Sau đó Lâm Kính Tổ thật sự tránh Tống Trạch rất xa. Cô Vương mất tích, Tống Trạch đạp xe đi hướng Tây, hắn liền đi hướng Đông.
Công tác của Lâm Kính Tổ là ba ngày đổi một lần, đến ca ngày, buổi tối hắn sẽ đến nhà giáo sư Tống, dẫn cô Vương ra ngoài đi dạo, để hai ba con Tống gia nghỉ ngơ. Cô Vương khi thì tỉnh khi thì hồ đồ, lúc hồ đồ thì luôn kéo lấy Lâm Kính Tổ mà hô “Tống Trạch”, Lâm Kính Tổ cũng không phản bác, cười tít mắt đáp “dạ”.
Cô Vương nói: “Tống Trạch à, con xem bãi cỏ này, không lâu trước đây con còn đánh nhau với Lâm Kính Tổ ở đây!”
Lâm Kính Tổ nói: “Còn phải nói sao.”
Cô Vương tiếp lời: “Tống Trạch à, sao con lại không thương lượng với ba mẹ đã qua Mĩ rồi? Mẹ và ba rất lo lắng cho con.”
Lâm Kính Tổ nói: “Con xin lỗi.”
Cô Vương nói: “Ngày mai mẹ nấu món canh bắp con thích uống nhất được không?”
Lâm Kính Tổ nói: “Được.”
Lúc trực ca đêm, ban ngày Lâm Kính Tổ qua nhà giáo sư Tống, nấu cơm canh. Trên mạng nói óc heo hầm thuốc có lợi đối với chứng sa sút trí tuệ của cô Vương, hắn liền cầm sách nấu ăn, mua nguyên liệu rồi theo đó mà làm. Nói đến nấu ăn, người biết nấu duy nhất của Tống gia là cô Vương đã bị như vậy, hai ba con suốt ngày ra ngoài có gì ăn đó cũng không phải biện pháp tốt. Tống Trạch đi làm về đến nhà, trong nồi có món canh bắp còn bốc khói nghi ngút, Lâm Kính Tổ đã sớm không thấy bóng dáng. Chỗ tọa đàm nào có liên quan đến chứng bệnh sa sút trí tuệ, Lâm Kính Tổ là người đầu tiên chạy tới nghe, nghe xong xin một chút tư liệu về đặt trong thư phòng Tống gia. Mỗi khi nghe được phương thuốc cổ truyền trị liệu gì đó từ hàng xóm, cũng cố gắng học thuộc rồi nói với giáo sư Tống. Tư liệu trong thư phòng đã chất thành một xấp thật dày, nhưng Tống Trạch lại chưa một lần đụng tới.
Giáo sư Tống cảm thán: “Đứa nhỏ Kính Tổ này thật không đơn giản, hầu hạ mẹ con mà như đối với mẹ ruột mình. Tống Trạch à, các con rốt cuộc có mâu thuẫn gì lớn vậy, không thể hòa giải sao?”
Tống Trạch cúi đầu nhìn chè ngân nhĩ hạt sen trong tay, cắn chặt môi. Gần đây công việc nghiên cứu có chút bận rộn, Tống Trạch tăng ca đến chín giờ tối mới về đến nhà, luôn luôn thấy có một bát chè ngân nhĩ hạt sen đặt trên bàn, cầm lên trong tay lạnh lẽo. Tống Trạch nhớ đến người làm bát chè hạt sen, mày rậm mắt to rất có tinh thần, dáng người cao cao tráng tráng, đeo tạp dề đứng trong phòng bếp quay đầu hỏi cậu:
“Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”
Buổi tối của thật nhiều thật nhiều năm về trước, người kia ôm cậu vào lòng, vừa hoang mang rối loạn vừa lau nước mắt cho cậu nói:
“Tống Trạch, em đừng khóc.”
Trên con đường trồng cây ngọc lan, người kia đạp xe thật nhanh, miệng rống ra tiếng hát kinh khủng, cậu ngồi ở yên sau, tâm trạng không hiểu sao cũng giống chiếc xe đạp mà bay bay.
Trong bệnh viện tràn đầy hương vị của thuốc tẩy, đôi môi ấm áp của người kia bao trùm, trái tim cậu đập nhanh đến dường như ngừng lại.
Dưới ánh ban mai tươi sớm của Bắc Kinh, người kia quay đầu nhìn cậu, da thịt trần trụi màu đồng cổ khiến cậu đỏ mặt.
Nhiều Lâm Kính Tổ như thế. Lâm Kính Tổ nói:
“Tống Trạch, anh thích em, chưa từng thay đổi.”
Lúc Tống Trạch ngẩng đầu thì ánh mắt trở nên kiên định, giọng nói vững vàng:
“Ba, xin lỗi. Con thành thật xin lỗi dì, mẹ và ba.”
Có một số người, kiếp trước nhất định là oan gia. Mà oan gia, nghĩa là dây dưa với nhau cả đời.
Đêm khuya, có người nhấn chuông cửa Lâm gia. Lâm Kính Tổ vừa ngáp vừa mở cửa, nhưng cái miệng mở ra thì không thể khép lại được. Tống Trạch mặc áo sơ mi quần dài đứng trước cửa, vẻ mặt mệt mỏi:
“Tớ không mang chìa khóa, ba mẹ đều ngủ rồi. Cho mượn nơi này ngủ tạm một đêm.”
Lâm Kính Tổ lập tức cho cậu tiến vào. Tống Trạch tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi trên giường Lâm Kính Tổ, khắp người tỏa ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm. Lâm Kính Tổ nhìn trộm da thịt trắng như tuyết lộ ra sau lớp áo ngủ, nhanh chóng xoay người, đi đến mở tủ lấy gối đầu và chăn. Đang chuẩn bị ra ngoài, thì đã bị gọi lại.
“Đi đâu?”
“Anh ngủ ở phòng khách.”
“Không được đi.”
Lâm Kính Tổ quay đầu, Tống Trạch hất cằm, đôi con ngươi đen bóng trừng hắn:
“Lâm Kính Tổ, anh đi ra khỏi căn phòng này thử xem?” Tay Tống Trạch nắm ga giường hơi run run.
Lâm Kính Tổ xoay người nhìn cậu, hai người đối mặt ba giây. Bùm bùm, có cái gì đó nhảy lên trong mắt Lâm Kính Tổ.
Lâm đại tẩu đã ngủ. Cửa phòng Lâm Kính Tổ đóng chặt, truyền ra tiếng vang cót két nho nhỏ. Trong tiếng vang đó xen lẫn tiếng gọi khe khẽ, một tiếng lại một tiếng:
“Tống Trạch… Tống Trạch…”
Tiếng động cót két qua thật lâu mới dừng lại. Trong một mảnh im lặng, có người thẹn quá thành giận nhỏ giọng mắng:
“Lâm Kính Tổ anh là đồ dã man. Anh dám tiến tới nữa em liền làm chỗ đó của anh… ưm a!”
Lời còn chưa nói xong, giường đã bắt đầu cót két cót két kêu lên, tiếng rên như mèo kêu lại vang lên đứt quãng. Trong bóng đêm, có người cúi đầu cười đến đáng đánh:
“Tống Trạch… nếu em không thích, bây giờ anh lập tức… a… đi ra ngoài được không…”
“Ưm… anh dám… a… nhẹ, nhẹ chút…”
Lâm đại tẩu nghe thấy tiếng động cách vách, tắt đi ngọn đèn đặt trên đầu giường, cười lắc đầu:
“Hai, đôi tiểu oan gia này!”
>>Hoàn<<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT