm mối nghi hoặc không cách nào giải được, đột nhiên cậu chợt nhớ ra lời nói của Trương Nguyên.

“Thời cổ đại hiến tế coi trọng nhất thiên nhân hòa hợp, họ cho rằng vũ trụ vạn vật đều được tạo nên từ ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cho nên tôi đoán người bị đem làm tế phẩm phải có ngày sinh tháng đẻ hòa hợp với ngũ hành.”

Linh cảm của cậu lóe lên, vô thức nắm lấy tay Tùng Dung nói: “Hai nữ sinh bị lấy đi bộ phận sinh vào ngày nào? Bọn họ bị lấy đi bộ phận nào?”

Tùng Dung nhìn chằm chằm tay Kiều Úc, trong lòng chấn động, làn da nơi tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể Kiều Úc, khiến y có phần hốt hoảng.

Kiều Úc sau khi ý thức được mình vừa làm gì, như bị điện giật vội vàng buông tay Tùng Dung, cúi đầu lỗ tai có chút hồng hồng. Đáy lòng Tùng Dung trầm xuống, không nói gì, lấy một tập tài liệu đã cũ trong cặp, do dự một hồi mới đưa một phần tài liệu cho Kiều Úc.

“Đây là danh sách những người đã chết năm đó, hai nữ sinh bị lấy mất nội tạng, một người tên là Vương Hiểu, sinh ngày 7 tháng 11 năm 1986, bị lấy mất tim, khi chết mới mười ba tuổi. Người kia tên Triệu Vũ, sinh ngày 29 tháng 8 năm 1985, mới mười bốn tuổi đã bị lấy đi một quả thận. Dạ Tinh, sao em lại hỏi cái này?”

Kiều Úc nghe xong sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, cậu đứng bật dậy kích động nói: “Mọi người còn nhớ lúc trước tôi từng nói qua trong quyển sách ‘Từ hồn’ kia có đề cập đến năm bộ phận của cơ thể là phế, gan, thận, tâm, tì tương ứng với ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ không, mà những người này bị giết đều bị lấy đi một cơ quan nội tạng, ngoại trừ phế (phổi) ra thì tất cả đều đã có rồi!”

Mọi người biến sắc, đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, xem ra mục đích của hung thủ đã quá rõ ràng!

Đôi mắt Tùng Dung nheo lại, mím môi, đan ngón tay vào nhau: “Nói như vậy, còn có thể có người chết thứ năm, vậy kế tiếp sẽ là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play