- Đã xong?

Hạo Tư Đạt lên tiếng nói.

- Ân, các vị là muốn tự mình đi hay là chúng ta cùng đi đây?

Tàn Lân gật đầu cười nói.

- Được rồi, dù sao bọn ta cũng không rõ phương hướng, mà các ngươi cũng là muốn ra ngoài, vậy thì chúng ta cùng đi.

Hạo Tư Đạt không chút do dự mà nói:

- Các ngươi liền dẫn đường đi!

- Tốt, liền tại lúc này đi.

Tàn Lân xoay người hướng về phía các huynh đệ của mình gật đầu ra dấu, rồi mọi người cùng hướng đến một nơi mà phóng đi.

Từng đạo quang sắc phóng đi như lưu tinh xẹt ngang trời, lưu lại từng tia sắc màu trên bầu trời. Tại trong không gian đỏ rực hiện lên từng đạo quang sắc tựa hồ làm nơi này thêm một chút mỹ lệ.

Bởi vì nơi này toàn bộ đều là bằng phẳng một dạng, cho nên phóng mắt tới đâu cũng không thấy được cái gì khác lạ, đám người lướt đi một đoạn vẫn không thấy được gì, bất quá, giống như không có gì ngoài ý muốn.

Đoàn người Hạo gia thấy những người kia tỏ vẻ nắm chắc như thế cũng không tiện hỏi nhiều, một mực bay theo bọn hắn.

Cuối cùng một lúc sau, hơn nửa canh giờ bọn hắn cũng dừng lại ở một nơi, cũng là bình thường bình địa giống như ở những nơi khác, chỉ có cái khác biệt là cách nơi bọn hắn đứng khoảng hơn trăm trượng có một tia không gian ba động, tựa hồ tia không gian này đang di chuyển với tốc độ cực hạn, siêu việt ánh sáng tốc độ, khiến tất cả mọi người không cảm nhận được rõ ràng.

Tại bên trên mặt đất cách đó khoảng vài trượng có một vết nứt nhỏ, kéo thành một vòng tròn nhỏ, nhìn vết nứt này, Tần Sơn chỉ nó, hỏi:

- Đây là cái gì, tại sao lại có vết nứt này?

Nghe Tần Sơn hỏi như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, ngược lại thấy Tần Sơn giống như đang hỏi lời vô nghĩa vậy.

- Haha, đây là ta lúc trước mới từ nơi kia đi vào, vì sợ quên mất vị trí của thông đạo kia nên mới vẽ một cái vòng tròn để tiện nhớ...

Tàn Lân cười ngượng, nói ra.

- Ồ, ra vậy, các ngươi cũng suy nghĩ chu toàn, cách này cũng nghĩ ra được.

Tần Sơn đương nhiên sẽ không tin, nhưng cũng không để ý, ngược lại nhìn đến xung quanh một vòng, rồi nói:

- Cái thông đạo ngươi nói ở đâu, tại sao ta không nhìn thấy?

Đây chính là vấn đề mọi người quan tâm, dù sao bọn hắn đến cũng là vì muốn ra ngoài, chứ không phải ở đây nói nhảm.

Tàn Lân cười khan một tiếng, nhưng chưa đợi hắn lên tiếng thì phía sau lưng hắn một gã trung niên đã lên tiếng nói:

- Chính là phía trước các ngươi, các ngươi chậm rãi cảm nhận, nơi đó là có không gian ba động, mặc dù nhỏ nhưng chắc các ngươi cũng cảm nhận được đi...

Người này không ai khác chính là Trần Trung, tại lời nói hắn rơi xuống, mọi người liền kinh ngạc, tập trung tinh thần bắt đầu cảm nhận, một lát sau, bọn hắn mới kinh sợ, cái này cũng quá kì quái đi.

- Sao ta không cảm nhận được gì?

Hạo Tấn lúc này buồn bực lên tiếng, hắn cố gắng cảm nhận mãi nhưng lại không cách nào cảm nhận được gì.

- Có lẽ là vì các hạ thực lực còn thấp một đoạn đi, chưa cảm nhận được cũng là bình thường, ở đây nhiều người đều cảm nhận được, thêm một người hay bớt một người cũng không sao.

Trần Trung lên tiếng an ủi nói, chỉ là lời này vào tai mọi người thì ai cũng nghe ra mùi vị khinh thường cùng châm chọc a.

Hạo Tấn sắc mặt đại biến, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc ngược lại rất thông minh, ít thứ có thể qua mắt hắn, làm sao không nghe được lời nói của Trần Trung thực ra là đang khinh thường hắn vô dụng đây?

- Ngươi nói cái gì.

Hắn quát lớn một tiếng, nhìn Trần Trung vẻ mặt âm trầm nói:

- Ngươi có tin hay không ta đây liền phế đi thực lực của ngươi, ném ngươi ở lại nơi đây?

- Ngươi dám?

Trần Trung lạnh lùng nói, hắn vô cùng khó nhịn được phế vật chỉ biết khinh người này:

- Ta ngươi đều là Nhân Hoàng cảnh, có dám hay không đánh một trận?

- Có gì không dám, chỉ cần ngươi muốn chết ta lúc nào cũng có thể thành toàn cho ngươi.

Hạo Tấn nói xong một câu, trên người lập tức truyền đến một cỗ khí tức Nhân Hoàng, toàn thân hắn cũng tại chớp mắt đó ẩn hiện đi ra một đạo liên, xoay tròn quanh người, làm áo bào hắn phất lên.

Hắn dù sao cũng là tam thiếu gia của Hạo gia nên cũng học được Bộ Bộ Sinh Liên, khí tức trên người cũng vì thường xuyên đối mặt với các loại người nên có một ít khí tức của thượng vị giả.

Từ khi hắn tản ra khí tức này, lập tức khí chất trên người biến đổi, từ một kẻ luôn cảm thấy mệt mỏi lười nhác bỗng trở nên nghiêm nghị khác hẳn, cái biến đổi trong chớp mắt này khiến nhiều người kinh ngạc, thay đổi cách nhìn về vị thiếu gia nhìn như vô dụng này.

Đến cả Tần Sơn cũng cảm thấy mình không nhìn thấu tam thiếu gia này, tựa hồ cùng Hạo Tấn lúc trước là hai người.

- Được rồi, các ngươi cũng không cần phải làm quá lên, trước mắt cần phải ra ngoài rồi nói sau, mọi chuyện đợi ra bên ngoài giải quyết đi.

Hạo Tư Đạt kinh ngạc nhìn xem tam thiếu gia, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến này nên không khỏi nói.

- Ngươi cũng lui về đi Trần Trung, ta không phải nói ngươi không được gây sự sao, sao còn lên tiếng nói bậy? Đợi ra ngoài, ngươi theo ta chịu phạt.

Tàn Lân lên tiếng trách móc nói.

- Vâng!

Trần Trung miễn cưỡng gật đầu, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn nói thêm gì nữa, lùi về một phía, chỉ là lúc rời lui hai con ngươi lóe lên âm mang, nở nụ cười.

Đợi mọi người an tĩnh lại một chút, Tàn Lân bỗng lấy từ trong ngực ra hai cái lọ, ném một cái qua cho đám người Hạo Tư Đạt, nói:

- Nơi này có vài khỏa Tịnh Khí Đan, nó có thể giúp các vị trong nửa canh giờ tinh thần tập trung, lát nữa đi vào bên trong thông đạo không gian, chắc chắn sẽ có một cỗ năng lượng làm các vị đau đầu, khỏa Tịnh Khí Đan này vừa lúc có thể giúp tránh cơn đau đầu đó.

- Vậy liền đa tạ.

Hạo Tư Đạt cười nhạt nói, lão mở ra cái này lọ chứa đan, ngay chớp mắt một mùi thơm nhẹ truyền ra, làm người khác người vào một trậng sảng khoái, nhìn vào bên trong liền thấy từng khỏa từng khỏa đan nhỏ như hạt đậu, màu xanh nhạt, ẩn hiện vài cái đan vân.

- Cái này thật sự không có sao chứ? Các ngươi bỗng dưng đưa chúng ta đan dược này, không phải là muốn cái gì a?

Tần Sơn cầm lấy đan dược, nghi hoặc nói.

- Haha, các vị đừng nên hiểu lầm, chúng ta chẳng qua cũng là nghĩ vì mình mà thôi, dù sao lát nữa vào trong thông đạo này, ở đó không gian gấp khúc, không biết gặp thứ gì, vô cùng phiền toái, các vị là có thực lực cao siêu nhưng cũng không dễ đối phó đi.

Tàn Lân cười nói:

- Bất quá, nếu như các vị trong tình trạng đau đầu chóng mặt, không phải là giảm đi một phần lực lượng, đến lúc đó không phải càng khó đối phó hơn sao? Ta cũng là mong các vị bồi một chút đây, làm sao có thể để các vị bị gì được?

Mọi người nghe vậy thì tạm thời yên tâm, có câu không có bữa cơm nào miễn phí, nếu như được người khác tặng miễn phí, không bằng để họ lợi dụng một chút, ít nhất khi đó biết được bản thân còn có “giá trị lợi dụng” đi, khi còn “giá trị lợi dụng” thì bọn hắn “tạm” yên tâm a.

Bên trong cái lọ có hơn hai mươi viên đan, sau khi phân phát sau, đúng còn lại chín viên đan, lão liền đưa lại lọ đan cho Tàn Lân, gật đầu nói:

- Chúng ta khi nào liền đi?

- Nếu các vị đã gấp gáp muốn ra ngoài, vậy chúng ta liền đi đến đó thôi.

Tàn Lân phân xong đan dược cũng gật đầu, dẫn đầu hướng nơi không gian ba động kia đi đến.

Phía trước mặt hiện ra một tia gợn sóng, hiện ra một tia không gian ba động, tại không gian ba động đó, tựa như có trăm ngàn sợi dây đen đang cùng nhau kết thành từng cái lỗ đen nhỏ bé đến mức không tập trung sẽ không bao giờ thấy được.

- Tại sao ở đây ta lại cảm thấy lạnh thế này?

Bỗng một người có thực lực Địa Hoàng sơ kỳ của Hạo gia lên tiếng nói thầm.

- Ta cũng không có cảm thấy, ngươi tại sao lại có thể cảm nhận được.

Một người khác có thực lực Địa Hoàng trung kỳ nói:

- Có thể ngươi ảo giác đi, dù sao ta thực lực mạnh hơn ngươi nhưng cũng không thấy cái gì kì quái a.

Hai người bởi vì đứng ở phía sau cuối đoàn nên không ai để ý bọn họ nói gì, mọi người chỉ tập trung tại phía trước không gian.

- Để ta tới trước xem!

Tàn Lân cước bộ bình thản đi tới, ngay tại lúc đó, chợt từng tiếng “xuy, xuy” thanh âm vang lên, chỉ thấy phía trước bỗng nhiên biến đổi, vốn vô hình vô thực đột nhiên bị vặn vẹo, giống như một con voi rơi vào vũng bùn, từ từ bị nuốt vào trong.

Nhìn cảnh tượng bỗng nhiên biến hóa này, mọi người giật mình, cuối cùng cũng rõ ràng, không gian phía trước đúng là thực tồn tại, không gian này như được tầng tầng không gian gấp lên, đem nó vừa che dấu vừa hiện hữu ra bên ngoài.

Tàn Lân đi được một nửa bỗng lắc người lướt lui, hướng mọi người nói:

- Rất ổn, không có cái gì sự cố, hẳn là vô cùng an toàn đi.

- Vậy liền tốt, các ngươi đi vào chưa, chúng ta theo sau.

Hạo Tư Đạt nói.

Tàn Lân dẫn mấy cái huynh đệ hướng bên trong đi vào, ngay lập tức biến mất trong không gian.

- Thật sự đi vào?

Bên ngoài, Tần Sơn hỏi.

- Còn không đi vào, chẳng lẽ đứng tại đây?

Hạo Tấn trợn mắt nói.

- Trước khi đi vào, nghe ta nói cái này...

Hạo Tư Đạt lóe lên tia cười lạnh, nói.

...

Bên trong không gian gấp khúc, một cái thông đạo đen ngòm hiện ra, nói thông đạo cũng không chính xác lắm, bởi vì ở đây quá tối, không biết có thật sự là thông đạo hay không, hay là bên trong không gian đây. Vì nơi này thật rộng lớn, đủ dung nạp nhiều người, nên đám người Tàn Lân sau khi vào cũng không cảm thấy chật chội, mà còn vô cùng thoải mái, ngoài thiếu ánh sáng, còn lại nơi này yên tĩnh, tà dị một chút, hơi chút đáng sợ thì còn lại đều ổn.

- Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì, dược lực hẳn là đã bắt đầu thấm vào bọn hắn rồi đi, lúc này nên cho bọn hắn biết, chúng ta tiểu đội này cũng không phải bọn hắn có thể tùy tiện chọc.

Trần Trung cười gằn nói.

...

Ps: Cầu Đề Cử, Vote 5* Thanks!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play