Phía sau hắn, đám người lộ ra vẻ mờ mịt không biết gì, bất quá, sau một hồi nghe Trần Trung nói cũng hiểu được một phần, đó chính là đem những kẻ kia hạ độc, tất cả nghe thế đều chờ mong nhìn tới Tàn Lân muốn nghe hắn nói kế hoạch tiếp theo, duy chỉ có Thiên Tư Hoàng là lộ ra vẻ chán ghét nói:

- Các ngươi đây là sao, đánh không lại người khác liền muốn hạ độc thủ với người khác, lũ ti tiện các ngươi không bao giờ tốt lành.

- Tư Hoàng, ta nói, ngươi tại sao lại như vậy, ta biết tính khí của ngươi chán ghét cái này hạ độc sau lưng, nhưng lúc nào rồi ngươi còn như vậy, ngươi nghĩ chúng ta không giết bọn hắn, bọn hắn sẽ thả chúng ta, thả ngươi?

Một nam tử tên Cổ Đao cười lạnh nói.

- Ta không cần biết bọn hắn có hay không thả, bất quá ta cũng không cần bọn hắn thả. Hừ, cùng lắm một trận chiến, ta không có sợ bọn hắn.

Thiên Tư Hoàng nói.

- Ngươi thật ngây thơ hay giả ngu ngốc đây? Ngươi xem lại ngươi thực lực gì, còn muốn theo bọn hắn một trận chiến đây? Ngươi sao, bọn hắn tùy tiện tìm một người cũng có thực lực ngang ngươi, ngươi nghĩ những kẻ khác liền ăn chay?

Cổ Đao nói, hắn nói cũng đúng, đám người Hạo gia thực lực quá mạnh, tùy tiện một người cũng có thực lực Địa Hoàng sơ kỳ, huống chi bên trên còn có cường giả Thiên Hoàng, chỉ cần một bàn tay quét qua cũng có thể tàn sát đám người bọn hắn.

- Mà cho dù ngươi thật sự cùng bọn hắn đánh một trận đi nữa, thì chúng ta cũng không phải chết đây? Ta nhìn bọn hắn sát cơ trong mắt, sớm đã muốn đem chúng ta cái tiểu đội này diệt đi, nếu không phải vì có một điểm lợi dụng, chỉ sợ bọn hắn đã đem chúng ta lưu lại bên ngoài kia rồi.

Thiên Tư Hoàng tâm tình cực kì không tốt, nghe giống như có đạo lý, không khỏi do dự, mặc dù không thích cách làm này của bọn hắn, nhưng hắn thấy không có ly do gì ngăn cản bọn hắn.

- Tốt, tốt rồi, các ngươi cũng không cần cãi nhau.

Tàn Lân lên tiếng can ngăn, nói với Thiên Tư Hoàng:

- Từ lúc chúng ta gặp ngươi cũng liền hai năm đi, ngươi hai năm trước cũng như hiện tại, ta biết ngươi không thích cách làm này, nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng sống chúng ta, không thể vì một người mà bồi cả mệnh tất cả huynh đệ vào được, ngươi phải hiểu.

Thiên Tư Hoàng hơn hai năm trước được bọn người Tàn Lân cứu ở trong một cánh rừng, khi đó hắn không nhớ một cái gì, tựa hồ mất trí nhớ vậy, hắn chỉ nhớ là hắn tên Thiên Tư Hoàng, trên người cũng còn lại Thiên Kiếm cái bội kiếm đeo bên hông này thì hết thảy đều không nhớ.

- Đúng rồi, ngươi không phải còn muốn tìm kiếm phụ mẫu ngươi sao, nếu như chúng ta chết ở đây, ai sẽ đi tìm ngươi phụ mẫu?

Tàn Lân nghiêm mặt nói.

Nhắc tới phụ mẫu, Thiên Tư Hoàng hiện lên một tia mờ mịt, hắn không biết phụ mẫu rốt cuộc là ai, nghĩ tới còn muốn đi tìm người, nên gật đầu.

- Đã như vậy, chúng ta cũng không nói nhảm nữa, kế hoạch này cũng không phải là cái gì kế hoạch, đơn giản là các ngươi cứ tận tình kéo thời gian, để độc dược chân chính phát tác, đến lúc đó bọn hắn thực lực chắc chắn sẽ hạ xuống một mảng lớn.

Tàn Lần cười lạnh nói:

- Tịnh khí đan, cũng là Tịnh Khí a...

Tịnh khí đan, chính là có thể giúp thanh tịnh tâm trí, nhưng chỉ cần tiếp xúc với một vài thứ khác liền làm đan dược trở thành độc dược, cũng có thể khiến “khí” bị “tịnh” đi, thanh tịnh cũng như hư thoái a. Đây cũng là lý do mà Tàn Lân để Trần Trung “tưới” lên cái vết nứt kia một loại dịch thủy, đó chính là loại dược thủy kia, khiến cho Tịnh Khí Đan trở thành độc đan a.

- Đây là Giải Độc Đan, các ngươi ăn vào, tránh cho cơ thể bị độc dược ảnh hưởng, dù sao các ngươi cũng là ăn vào Tịnh khí đan.

Tàn Lân từ trong túi trữ vật bên trong ngực lấy ra vài viên đan dược đưa bọn hắn giải độc, còn hắn thì đã sớm ăn trước đề phòng rồi.

Cổ Đao lên tiếng nói:

- Đại ca, ngươi nói bọn hắn thực lực hạ xuống một mảng lớn, cũng không nói bọn hắn không cách nào vận chuyển linh khí a, vậy còn những kẻ Thiên hoàng kia sao, chẳng lẽ không giết chết Thiên hoàng được?

Tàn Lân nở nụ cười thần bí, nói:

- Đợi bọn hắn thực lực giảm xuống, các ngươi hướng những kẻ thực lực thấp một chút mà đánh là được, còn những kẻ Thiên Hoàng kia, cứ để người khác giải quyết, ta đã nói rồi, Thánh Nhân vào lúc này cũng bị giết!

Mọi người nghi hoặc, nhưng nghĩ tới có thể giết Thiên Hoàng thì đều hưng phấn gật đầu.

Cũng tại lúc mọi người vừa tản ra, không gian thông đạo bên trong bỗng chấn động một cái, liền sau đó một đoàn người đi vào, đây ngoài đoàn người Hạo gia thì còn là ai?

Sau khi đi vào trong không gian thông đạo, đám người nhìn đông nhìn tây, lần đầu nhìn thấy thông đạo, không khỏi cảm thấy mới mẻ.

Nơi này tuy nói là đen tối không thấy gì, nhưng mọi người đều là tu sĩ, dù không tu luyện nhãn lực nhưng cũng không đến nổi không nhìn thấy gì, dù sao cũng là tu luyện, liền cường hóa toàn bộ thân thể a.

Mà đối với Thiên Hoàng thì một chút bóng tối không ảnh hưởng gì đối với bọn họ, trong bóng đêm tựa hồ giống như ban ngày một dạng, ngoài một vài thứ đặc thù bóng đêm thì còn liền như ban ngày đồng dạng.

- Các vị đến rồi, liền theo chúng ta đi thôi.

Tàn Lân hướng bọn người Hạo Tư Đạt nói.

- Được.

Hạo Tư Đạt cùng mọi người đi theo Tàn Lân, hướng một phương mà đi.

Không gian tạm thời yên tĩnh, chỉ là không khí càng lúc càng quái dị, mọi người đi được vài bước liền nhìn sang người bên cạnh một chút, tựa hồ đang làm gì đó.

- Ngươi cảm thấy gì không, ta ở đây cảm thấy thật lạnh.

Trong nhóm người Hạo gia, một người lên tiếng nói.

- Hả, ngươi cũng thấy vậy, ta cũng lạnh đây, hay là ngươi dùng linh lực hộ thể đi, chắc có thể đỡ lạnh hơn đấy.

Một người khác suy nghĩ rồi nói.

- Ân, để ta thử xem, ta chưa từng dùng linh lực hổ thể chống lạnh lần nào a.

Người kia nghe vậy cũng không do dự cái gì mà phóng xuất ra một đạo linh lực, cơ thể liền ngay lập tức được bọc trong linh lực, ngăn cản cái lạnh bên ngoài, nhưng là linh lực chỉ giống như ngọn đèn dầu sắp cạn một dạng, lờ mờ vài cái rồi tắt hẳn.

- Kì quái, tại sao linh lực lại yếu thế nào, ngươi cũng thử dùng linh lực hổ thể ta xem thử một chút.

Ngươi đối diện cũng gật đầu, cơ thể bỗng nghe “oanh” một tiếng, ngay lập tức liền thấy một cỗ linh lực nóng rực chậm rãi tràn ra, không khí lạnh lẽo theo đó mất đi, thay thế cho cái nóng, nhưng là nhanh chóng, bỗng nhiên “phiêu” một tiếng rồi ngọn lửa tắt hẳn.

- Đây, đây là cái gì, ta bỗng nhiên thấy linh lực như bị suy nhược đi, không cách nào vận chuyển toàn bộ linh lực được.

Người này hoảng sợ kêu lên.

Lúc hai người đang còn kinh sợ, bỗng một người đi tới hai người, cười nói:

- Hai vị làm sao sắc mặt kém như vậy, không phải có chuyện gì chứ?

Người này là Cổ Đao, sau khi chú ý thấy hai người đang dùng linh lực thì hắn liền đi tới.

- Nơi này là nơi quái quỷ gì, tại sao chúng ta không dùng linh lực được?

Một người trong đó hỏi.

- Hả, thì ra chuyện này, cũng không có gì, đợi lát nữa hai vị sẽ biết tại sao.

Cổ Đao cười quái dị nói.

- Ngươi có ý gì...

Hai người bỗng thấy không ổn, liền hướng những người bên cạnh lớn tiếng nói:

- Này mọi người, các ngươi vận dụng linh khí được không, chúng ta nơi này không cách nào không chế linh khí thoát ra cơ thể được.

Những người bên cạnh nghe thế, không hiểu gì nhưng cũng nghe theo, thử dùng linh khí đánh ra một quyền, thế nhưng là linh khí vừa ra, liền tựa như nước gặp lửa, trực tiếp bốc hơi đi.

Liền một người rồi một người, cứ thế bỗng cảm giác được cái gì, không khỏi kinh hoàng, linh lực liền là thực lực bọn hắn, nếu như không vận dụng được thì bọn hắn không dùng được không phải phế sao.

Đi đầu những người Hạo Tư Đạt, Tần Sơn bọn hắn cũng đã chú ý, vội hướng mọi người nói:

- Các ngươi yên lặng một chút, để ta thử xem...

Hạo Tư Đạt hướng Tần Sơn gật đầu, rồi phóng thích ra một cỗ linh lực, linh lực kim sắc lóe lên, soi sáng một vùng không gian, làm nơi này lập tức tràn ngập trong kim sắc.

- Linh lực tựa hồ bị một thứ gì đó ngăn cản, không cách nào hoàn toàn phóng thích ra, cùng lắm chỉ có thể phóng ra hai ba thành linh lực mà thôi.

Hạo Tư Đạt ngạc nhiên nói.

Tàn Lân thì không hiểu, rõ ràng hắn biết cái độc dược kia chỉ có thể làm giảm bốn năm thành lực lượng của Thiên Hoàng mà thôi, làm sao thành giảm xuống bảy tám thành rồi? Nhưng là nếu như vậy thì càng tốt, hắn càng an tâm hơn.

- Cái này, chẳng lẽ không gian nơi này có chút đặc thù, còn có thể phong tỏa linh lực, hay là khác?

Hai người Hạo Phong Hạo Vân không nói gì, Tần Sơn thì kinh ngạc hỏi:

- Dù là không gian nơi này có thể phóng tỏa linh lực, nhưng ít nhất cũng phải có gì đó để chúng ta cảm nhận được chứ, mà cái này ngược lại là phong tỏa trực tiếp từ bên trong đi, không khỏi có chút không hợp lý, hoặc là nơi này vốn không có cái gì là phong tỏa, mà là từ bên trong chúng ta phát ra đi?

- Chúng ta cũng không có làm gì đi phong tỏa linh lực của mình, gần đây cũng không có làm gì, ngoại trừ...

Hai người nhìn nhau một hồi, chợt nói:

- Chẳng lẽ là Tịnh Khí Đan?

...

Ps: Cầu Đề Cử, Vote 5*!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play