Văn Dục im lặng ngồi ở trên sô pha, trên tay đang cầm một quyển sách về y học thật dày, tay cầm một cái bút máy màu bạc, thường thường ghi chép vào trong sách gì đó. Trên người mặc một cái áo lông rộng thùng thình, bụng thật to. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, Văn Dục ôn nhu mà mỉm cười.
Cửa mở ra, Văn Dục vui sướng quay đầu lại. Nhâm Thiên Tường đi đến, vừa thay dép lê vừa ngó đầu vào, nở nụ cười: “Sao vậy a? Nhanh như vậy lại nhớ phu quân sao?”
-“Ta có nấu một ít chè ngô, rất ngọt a.” Văn Dục buông sách xuống, đang muốn đứng lên, Nhâm Thiên Tường rất nhanh liền đi đến, đè lại bờ vai của hắn. Sau đó Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Văn Dục, không nói hai lời hôn lên đôi môi duyên dáng của Văn Dục, hôn thật sâu, thật sâu…Mặt Văn Dục lập tức đỏ ửng lên.
-“Đứa nhỏ hôm nay có đá ngươi không?” Nhâm Thiên Tường buông Văn Dục ra, vẻ mặt ôn nhu cùng thâm tình, đặt tay lên bụng Văn Dục, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác hạnh phúc khiến hắn nhịn không được cúi người xuống, áp tai lên cái bụng tròn tròn, ôn nhu nói: “Bảo bối ngoan, không được đá mụ mụ nga, bằng không đợi ngươi ra đánh cái mông ngươi a.”
-“Bậy bạ!” Văn Dục vỗ nhẹ đầu Thiên Tường, hạnh phúc mỉm cười “Sợ ngươi về muộn, ta nấu xong bữa tối rồi. Còn chưa hâm lại.”
-“Đợi lát nữa ăn a.” Nhâm Thiên Tường ngồi thẳng dậy, ôm Văn Dục vào trong lòng, cọ mắt lên hai má của Văn Dục “Vất vả cho ngươi quá…Tiểu Như Nhi của ta…”
-“Đứa ngốc…” Văn Dục hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên đôi môi của Thiên Tường “Bá phụ giờ thế nào?”
-“Còn đang hôn mê.” Thiên Tường khe khẽ thở dài “Rõ ràng mọi thứ đều đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng mà phụ thân vẫn hôn mê. Dục nhi, ta hơi sợ…Ta đã nói với Nguy thúc thúc rằng phụ thân nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mà ta vẫn rất lo lắng a!”
-“Sẽ không có việc gì đâu, đứa ngốc…Sự thích ứng của mỗi người cũng không giống nhau, bá phụ nhất định sẽ tỉnh lại a.” Văn Dục cầm lấy tay Thiên Tường “Hơn nữa, hắn còn có ngươi ở đây a.”
-“Ân, ta cũng tin phụ thân có thể tỉnh lại…Chính là sau khi hắn tỉnh lại, Nguy thúc thúc…” Cứ nghĩ đến nam nhân kia, không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút đau lòng. Nhỡ may phụ thân tỉnh lại vẫn không chịu chấp nhận Nguy thúc thúc, vậy Nguy thúc thúc sẽ…rất đau khổ…
-“Tường, đây là chuyện của bọn họ a, chúng ta không thể xen vào. Tình yêu có đôi khi là không thể bắt buộc. Không yêu chính là không yêu, yêu chính là yêu. Tựa như ta yêu ngươi, ai cũng khuyên ta từ bỏ, nhưng mà ta vẫn không chịu buông tay, không phải sao?” Văn Dục tựa vào trong lòng Nhâm Thiên Tường, nở nụ cười. Nhớ tới chuyện trước kia, đột nhiên thấy mình thực dũng cảm a.
-“…Thực xin lỗi a, Dục nhi. Lúc ấy ta lại lùi bước…” Nhâm Thiên Tường ôm chặt lấy Văn Dục “Khiến ngươi bị thương…” Bạn đang
-“Đều đã qua a, đứa ngốc…Giờ ngươi không được rời bỏ ta nữa nga, biết không?” Văn Dục ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đôi mắt đen láy đều là hình ảnh tuấn mỹ của Thiên Tường. “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng không được rời đi nga!”
Trong phòng bệnh của Nhâm Đoạn Phong, Từng Nguy bưng đến một chậu nước ấm, cầm lấy khăn mặt, rất cẩn thận mà chà lau bàn tay thon dài của Nhâm Đoạn Phong. Bàn tay đẹp như vậy, lúc đeo nhẫn nhất định sẽ rất hợp a…Trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Đoạn Phong. Hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhâm Đoạn Phong vẫn không thể quên được người vợ đã mất kia.
Từng Nguy không biết mình có bao nhiêu phần thắng. Nếu Nhâm Đoạn Phong tỉnh lại vẫn không thể chấp nhận mình thì sẽ thế nào? Nếu thật sự sẽ như vậy, ta sẽ chết, ta sẽ đau lòng đến chết a…Phong…
Từng Nguy ôm chặt lấy Nhâm Đoạn Phong, vùi mặt vào trong hõm vai của hắn.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào trên bàn tay đeo nhẫn của Đoạn Phong, bàn tay liền khẽ động vài cái…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT