-“Ngươi nói thật đấy chứ?” Nhâm Thiên Tường nhìn Lang Trạch Thiên “Ngươi phải biết ngươi khác chúng ta a, phải gánh vác vệnh mệnh của cả một gia tộc là rất vất vả. Hơn nữa ngươi…” Hắn không muốn nhắc đến Viên Ngang, sợ người này thương tâm.

-“Ta đã từng đánh cược, nếu các ngươi ở bên nhau, ta sẽ ở lại, dù phải kế thừa gia tộc cũng không sao cả…” Lang Trạch Thiên vẫn quay mặt đi “Ta luôn nghĩ…Những người như chúng ta, bị bắt phải đi những con đường đã định trước. Yêu đương bình thường đã khó, huống chi là thứ tình yêu bị cấm đoán. Xem ra quả thật là ta đã thua…”

-“Tiểu Thiên, Viên Ngang đã nói hắn còn có thể sẽ về a!” Âu Dương Vũ đi vào, vẻ mặt mệt mỏi.

-“…Vậy cũng nhất định không phải là vì ta…” Lang Trạch Thiên thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập ưu thương “Cám ơn các ngươi…Ta muốn nghỉ ngơi một chút…Đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi quá…”

Nhâm Thiên Tường cùng Âu Dương huynh đệ nhìn nhau một chút, trầm mặc, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

-“Vừa rồi tiểu Ngang đã gọi điện thoại tới, nhưng hình như phải làm thủ tục gì đó nên ngắt máy luôn rồi. Chắc tí hắn lại gọi lại!” Âu Dương Trụ nhìn màn hình di động “Cái tên đó thật là…Nói như thế nào chúng ta cũng đã có cảm tình nhiều năm như vậy a. Nói đi là đi, ngay cả một tiếng cũng không nói!”

-“Cái tên đó luôn luôn thích như vậy a. Trước kia hắn vẫn thích đi một mình…” Âu Dương Vũ bóp trán “May mà tiểu Thiên cũng mạnh mẽ. Nếu là người khác, chắc đã không chống đỡ được. Ta về trước đây. Đau đầu muốn chết…Lang bá phụ tự dưng lại đi gây sự với cảnh sát làm gì chứ…”

-“Ta đi cùng ngươi, Vũ!” Âu Dương Trụ vội chạy theo, đột nhiên quay đầu lại “Để tiểu Thiên nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này là bệnh viện nhà hắn mà, không có việc gì đâu.”

-“Không được, ta muốn đi thăm phụ thân nữa. Hôm nay cũng tiện mang chút canh cho Nguy thúc thúc…” Nhâm Thiên Tường cười cười “Xong sẽ quay lại xem tiểu Thiên. Cái tên này vẫn không thể làm cho người ta yên tâm a.”

-“Vậy vất vả ngươi. Ngày mai ta sẽ đến.” Âu Dương Vũ cười cười, có chút mệt mỏi kéo Âu Dương Trụ đi rồi.

Nhâm Thiên Tường đi đến phòng cố vấn, nhìn phía cầu thang. Nam nhân kia vẫn kiên trì bảo vệ ở đó.

Nhâm Thiên Tường đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, chần chờ một chút, đang muốn mở cửa ra thì nghe thấy tiếng của Lang phụ truyền ra từ bên trong: “Ngươi hết hy vọng rồi, Đoạn Phong có chết cũng không yêu một người nam nhân đâu!”

-“…Chỉ cần ta yêu hắn là được. Lang lão gia, nếu ngươi để ý đến Phong, ta sẽ ôm Phong về!” Từng Nguy có chút mỏi mệt.

-“Hừ, ta cũng không phải tiểu nhân nha!” Lang lão gia hừ một tiếng “Chỉ là không ngờ, một thế hệ mặt nạ bạc thiên chi kiêu tử như ngươi lại thua ở trong tay một nam nhân. Ngươi nghĩ người ngoài sẽ nghĩ như thế nào a? Thuộc hạ của ngươi sẽ nghĩ về ngươi như thế nào a?”

-“Ngươi đang thương hại ta sao? Vậy Từng Nguy xin cảm tạ Lang lão gia a. Còn nữa, từ nay về sau không cần gọi ta là mặt nạ bạc nữa. Thuộc hạ của ta không phải đều đã giao hết cho Trạch Thiên rồi sao?”

-“Hừ, đừng nói lung tung. Ta còn ước gì tổ chức của ngươi biến mất a. Như vậy Lang gia càng có địa vị vững vàng.”

-“Vậy được rồi…Ngươi đi ra ngoài được không? Ngươi nói lớn quá, sẽ làm phiền đến Phong a. Hắn thích im lặng…”

-“Ngươi nói cái gì!” Lang lão ra hình như sắp phát hỏa.

Nhâm Thiên Tường vội vàng đẩy cửa ra: “Bá phụ!” Quả nhiên Lang lão gia đang túm lấy cổ áo của Từng Nguy, vừa trông thấy Thiên Tường liền thu tay về, hừ một tiếng, sau đó lật tức đi ra ngoài.

Từng Nguy híp mắt nhìn Thiên Tường, thản nhiên nở nụ cười. Vết thương của hắn đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ có sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, trên cằm mọc đầy râu.

Mà Nhâm Đoạn Phong vẫn nằm ở trên giường bệnh, bất tỉnh nhân sự, nhưng môi lại hồng nhuận như trước, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, xem ra khôi phục không sai.

Nhâm Thiên Tường đi đến, đặt cặp lồng xuống, nhẹ nhàng mà nói: “Nguy thúc thúc, đây là canh do Dục nhi nấu, ngươi mau uống đi a.”

-“…Tường nhi…” Từng Nguy vẫn cúi đầu, lẳng lặng nhìn Nhâm Đoạn Phong, hai tay vẫn nắm chặt tay hắn “Vì sao hắn còn chưa tỉnh lại? Có phải bởi vì ta đang ở đây không, cho nên hắn không chịu tỉnh lại?”

-“Nguy thúc thúc, để thích ứng với trái tim mới cần phải có một quá trình a. Thể chất của phụ thân không tốt, cho nên…” Nhâm Thiên Tường đi đến, nhìn Nhâm Đoạn Phong “Ngươi xem, sắc mặt của phụ thân đã tốt hơn rất nhiều rồi. Ta tin phụ thân nhất định sẽ tỉnh lại…Bởi vì còn có ta, có Nguy thúc thúc ở đây a!”

Từng Nguy ngẩng đầu nhìn Nhâm Thiên Tường, rồi ôm lấy hắn, cúi đầu nói: “Ngươi có hận ta không?”

Nhâm Thiên Tường trầm mặc một chút, lẳng lặng nhìn Nhâm Đoạn Phong đang ngủ say, thản nhiên nở nụ cười: “Trước kia hận…Hiện tại sẽ không…”

Từng Nguy sợ run một chút, sau đó ôm chặt Nhâm Thiên Tường, thanh âm có chút run run: “…Cám ơn…”

-“Bởi vì phụ thân còn cần Nguy thúc thúc bảo vệ a! Nguy thúc thúc nhất định phải kiên trì nga!”

Từng Nguy ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn Nhâm Thiên Tường. Khuôn mặt thật giống Nhâm Đoạn Phong.

-“Nguy thúc thúc, cám ơn ngươi đã yêu phụ thân!” Nhâm Thiên Tường nhìn Từng Nguy, mỉm cười.

Từng Nguy cũng cảm kích mà nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy Thiên Tường. Nhâm Đoạn Phong a, con trai yêu quý của ngươi cũng đồng ý rồi nga. Nên sau khi ngươi tỉnh lại, chúng ta đi Aegean Sea kết hôn được không? Nguồn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play