Lưu Hình Trúc nghi hoặc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng, vừa rồi trong nháy mắt, y quả thật thấy có người, nhưng nhà y thế nào lại có người ngoài ở được.

“KI 3432, có phải trong nhà có người lạ?” – Lưu Hình Trúc nói với không khí ngay sát tóc mình.

“Chủ nhân, không có.” – Một giọng nam trung lạnh lùng vang lên, quanh quẩn trong phòng, mang lại cảm giác quỷ dị.

“Vậy vừa rồi là cái gì? Ảo ảnh của ta sao?” – Lưu Hình Trúc nhíu mày, thị lực của y rất tốt, hơn nữa cánh cửa kia trong nháy mắt phát ra tiếng vang y cũng sẽ không bỏ qua.

“Vừa rồi có người, hiện tại không có.”

“Ngươi nói kiểu cười khẩy?” – Ra khỏi phòng tắm, Lưu Hình Trúc tiện tay đem khăn mặt ném sang một bên, người máy làm việc nhà bắt được khăn, mang về phòng tắm.

“Ta không có hệ thống cười, nếu ngài cần, ta có thể lập tức làm lại.”

“Không cần.” – Lấy trong tủ ra một cái quần dài, một cái áo sơmi, Lưu Hình Trúc vừa mặc vừa ra lệnh – “Đem băng ghi hình trong phòng theo dõi cho ta xem.”

Vừa dứt lời, một quầng sáng lớn xuất hiện trước mặt Lưu Hình Trúc, trong quầng sáng, phân biệt rõ màn hình theo dõi phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm.

Trên màn ảnh, ngoài chỗ người máy vệ sinh đang quét tước, cái gì cũng không có.

“Điều chỉnh đến đoạn ta tắm rửa.” – Đóng chiếc cúc cuối cùng, Lưu Hình Trúc tùy ý lắc mái tóc ngắn, để vẩy ra vài giọt nước.

“Thật có lỗi, chủ nhân, vì đó là sự riêng tư của ngài nên khi đó camera tự ngắt.”

“Đáng chết!” – Lưu Hình Trúc thấp giọng mắng.

“Nhưng mà chỉ giới hạn trong các phòng mà ngài sử dụng, camera theo dõi ở phòng khách vẫn mở, ngài có muốn xem không?” – Giọng nam lạnh băng nói đến đây đột nhiên thở lớn.

“Thật biết dừng đúng lúc, ta thực không nên để bọn họ trang bị cho ngươi hệ thống học tập, mau đi điều tra.” – Lưu Hình Trúc thừa nhận tính tình của chính mình không tốt, nhất là một số thời điểm phải nói chuyện với trí năng quản gia chết tiệt nhà mình.

“Rõ thưa chủ nhân.”

Quầng sáng hình ảnh như trước không có biến hoa, ngoại trừ người máy, từ đại sảnh đến phòng bếp đều không có ai.

“Không có ai.”

“Đúng vậy, không có.”

“Vừa mới rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Chủ nhân, ta không biết.”

“Ngươi không biết?! Sửa sang các phòng đều nằm trong phạm vi khống chế của ngươi, ngươi có cái gì không biết?”

“Ngài thực hiểu ta, chủ nhân.” – Trí não thanh âm như trước lạnh băng, lại làm cho người ta thấy nó có cảm giác cao hứng.

“Nói rõ ràng! Ta không muốn nghe ngươi nhiều lời!” – Lưu Hình Trúc nói cho bản thân bình tĩnh, nó là trí năng quản gia của ngươi, làm hỏng rồi xin một cái nữa rất phiền toái.

“Ta nghĩ ngài nên khiên nhẫn một chút.”

“Nói mau!” – Lưu Hình Trúc giận dữ hét, trên mặt lộ ra vài đường gân xanh.

“Rõ thưa chủ nhân, việc này xuất hiện gần đây trong bản theo dõi của các camera.”

Quầng sáng chợt lóe, nhưng là hình ảnh như trước không có biến hóa.

“Ta không thấy có gì bất đồng.” – Lưu Hình Trúc nhíu mày, cảm giác như bị chính trí năng nhà mình đùa giỡn.

“Mời ngài chú ý cửa phòng bếp.”

Trên màn ảnh, cửa phòng bếp từ bên ngoài bị mở ra, một thanh niên nhã nhặn ngồi trên xe lăn xuất hiện, vẻ mặt khiếp sợ, sau lưng hắn là bức tường được dán giấy màu vàng in hoa.

“Dừng lại.”

Hình ảnh dừng lại ở thanh niên biểu tình kinh ngạc. Lưu Hình Trúc nhìn thanh niên xa lạ kia, ngũ quan thuần Phương Đông không tính là anh tuấn, lại thoải mái ngoài ý muốn, có loại càng xem càng có cảm giác khó hiểu, Lưu Hình Trúc không biết hắn bởi vì đã bị kinh hách, vẫn đều như thế, nhưng không thể che dấu được cái khí chất độc đáo trên người thanh niên này.

Người khiêm tốn, tao nhã như ngọc.

Lưu Hình Trúc lại xem camera theo dõi đại sảnh, nơi đó không có gì khác thường, hắn nhìn không thấy thanh niên tồn tại, hắn không ở đại sảnh.

Lưu Hình Trúc cau mày hỏi trí não: “Sao lại thế này?”

“Bắt đầu từ mười ngày trước, hình ảnh người này sẽ giống hôm nay đột nhiên xuất hiện, có khi là phòng bếp, có khi là phòng ngủ, thậm chí là đại sảnh hoặc phòng tắm, ta không phát hiện được dấu vết gì của hắn ở trong phòng, chỉ có camera ghi lại được những hình ảnh này, ta đã lên mạng tra qua, tư liệu dân cư của tất cả các quốc gia đều không có người này.”

Theo giải thích của trí năng quản gia, hình ảnh không ngừng biến hóa, tất cả đều là thời điểm Đỗ Triết mở cửa. Chỉ có cửa bên trong nhà là chụp được hình ảnh của hắn, riêng camera bên ngoài không ghi được bất cứ hình ảnh nào.

“Vì cái gì không sớm nói cho ta biết?” Thất trách trí não!

“Ta đã báo cáo chủ nhân ngay tại thời điểm lần đầu tiên hắn xuất hiện.”

“Có việc này à, sao ta không nhớ?” – Lưu Hình Trúc đối với trí nhớ của mình rất tin tưởng, nhất là với chuyện kì quái như vậy, không có khả năng một chút ấn tượng đều không có.

“Lúc ấy ngài ở sở nghiên cứu chiếu cố tế bào bảo bối của ngài, cho nên ngài chỉ bảo ta một câu:‘Chỉ cần không động đến tư liệu nghiên cứu của ta, còn lại mặc kệ hắn’, ta làm theo.”

“Phải không?” – Lưu Hình Trúc cẩn thận nghĩ nghĩ, thế này mới nhớ ra, lúc ấy sở nghiên cứu liên tiếp phát ra cảnh báo, y vội vàng nghiên cứu tế bào dung hợp, thuận miệng trở về một câu: “Vậy ngươi cũng nên nhắc nhở ta một tiếng.”

“Đối phương cũng không có tiến vào nhà ngài, thưa chủ nhân.” – Ý tứ là nó không có quyền nói cho y.

“Hắn mở cửa!” – Lưu Hình Trúc hận thấu cái cố chấp trí năng này, người nào chết tiệt lập trình cái này – “Lần sau xuất hiện, lập tức báo cho ta biết.”

“Cho dù ngài đang ở trong phòng thí nghiệm?”

“Cho dù ta đang ở phòng thí nghiệm.”

“Ngài có thể bỏ thực nghiệm trở về ngay sao?”

“… Ta sẽ.” – Được rồi, cái này tùy tình huống.

“Kì thật ngài trở về ngay cũng không kịp, sở nghiên cứu cách nơi này nửa giờ đi, ngài về đến nhà thì hắn đã sớm biến mất.”

“KI 3432, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.”

“Ta không nói lời nào chỉ khi ta không tồn tại, thưa chủ nhân.”

“Câm miệng!”

“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”

Y thực sự muốn đem cái trí năng quản gia này hủy đi rồi tạo cái mới, xoa huyệt thái dương có chút nhức nhối, Lưu Hình Trúc quyết định gọi điện thoại cho sở nghiên cứu, y muốn xin nghỉ phép, dù sao giai đoạn hiện tại cũng không có gì phiền toái, nhân viên sở có thể lo liệu.

00*****************************************************************************00

Ánh mặt trời xuyên qua đám cỏ xanh qua khe cửa chớp chiếu vào phòng ngủ khiến Đỗ Triết liền tỉnh, tùy tay cào cào mái tóc hỗn loạn, hắn thay quần áo. Hắn đáp ứng Vu Tông Đức mỗi ngày phơi nắng, mà sáng sớm nay rất thích hợp, bởi vì tia hồng ngoại ấm áp nhiều mà tia tử ngoại có hại lại ít, có thể làm cho thân thể nóng lên, xúc tiến tuần hoàn máu và sự trao đổi chất, tăng cường sức khỏe cho bản thân.

Ngồi trên xe lăn, kéo cửa chớp xuống, Đỗ Triết vẫn còn đang mơ màng mở cửa chuẩn bị xuống bếp làm bữa sáng rồi đến ban công phơi nắng.

Vừa mở cửa, một thân ảnh cao lớn chặn tầm mắt hắn.

Trừng mắt nhìn, Đỗ Triết theo hai chân thon dài hướng lên, ánh mắt đi qua chỗ thắt lưng, áo sơmi, cuối cùng đến khuôn mặt.

Một gương mặt anh tuấn đầy vẻ khí khái xuất hiện, tuy rằng là tóc đen mắt đen. Nhưng ngũ quan so vơi người bình thường có vẻ sâu sắc hơn, giống như là con lai, đồng tử đen đôi lúc hiện ra một tia thâm lam, đã chứng thực điều ấy.

Đỗ Triết thất thần, ngây người ra, não vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hắn không nghĩ ra tại sao người xa lạ này lại ở trong nhà mình?

“Lần đầu gặp mặt… Không, phải là lại thấy mặt mới đúng.” – Lưu Hình Trúc khóe miệng tươi cười, bàn tay to đỡ lấy khung cửa, phòng ngừa đối phương đem cửa đóng lại.

“A!!!!!” – Lúc này Đỗ Triết mới phản ứng lại, vội vàng đóng cửa.

Lưu Hình Trúc bắt đầu bội phục dự kiến của mình, hắn đẩy cửa ra, trực tiếp khóa cửa đi qua.

“Anh…anh làm cái gì? Đừng tới đây, mau trở về!” – Đỗ Triết tuy rằng bị hoảng sợ nhưng rất nhanh liền khôi phục, hắn hai tay để trên người Lưu Hình Trúc, muốn đem hắn đẩy trở về, hắn không còn bình tĩnh thường ngày, một lòng nghĩ chính là không thể cho người kia lại đây.

Đáng tiếc, người đơn lực bạc [người yếu sức yếu] lại là ngồi trên xe lăn, nên khi đẩy lại làm chính mình lùi về sau vài bước, khiến cho Lưu Hình Trúc đã đi tới.

Tốt lắm, không có trời sụp đất nứt, cũng không có đất núi rung chuyển, hết thảy đều hết sức bình thường.

“Tôi là nhà khoa học.” – Lưu Hình Trúc cầm lấy tay vị xe lăn của Đỗ Triết, cúi người, hai người mặt đối mặt, cái này khiến Đỗ Triết thấy áp lực rất lớn.

“A?” – Đỗ Triết không rõ đối phương vì cái gì nói cho hắn biết, hắn cố gắng ngửa đầu về phía sau, hai người dựa vào là thân cận quá, làm cho hắn thực không tự nhiên.

Lưu Hình Trúc không để ý đến phản ứng của hắn, tiếp tục nói: “Làm một nhà khoa học, điều không thể thiếu là lòng hiếu kì cùng tinh thần nghiên cứu, cho nên trong thời gian gần đây, tôi phát hiện một chuyện cảm thấy rất hứng thú, tôi nghĩ cậu có thể cho tôi lời giải thích được không?”

“Tinh thần nghiên cứu của anh tôi không hiểu và cũng không muốn biết, đây là nhà của tôi, mời anh rời đi.” – Đỗ Triết thu liễm quá nhiều biểu tình, lạnh giọng tiễn khách.

“Nhưng nhà của cậu hợp với nhà của tôi, mà cậu tùy tiện đều có thể mở ra nó, điều này khiến tôi cảm thấy thực bất an.” – Lưu Hình Trúc buông tay vịn ra, đứng ở một bên, ý bảo hắn nhìn sau cửa – “Tôi nghĩ cậu cũng muốn giải quyết vấn đề này sớm một chút đi?”

“…. Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, mười ngày trước nó đột nhiên như thế.” – Biết hai người đông bệnh tương lân, Đỗ Triết thái độ có điểm tốt hơn.

“Tôi tin.” – Lưu Hình Trúc gật gật đầu, hắn lần đầu tiên mở cửa cũng rất kích động, chắc không phải diễn trò – “Tự giới thiệu, tôi là Lưu Hình Trúc, xem như… hàng xóm của cậu.”

Nhìn bàn tay to trước mặt, Đỗ Triết vươn bàn tay có chút gầy yếu trắng nõn chính mình, bắt lấy, “Đỗ Triết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play