Xuân miên bất giác hiểu. Tống Trạch đi làm về, phát hiện Lâm Kính Tổ ngay cả quần áo lao động cũng không thay đã lên giường nằm thẳng, ngủ say như chết.

Cần giải thích một chút, bắt đầu từ mùa hè năm 2008, Tống Trạch và Lâm Kính Tổ đã chính thức ở chung. Chuyện của hai người Lâm đại tẩu đã sớm nhìn ra, cũng xem như chấp nhận. Giáo sư Tống bên kia là do Lâm Kính Tổ cầu xin, sau ba tiếng đồng hồ quỳ ở phòng khách Tống gia, cuối cùng giáo sư Tống thở dài, hai tiểu oan gia dây dưa cũng đã nhiều năm như vậy, lúc Lâm Kính Tổ bị tai nạn xe thì Tống Trạch không chút để ý gì mà bay thẳng từ Bắc Kinh trở về, lúc cô Vương bị bệnh Lâm Kính Tổ chăm sóc nàng như chăm sóc mẹ ruột mình, cũng đã sớm nhìn ra. Bây giờ cô Vương bị tình trạng như vậy, cho dù có cô gái nào chịu gả vào, liên lụy người ta thì thật không tốt, Lâm Kính Tổ lại là một đứa con ngoan, cũng liền chấp nhận.

Hai người tuy ở gần nhà, nhưng chạy qua chạy lại cũng không tiện lắm, ba mẹ hai bên bắt đầu lo lắng chuyện ở chung sau này. Ý của Tống Trạch là tìm một căn nhà thật to, rồi mọi người cùng vào sống chung, có thể chăm sóc chu toàn mọi mặt. Lâm Kính Tổ có chút lo lắng, cảm thấy hay là vẫn nên ở lại đại học nào đó. Tình trạng hiện giờ của cô Vương, không chừng ngày nào đó lại đi lạc, có hàng xóm láng giềng quen biết đã lâu, gặp cũng có lòng tốt mà thông báo một tiếng, giúp đỡ không nhiều cũng ít.

Vừa đúng lúc hàng xóm của Tống Trạch cả nhà đều di dân đến Mĩ, hai người thương lượng một chút, quyết định bán đi phòng ở khu Tây của Lâm gia, lại thêm vào một chút tiền, mua căn nhà của hàng xóm Tống Trạch. Hàng xóm của Tống Trạch cũng nhìn ra hai người cùng lớn lên quen biết đã lâu, không chút do dự gật đầu, giá cả cũng thật ưu đãi, chuyện cứ thể giải quyết xong.

Sau khi mua nhà cũng không cần trang trí lại, ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng cho Lâm đại tẩu, một phòng làm kho, một phòng thì mua giường đôi, Lâm Kính Tổ và Tống Trạch hai người ở trong đó. Giữa phòng khách có một cái cửa nhỏ, có thể đến nhà giáo sư Tống ngay lập tức, rất tiện lợi.

Bây giờ Lâm Kính Tổ đang nằm trên chiếc giường đôi, khò khò ngủ say. Tống Trạch nhìn một vết bản trên quần áo hắn đang dính lên ga giường màu xanh da trời, chân còn mang vớ chôn trong chăn, tức giận không chỗ trút: bẩn muốn chết!

Đang muốn lay tỉnh hắn bảo thay quần áo rồi mới lên giường ngủ, nhưng nhìn nhìn lại thì có chút không đành lòng. Đôi mắt khi tỉnh luôn giương nanh múa vuốt bây giờ an phận nhắm lại, mũi phát ra tiếng khò khè có tiết tấu, khóe miệng còn mang chút ý cười, tựa như đang mơ giấc mộng nào đẹp lắm. Lâm Kính Tổ công tác ba ngày đổi một lần, đến khi trực đêm, sáng bảy giờ mới về tới nhà, còn phải làm bữa sáng, đợi đến chín giờ, dẫn cô Vương tới bệnh viện lấy thuốc, khi về còn phải nấu óc heo cho nàng ăn, trưa thì vội vàng chuẩn bị bữa trưa, cứ thế gây sức ép đến tận hai giờ mới ngủ được. Tống Trạch biết hắn rất mệt.

Tống Trạch nhìn ga giường sạch sẽ, lại nhìn Lâm Kính Tổ ngủ đến thật say… nhìn tới nhìn lui mấy chục lần, khẽ cắn môi, làm ra một quyết định thật trọng đại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play