Tùng Dung không biết tối qua bản thân đã ‘muốn’ Kiều Úc bao nhiêu lần, chỉ nhớ mình như phát điên cứ một lần lại một lần mà đẩy sâu vào, muốn vắt kiệt sinh lực của Kiều Úc.
Cuối cùng, Kiều Úc cả người xụi lơ dựa vào mình, thân thể đều nương theo nhịp lên xuống của bản thân, rơi nước mắt. [tội Úc Úc của tôi TT ^ TT]
Khóe mắt phiếm tình của Kiều Úc, đôi môi ngọt ngào cùng với huyệt khẩu chặt chẽ kia… cả biểu cảm yếu ớt khi đạt cao trào, khiến Tùng Dung như uống nhầm xuân dược mà không ngừng muốn thêm.
Nghĩ đến đây hạ bộ lại có phản ứng, Tùng Dung bối rối xoa tóc xoay qua muốn ôm người bên cạnh, thế nhưng vị trí bên người lại không có ai, thậm chí dùng tay thử độ ấm còn lại trên nệm cũng không thấy, sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tùng Dung bật người ngồi dậy đánh giá tình huống xung quanh, căn phòng hỗn loạn còn vương mùi vị tình dục, ga giường cùng chăn mền rối nùi một mớ, còn có quần áo rơi rớt khắp nơi trên mặt đất biểu thị tất cả tối qua đều là thật, không phải là giấc mơ, nhưng Dạ Tinh đâu rồi?
“Dạ Tinh?” Y mở miệng thăm dò, vừa muốn đứng dậy liền cảm thấy bắp đùi truyền đến một trận tê đau.
Trách được ai? Trách bản thân không biết tiết chế? Hay trách em ấy quá quyến rũ? Cười khổ một cái, Tùng Dung mặc đồ chỉnh tề đi ra khỏi phòng, căn nhà trống trải không hề có bóng dáng Lê Dạ Tinh.
“Sớm như vậy em ấy đi đâu chứ?” Tùng Dung lo lắng nhìn đồng hồ, lật tung cả căn nhà cũng không tìm thấy người.
Nhớ đến ánh mắt phẫn hận của Kiều Úc tối qua, y đột nhiên thấy sợ, em ấy…. sẽ không làm chuyện dại dột chứ?
Lúc này cửa nhà mở ra, Kiều Úc mặc một chiếc áo thun cổ cao đi vào, nhìn thấy Tùng Dung lập tức đen mặt.
Tùng Dung thở phào, đi đến trước vài bước do dự hỏi: “…… Sớm như vậy em đi đâu thế? Tôi còn tưởng…”
Kiều Úc cười lạnh, nhướn mày không thèm để ý, cởi giày ra đi lướt qua người y, Tùng Dung thở dài, đuổi theo kéo tay cậu.
Thoáng chốc những ký ức nóng bỏng đêm qua theo sự va chạm da thịt mà ùa về như nước lũ, Kiều Úc như bị điện giật hất tay y ra đứng tại chỗ không nói gì.
Tùng Dung cảm thấy cảnh tượng hiện tại hơi bị cẩu huyết, có vài phần cảm giác như chơi gái xong không trả tiền nên sắc mặt không tốt.
Y nhịn không được nhếch môi, “Đau không? Tôi thoa thuốc cho em nhé.”
“Bốp!”
Một bạt tai hạ thẳng xuống mặt Tùng Dung.
Tùng Dung dùng lưỡi soát một vòng trong khoang miệng, cười nhẹ: “Dô, còn có sức đánh người nha, xem ra tối qua tôi nhẹ tay quá nhỉ.”
Kiều Úc tức đến nắm chặt nắm đấm, nhưng lỗ tai lại có phần hồng hồng: “Cút, anh nghe không hiểu hả? Con mẹ nó sao da mặt anh dày vậy!”
Tùng Dung không thèm để ý sự phẫn nộ của cậu, cười nhăn răng ôm lấy vai Kiều Úc, đặt xuống môi người kia một nụ hôn: “Chào buổi sáng, nhóc con.”
Mặt Kiều Úc thoáng chốc lại đỏ bừng, thuận tay thêm một cái tát, lần này trực tiếp để lại trên má Tùng Dung một dấu tay màu đỏ, “Tối qua tôi coi như bị chó cắn, anh nếu không muốn chết thì mau cút.”
“Lời này tối qua lúc em vòng chân qua ôm lấy eo tôi đã nói chục lần rồi, em không thấy chán?” Tùng Dung yêu chết cái biểu cảm bây giờ của Kiều Úc, vừa cay nghiệt vừa lạnh lùng, thật là muốn câu mất hồn người ta mà.
Kiều Úc thẹn quá hóa giận, cố gắng quên đi kí ức nóng bỏng triền miên tối qua, nghĩ lại hôm qua bản thân cư nhiên bị khuất phục dưới thân Tùng Dung, đã thế… còn bị y làm đến khóc, thật hận không thể cầm dao đâm chết y rồi tự sát.
Thấy Tùng Dung cười như con mèo hoa, khuôn mặt anh tuấn đáng ghét dữ dội, Kiều Úc cố gắng bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi mọe nó chính là dâm tiện như vậy thì sao? Bị anh cưỡng bức còn hưởng thụ thế đấy, anh vừa lòng chưa?”
Tùng Dung sững lại, sắc mặt thay đổi, “Dạ Tinh, ý tôi không phải vậy, mỗi lời tôi nói tối qua đều là thật lòng, tôi yêu em.”
“Yêu? Thứ đó đáng bao nhiêu tiền?” Kiều Úc cười ra tiếng, ngón tay chỉ vào lồng ngực Tùng Dung, “Tùng đại cảnh quan, uy hiếp dụ dỗ đùa bỡn trái tim người ta trước giờ đều là thế mạnh của anh mà, đừng nói cái gì mà thật lòng với tôi. Dù sao cả hai đều là đàn ông, tối qua thoải mái cũng không ai thiệt–“
“Ý em vậy là sao chứ!” Tùng Dung nắm lấy bả vai Kiều Úc, ánh mắt thoáng chốc trầm xuống, “Em tưởng tối qua do tôi một phút lỗ mãng mới thượng em sao? Bây giờ trời sáng rồi, em lại vỗ mông chạy mất, tôi con mọe nó giống một cái máy mát xa hình người!?”
Kiều Úc hít ngược một hơi, tên này thế nào lại có thể mặt không đổi sắc tim không đập mà nói ra loại lời này chứ, hôm qua rõ ràng là y cưỡng…… thế mà giờ lại trưng ra vẻ mặt người bị hại này là sao.
Sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, Kiều Úc đẩy tay Tùng Dung ra, quay mặt đi nói: “Miệng anh sạch sẽ một chút, đừng có mà…”
Vừa đẩy tay Tùng Dung ra cậu liền quay người đi, Tùng Dung bèn ôm siết lấy cậu vào lòng: “Rốt cuộc em trốn tránh cái gì chứ? Tự đối mặt với tình cảm của mình khó lắm sao? Tôi không tin em không có chút cảm giác nào với tôi, hay là…”
Y ngừng lại, khóa chặt ánh mắt Kiều Úc: “Em thật sự thích Trương Nguyên?”
“Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến Trương Nguyên!” Kiều Úc nhịn không được rống lên, suy sụp dựa vào tường, nơi bị rách dưới hạ thân đau như hỏa thiêu, “Tùng Dung, anh không hiểu, chúng ta căn bản là không có khả năng…”
“Tại sao không thể? Em cho tôi một lí do chính đáng, tôi sẽ buông tay.” Tùng Dung cố chấp nhìn sâu trong mắt Kiều Úc, y không cam tâm, tối qua rõ ràng Kiều Úc có phản ứng với y, tại sao phải rút lại vào cái vỏ cứng của bản thân mình.
Tối qua tuy rất điên cuồng nhưng tâm trí Tùng Dung luôn luôn thanh tỉnh, y biết mình đang đánh cược, cược Lê Dạ Tinh cũng yêu mình. Làm chuyện không bằng cầm thú như thế thật ra chỉ có một kết quả quy nhất, vì Lê Dạ Tinh là người vô cùng cứng đầu, nếu không ép em ấy sẽ vĩnh viễn không nói ra lời thật lòng, y chính là muốn ép cậu nói ra lời đó.
Ôm ấp thân mật cũng không thể đổi được chân tâm của Lê Dạ Tinh, y thật sự không cam tâm.
“Anh căn bản không hiểu tôi! Cái anh thích là cái vỏ ngoài này, không có khuôn mặt này anh còn nguyện ý yêu tôi sao?”
Kiều Úc đau khổ nhếch môi, nói tiếp: “Anh luôn coi tôi như con nít, cho nên cái gì cũng phải sủng phải hộ, nhưng anh cảm thấy tôi thật sự cần sao? Tùng Dung, thứ anh thích chẳng qua là cảm giác ưu việt có thể bảo vệ những gì nhỏ bé yếu ớt, không phải là thích tôi!”
Vả lại, nếu biết tôi thật ra là ai, tôi nghĩ anh sẽ muốn lập tức đem tôi đi xử bắn.
Tùng Dung đạm nhiên đứng nghe, đến khi Kiều Úc nói xong mới mở miệng: “Em nói xong rồi?” Kiều Úc nghiêng mặt không lên tiếng.
Bất lực xoa tóc Kiều Úc, Tùng Dung nhàn nhạt cười, “Tôi thật chưa từng thấy ai ngốc như em. Em thật sự cho rằng bản thân là thiên tiên hạ phàm hả, tôi vừa thấy em sẽ thần hồn điên đảo sao? Vậy thì tôi mất mặt quá rồi, nếu đổi lại là bộ dạng như tôm chân nhuyễn của em lúc trước cho dù tặng không tôi cũng không thèm.”
“Tôi không biết điều gì đã thay đổi em, nhưng tôi biết rất rõ, người tôi thích chính là Lê Dạ Tinh kiên cường hơn bất kỳ ai ngay trước mắt mình.”
Nhưng tôi căn bản không phải Lê Dạ Tinh! Kiều Úc nhịn không được thét lớn trong lòng, cảm giác lồng ngực đau đến muốn ngạt thở. Cậu hận không thể xé bỏ cái lớp vỏ bọc Lê Dạ Tinh này để đứng trước Tùng Dung, cho y biết mình mới là người anh ta yêu, nhưng vừa nghĩ đến những gì mình từng làm cậu lại đau khổ đến muốn chết thêm lần nữa.
Cậu rất đố kị với Lê Dạ Tinh, rõ ràng là chết rồi nhưng vẫn có thật nhiều người nhớ về cậu ta, bản thân mình mặc dù vẫn đang sống trên thế giới này lại không ai biết sự tồn tại của mình.
Cả thế giới rộng lớn chỉ còn lại một mình cậu đơn độc, không ai có thể chia sẻ bí mật, không có ai để nương tựa, thậm chí là tìm được tình yêu, nhưng trong mắt người đó cũng không phải cậu.
Nếu đem mọi thứ nói hết cho Tùng Dung nghe vậy có phải là mình sẽ được giải thoát không? Chân tướng nhuộm máu kia một khi phơi bày trước ánh sáng thì cũng chính là ngày tàn của mình, nhưng Kiều Úc thật sự không chịu nổi, mặc kệ tương lai, mặc kệ kết quả, bản thân vốn đáng chết mà, nói ra không chừng lại thấy tốt hơn.
Nhắm mắt lại, toàn thân Kiều Úc run lên, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Tùng Dung, thật ra… tôi không phải Lê…..”
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, cắt mất lời của Kiều Úc.
Tùng Dung sững lại, nhíu mày, rốt cuộc là ai thiếu não cứ lựa lúc này mà gọi điện.
Bất lực cười với Kiều Úc một cái, cầm điện thoại lên, sắc mặt đen thui, “Tề Tích, tại sao mỗi lần gọi điện cho tôi đều là cậu?”
Tề Tích ở đầu dây bên kia cười hắc hắc, “Lão đại anh ăn nhầm thuốc súng à, miệng thối thế? Dục cầu bất mãn hay sao?”
Tùng Dung hướng mặt lên trần nhà trợn mắt: Bất mãn em gái mi! Lão tử hôm qua mới ôm được mỹ nhân về, cậu biết cái thí!
“Có chuyện mau nói, đừng lắm lời.”
“Đàn ông không để nhịn mãi được, lâu lâu phải thư giãn một chút, anh biết DIY không? Không thì gọi Hạ Quân Chi chỉ anh nhé.” Tề Tích tiếp tục cao hứng đùa bỡn.
“Cậu không nói coi chừng tôi phế cậu đấy!”
“Rồi rồi rồi, em sợ rồi. Lão đại, em có phát hiện quan trọng nha! Hôm qua anh kêu em với Quân Chi tra cái Hiệp hội thánh nữ ấy, thật sự bị bọn em tìm ra nha, trong vụ án mười một năm trước, nạn nhân chỉ có hai người tham gia vào hội thôi, nhưng trùng hợp họ chính là hai người bị trộm mất nội tạng trong bệnh viện!”
Tùng Dung nhướn mày, khuôn mặt than cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng, “Tốt quá, tôi đến ngay.” Nói xong cúp máy.
Một màn thổ lộ đang tốt đẹp đột nhiên bị Tề Tích phá đám, cảm giác ái muội vốn đang lơ lửng trong không khí cũng biến mất vô ảnh vô tung. Tùng Dung thở dài, bối rồi cười cười, “Dạ Tinh, lúc nãy em nói gì?”
Kiều Úc bưng gáy dựa vào tường, suy sụp nhìn Tùng Dung, “Không có gì. Anh đi đi, tôi không muốn thấy anh.” Nói xong gian nan đứng lên.
Cỗ dũng khí lúc nãy đã tan thành mấy khói như bong bong xì hơi rồi, cậu tự tát mình hai phát trong lòng, may mà chưa nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT