Công nguyên tháng 1 năm 2012, tại cao nguyên trung tâm của châu Nam Cực, một ngọn núi lửa siêu cấp bất ngờ phun trào, nhanh chóng nuốt chửng nơi đây, khiến cho mọi người ở đây có muốn báo tin đều không kịp.
Nham thạch nóng chảy làm tan chảy bề mặt băng, đến khi chính phủ các nước nhận được tin tức thì nước biển đã dâng lên 2/3, nhấn chìm một bộ phận đảo lớn nhỏ, mà hiển nhiên nó cũng không dừng lại ở đó. Núi lửa vẫn tiếp tục phun trào, thậm chí cả núi lửa dưới đáy biển ở vùng phụ cận của châu Nam Cực cũng bắt đầu phun trào, nên không bao lâu, toàn bộ châu Nam Cực đều bị tan chảy.
Toàn bộ các lãnh đạo tối cao của các nước thông qua vệ tinh đưa tin thảo luận tình hình nghiêm trọng lúc này.
“Chúng ta phải mau chóng đề xuất biện pháp, nếu không nhân loại sẽ bị hủy diệt” – Tổng thống M quốc nói, vẻ mặt ôngtrước nay chưa từng ác liệt như thế, hiển nhiên đối với tình huống hiện tại vẫn chưa có biện pháp. Ông ấn cái nút kế tiếp, cho mọi người xem sơ đồ thuyết minh – “Chuyên gia của chúng tôi qua nghiên cứu đã đưa ra kết luận, cho dù núi lửa tại Nam Cực dừng phun trào, nhưng các dư chấn cũng như sóng thần có biến hóa lớn, chúng ta tất bị diệt vong.”
“Phải mau chóng rút lui khỏi đây!!!” – Thủ tướng R quốc vẻ mặt dữ tợn, quốc gia của ông phần lớn là đảo, căn bản không thể thoát khỏi tai nạn này, hơn nữa hiện tại tòa thị chính của đảo cũng đang dần bị nhấn chìm, nếu không đi, tất cả bọn họ sẽ chết.
“Rút lui thế nào? Rút đi đâu? Thời gian của chúng ta không còn đến hai ngày, hơn nữa lần này tai nạn quá mức đột ngột, chúng ta căn bản không có chuẩn bị bất cứ điều gì.” – Y quốc nữ vương vẻ mặt ủ rũ xoa xoa trán, chuyện này đã muốn tiêu hao hết tinh lực của bà.
“Thực sự là chúng ta không có bất kỳ một biện pháp nào sao?” – D quốc tổng lý không cam lòng hỏi.
Mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Z quốc chủ tịch lên tiếng: “Chúng ta rút lui về phía trong lục địa đi, nếu các vị cần có thể đến đất nước chúng tôi.”
Hiện tại, cũng chỉ có thể như thế.
Tất cả mọi người không nói nữa, đóng vệ tinh thông tin, đi chuẩn bị.
Chỉ hi vọng sau thảm họa này, có thể tiếp tục duy trì cuộc sống của người dân.
“…Núi lửa phun trào trên diện rộng, khiến cho các mảng lục địa dịch chuyển, nhiều nơi động đất, núi lửa, sóng thần liên tiếp xảy ra, đồng thời tro núi lửa bay đến tầng đối lưu, theo dòng không khí lan rộng khắp toàn cầu, chắn ánh sáng, ảnh hưởng đến sinh trưởng của nhiều loài động thực vật, vô số loài bị diệt vong, mọi người bắt đầu khủng hoảng, tuyệt vọng… May mắn là động đất phạm vi không lớn, khiến cho một số ít cao nguyên không bị ảnh hưởng… Trong lúc đó, các nhà lãnh đạo các quốc gia đồng tâm hiệp lực, rốt cục phá được cửa ải khó khăn, thành công cứu được tính mạng của một bộ phận dân cư, nhưng vẫn có không ít tổn thất không thể cứu vãn… Cho dù là 300 năm sau nước biển hạ xuống, đất đai hiện ra, không khí sạch sẽ trở lại, nhưng nền văn minh tiêu vong, nòi giống diệt sạch, khoa học kĩ thuật bị đánh mất đang là vấn đề thách thức nhân loại…”
Trong TV, theo nhịp điệu đầy giảng thuật của người chủ trì, một màn hình ảnh kinh tâm động phách (chấn động lòng người) cực kì bi thảm chậm rãi thay đổi.
Đỗ Triết ngồi ở máy tính trước bàn, quay đầu nhìn ra cánh cửa phòng đang mở,nhìn về phía đặt TV ở phòng khách đang phát tin tức, trong mắt đen tối khó phân biệt, môi cắn chặt đến mức trắng bệch.
Trên tường, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ chỉ hướng mười hai, tiếng chuông “boong boong” vang lên kéo suy nghĩ của Đỗ Triết trở lại. Quay đầu lại, trên màn hình máy tính đang mở song song hai văn bản, một bên là văn tự kì lạ chữ như gà bới, một bên là chữ Hán.
Ngón tay gầy yếu mảnh khảnh thuần thục gõ, vì dùng thường xuyên mà để lại dấu hiệu trên bàn phím, đem cái văn kiện khó hiểu kia dịch sang chữ Hán.
Đây là công việc của hắn.
TV vẫn nói như trước, nhưng không làm cho chủ nhân chú ý nữa.
Hắn chỉ là không nghĩ trong phòng rất quạnh quẽ, cũng không phải thật sự muốn nhìn cái gì.
Đồng hồ quả lắc treo tường chậm chạp đi tới, mỗi một lúc lại biểu thị thời gian trôi qua, lúc kim giờ cùng kim phút cùng chỉ số 12, theo tiếng chuông vang lên, Đỗ Triết dừng công việc, xem qua thấy tiến độ hoàn thành công việc khá tốt, bấm nút lưu lại văn kiện, duỗi người, thả lỏng thân mình có chút cứng nhắc, điều khiển xe lăn hướng về phòng bếp.
Nhà Đỗ Triết không lớn, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh cộng thêm một cái ban công nho nhỏ. Căn hộ không đến năm mươi mét vuông nhưng đủ cho hắn ở, phòng bếp ở bên phải cửa chính, qua phòng bếp đi vào chính là phòng khách, bên trái phòng khách có ban công nho nhỏ, mà phía bên phải là buồng vệ sinh, bên cạnh là phòng ngủ của Đỗ Triết.
Để thuận lợi cho Đỗ Triết ra vào, trừ bỏ buồng vệ sinh, toàn bộ sàn đều làm từ gỗ thô, tương đối bằng phẳng, không có gì chướng ngại. Phòng vệ sinh dùng các vật liệu không thấm nước, so với phòng khách thì thấp hơn khoảng mười centimet.
Trong phòng bài trí cũng rất đơn giản, vách tường toàn bộ dùng giấy dán tường với gam màu ấm, trừ bỏ vài món đồ gia dụng tất yếu, từng góc trong nhà đều có cây xanh, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái.
Đỗ Triết ở trong này đã mười mấy năm, từng góc nhỏ trong đây hắn đều phi thường quen thuộc, nhưng gần đây, hắn lại cảm thấy mình tựa hồ như không hiều hết ngôi nhà này.
Đi ngang qua phòng khách, thuận tay tắt TV, xe lăn chuyển tới cửa phòng bếp.
Cửa phòng bếp đóng chặt khiến Đỗ Triết có chút bất ngờ, hắn rõ ràng nhớ rõ trưa nay không có đóng cửa phòng bếp, hoặc là nói hắn cố ý mở tất cả các cửa lớn bé trong nhà.
Do dự một chút, Đỗ Triết cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay, mở ra.
Bên trong là một căn phòng hai màu đen trắng, có các thiết bị dành riêng cho phòng bếp, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy diện tích còn lớn hơn cả phòng khách nhà hắn, bên trong dụng cụ đầy đủ, có thể so với phòng bếp cao cấp của khách sạn năm sao, toàn bộ phòng bếp không một hạt bụi, ngăn nắp như chưa người nào dùng qua.
Đỗ Triết theo phản xạ đóng cửa lại, lúc mở ra, bộ dáng vô cùng khẩn trương.
Trên tường cửa sổ lớn mở ra, gần nửa sàn nhà được ánh nắng chiếu đến, vách tường đều dùng gạch men màu ấm, phía trên là máy hút mùi, phia dưới là bếp nấu màu bạc tinh xảo dùng năng lượng mặt trời, bàn đá cẩm thạch bóng loáng bày ra các loại đồ dùng bếp,tủ bát màu oliu cùng tủ lạnh thoạt nhìn đáng yêu lại ấm áp.
Đỗ Triết vừa lòng gật gật đầu, đây mới là phòng bếp nhà hắn.
Mở tủ lạnh lấy ra đồ ăn tối qua, hâm nóng lại, thế là được bữa cơm trưa.
Nếm qua cơm trưa, sửa sang lại phòng bếp, bên ngoài phòng khách điện thoại vang lên.
“Xin chào, Đỗ Triết nghe.”
“Tiểu Đỗ à, bác Vu đây. “
“Bác Vu ạ, có chuyện gì sao?” – Đỗ Triết hơi bất ngờ, bác Vu là bác sĩđiều trị cho hắn, khi hai chân hắn tàn tật, mười mấy năm qua cũng chính là ông phụ trách trị liệu cho hắn, nhưng ông gọi điện đến như thế này vẫn là lần đầu tiên – “Cháu nhớ rõ chúng ta hẹn ngày mai đúng không? Cháu không có quá hạn cái gì chứ?” – Chiều thứ tư hàng tuần, hắn đều phải đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra, nhưng thực sự thì cái này đối với hắn cũng không có gì giúp được.
“Đương nhiên, cháu luôn đúng giờ, là như vầy, bác đột nhiên nhận được thông tin, ngày mai phải đi Mỹ nửa tháng tham gia hội thảo y học, cho nên nếu cháu có thời gian, buổi chiều nay có thể lại đây được không?”
“Vâng, khi nào thì được ạ?” – Đỗ Triết hỏi.
“Lúc nào cũng được.” – Vu Tông Đức cười trả lời, trừ bỏ Đỗ Triết, các bệnh nhân còn lại ông đều giao hết cho cácbác sĩkhác.
“Vậy hẹn bác một giờ nhé.”
“Được, bác chờ cháu.”
Treo điện thoại, Đỗ Triết bấm một dãy số.
“Xin chào, đây là công ty Gia đình ấm áp.” – Một âm thanh nữ nhân dễ nghe truyền đến.
“Xin chào, tôi ở đường Hướng Dương, Yêu Đinh tiểu khu, tòa nhà số 6, phòng 401, Đỗ Triết.”
“Xin chào Đỗ tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì cần giúp sao?” – Nhân viên không cần lật xem tư liệu cũng biết đối phương là ai, vị khách này là khách quen của bọn họ, huống chi đối phương cũng là một vị khách đặc biệt.
“Là thế này, buổi chiều tôi có việc cần ra ngoài, cho nên bên công ty có thể cho nhân viên tới sớm một chút được không?”
“Được thôi, chúng tôi cho người đến ngay.”
Hơn mười phút sau, người của công ty gia đình đến. Đỗ Triết bảo nàng một số hạng mục công việc rồi nhanh chóng ra ngoài.
Vào thang máy xuống lầu, sau 12h trưa ánh nắng có chút rát, nhưng còn phạm vi có thể chịu được.
“Tiểu Triết, cậu ra ngoài sao?”
“Hôm nay trời nóng, đừng phơi nắng, chú ý bản thân một chút.”
“Cháu sẽ chú ý.”
Ven đường có mấy người chào hỏi, đều tỏ thái độ rất quan tâm.
Bảo vệ tiểu khu thấy hắn đi ra, liền mở cổng cho hắn, “Đỗ tiên sinh, buổi chiều tốt lành.”
“Buổi chiều tốt lành, Tiểu Tề.”
Tiểu Tề là bảo vệ mới của tiểu khu, vì tuổi còn nhỏ, mới chỉ có hai mươi, cho nên mọi người đều có thói quen gọi cậu ta là Tiểu Tề, ngay cả Đỗ Triết cũng thế, tuy rằng hắn cũng không lớn hơn là bao.
“Đỗ tiên sinh có việc phải ra ngoài sao? Có cần tôi gọi xe giúp không?”
“Đúng vậy, cám ơn cậu.” – Đỗ Triết nói lời cảm tạ, mỗi lần hắn xuất môn đều do mấy vị bảo vệ ở đây kêu xe giúp, đối phương đã quen thấy hắn đến cửa là kêu xe giúp.
Xe rất nhanh tới. Thế kỉ 24 rất chú trọng bảo vệ môi trường, tai nạn ba trăm năm trước làm cho bọn họ hiểu biết rất rõ phá hoại môi trường là hành vi ngu xuẩn như thế nào, thảm họa thiên nhiên kia làm cho dân số từ sáu mươi sáu triệu người giảm mạnh xuống còn không đến một triệu, từ đó mọi người rât chú trọng việc sử dụng các đồ dùng không gây hại cho môi trường, năng lượng là một trong số đó.
Chiếc xe hiện đại sử dụng năng lượng là khí hydro, loại năng lượng này không gây ô nhiễm khả năng tái sinh cao, hoàn toàn có thể thay thế được dầu mỏ và các loại năng lượng không có khả năng tái sinh.
“Tiểu Triết, lại đi bệnh viện sao?” – Lái xe cũng là người quen của Đỗ Triết, mỗi lần Đỗ Triết ra ngoài đều là do ông phụ trách đưa đón.
“Bác Trần, lần này lại làm phiền bác.”
Dưới sự trợ giúp của hai người, hai mươi phút sau, Đỗ Triết tới bệnh viện.
“Phiền bác ở đây chờ cháu, cháu sẽ mau chóng đi ra.”
“Cậu cũng không cần nóng vội, dù sao tôi cũng không có việc gì, chờ một chút cũng không sao.” – Bác Trần ngồi mở điều hòa, chẳng hề để ý phất tay. Cái cậu Tiểu Triết cái gì cũng tốt, lại còn rất lễ phép.
Đỗ Triết không biết nói gì, vẫy vẫy tay tạm biệt, chuyển xe lăn vào bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT