Đỗ Triết ở bệnh viện này được Lưu Hình Trúc lo cho những gì tốt nhất. Tuy rằng cũng ở Địa Hạ Thành nhưng nó giống như một cái đảo nhỏ độc lập trôi nổi giữa không trung, nó có hoa viên riêng, tuy rằng thực vật trong đây không đủ, bộ dáng lại cổ quái, nhưng ít ra vẫn có một chút màu xanh.

Hiện tại đã là chạng vạng, đại bộ phận mọi người đều đi ăn tối, hoa viên cũng không nhiều người, Đỗ Triết tản bộ dọc theo đường mòn, bên cạnh cây cối lòa xòa, tuy rằng thực sự không đẹp, nhưng có lẽ do tâm tình bất đồng, Đỗ Triết thấy nơi đây còn đẹp hơn trong trò chơi.

Đi tới một góc im ắng, Đỗ Triết cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có người chú ý đến mình, nhắm mắt lấy bình tĩnh, hai tay chống tay vịn xe lăn, chậm rãi đứng lên.

Hắn làm rất chậm, thật cẩn thận, như là sợ sẽ bị ngã sấp xuống như bình thường, từng chút từng chút đem sức nặng toàn thân dồn xuống đùi.

“Cố lên, ngươi có thể làm được, giống như mấy lần trước đã làm.” – Hắn tự cổ vũ bản thân.

Đùi yếu đuối vô lực, đây là tất nhiên, hắn còn chưa có bắt đầu luyện tập, chân chưa thể chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể, lỗ mãng hành động như vậy có thê làm bị thương, nhưng hắn vẫn muốn làm, tựa như tiểu hài tử chiếm được món đồ chơi mới, nhịn không được muốn nghịch. Hắn chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác khi được đi lại, trò chơi đã khiến hắn cảm thụ được loại cảm giác này, hiện tại hắn hết bệnh rồi, vì thế hắn chờ không kịp, hắn bắt đầu vụng trộm trốn tránh mọi người tự mình luyện tập.

Ban đầu, ngay cả xe lăn cũng không thể rời khỏi, đến bây giờ hắn có thể đứng thẳng, tuy rằng không vượt quá ba giây sẽ lại ngã xuống, mồ hôi tuôn như suối, nhưng hắn vẫn thấy vui sướng cùng khát vọng.

Hắn hít sâu mấy cái, châm rãi buông tay vịn ra, duỗi thẳng chân, hai chân có chút run lên, đứng thẳng được vài giây liền nhuyễn xuống. Sớm có chuẩn bị, Đỗ Triết nhanh tay bám vào thân cây bên cạnh, đề phòng chính mình té ngã.

Dựa vào thân cây, hắn bắt đầu thử cảm giác bước những bước đầu tiên.

Khẽ run nâng chân lên, hạn xuống, chính là như vậy đã lấy của hắn hơn nửa sức lực, mồ hôi từ trán chảy vào mắt hắn, có chút kích thích.

Tùy tay lau đi mồ hôi, Đỗ Triết cắn răng tiếp tục.

Chậm rãi đi vòng quanh cây đại thụ, đi một bước hắn lại phải dừng kại nghỉ ngơi một trận, hắn không để ý trời đã tối, ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng toàn bộ Địa Hạ Thành. Đỗ Triết không hề đế ý tiếp tục chăm chú luyện tập.

“Chết tiệt! Cậu đang làm cái gì?” – Một âm thanh giận dữ từ xa truyền tới, đinh tai nhức óc.

Đỗ Triết bị tiếng hô này làm cho hoảng sợ, chân vừa mới hạ xuống không có vững, thân thể lập tức đổ về phía trước.

“A…” – Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.

Nhưng không có gì xảy ra, bờ vai hắn bị một người tóm được.

“Cậu không sao chứ?” – Lưu Hình Trúc đỡ lấy bả vai Đỗ Triết, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng cùng phẫn nộ. Nhưng động tác của y như trước cẩn thận, bế Đỗ Triết lên, đặt vào xe lăn – “Không phải nói phải nghe lờibác sĩsao? Cậu dám tự mình chạy tới đây luyện tập, nơi này hẻo lánh như vậy, nếu có chuyện gì thì làm thế nào?”

Cơn giận còn sót lại của Lưu Hình Trúc chưa tiêu, y tan sở lập tức đến xem Đỗ Triết, vốn tưởng hắn sẽ ở trong phòng bệnh chờ mình, không nghĩ hộ sĩ nói hắn đi ra ngoài, Lưu Hình Trúc buông bữa tối, ra tìm hắn, đi hơn nửa cái hoa viên cũng không gặp người, kiên nhẫn của mình sắp hết thì thấy Đỗ Triết đang tập đi ở chỗ cây đại thụ.

“Không có ciệc gì, tôi có thể…” – Tự chăm lo bản thân.

“Vạn nhất? Nếu vạn nhất xảy ra cái gì? Chết tiệt. Cậu không thể làm cho tôi an tâm một chút hay sao?” – Lưu Hình Trúc nhịn không được mắng, nhưng tay lại lau mồ hôi cho Đỗ Triết.

“Thực xin lỗi.” – Lúc này Đỗ Triết chỉ có thể giải thích, hắn thật sự biết là Lưu Hình Trúc quan tâm hắn.

“Tôi không muốn nghe xin lỗi, nhưngcậu phải hứa với tôi về sau đều nghe bác sĩ, không làm bậy, tôi liền nhận lời giải thích của cậu.”

“Tôi hứa với anh.”

“Cậu cam đoan?”

“Tôi cam đoan!”

“Nhớ kĩ những lời cậu nói, đi thôi, chúng ta trở về, nên ăn cơm chiều rồi.”

“A, đúng rồi, hôm nay Trịnh viện trưởng cho tôi biết, từ mai tôi có thể bắt đầu tiến hành tập luyện phục hồi chức năng.”

“… Chết tiệt….” – Biết mình bị gài bẫy, Lưu Hình Trúc thấp giọng mắng chửi. Cùng với tiếng cằn nhằn của y là tiếng cười hiếm có của Đỗ Triết.

00*****************************************************************************00

“Nghiên cứu của anh không phải đang đến giai đoạn cuối sao? Anh nên ở phòng thí nghiệm, không cần tới chỗ tôi.” – Đỗ Triết một lần nữa khuyên Lưu Hình Trúc, hắn không phải là tiểu hài tử không cần có người tham gia trị liệu cùng, hơn nữa đối phương lúc này đặc biệt bận rộn.

Vì muốn bồi Đỗ Triết lần đầu tham gia phục hồi chức năng, Lưu Hình Trúc tự cấp cho mình một ngày nghỉ, dù sao phòng thí nghiệm cũng là do y quản lý.

“Một ngày sẽ không ảnh hưởng đến thực nghiệm, hơn nữa tôi đã làm đông lạnh vật thí nghiệm để dễ xử lí, cho dù không làm gì cũng không ảnh hưởng gì.” – Lưu Hình Trúc đắc ý nói – “Mặc kệ cậu có muốn hay không, hôm nay tôi phải cùng đi với cậu.”

Đỗ Triết không thể nói gì, đành phải đáp ứng y.

Phụ trách tiến hành trị liệu phục hồi cho Đỗ Triết là một nữ bác sĩ, tên là Maria Belle, tóc hồng mắt xanh, dáng người cao gầy, vừa thấy chỉ biết là người da trắng, nhưng cô lại có thể nói lưu loát tiếng phổ thông, đủ tiêu chuẩn đi tham gia tuyển MC. Ở thế kỉ 24, người ta không lấy nhân chủng để phân chia một người, mà là lấy nơi họ sinh ra để đoán họ là người nước nào.

Maria Belle là một mỹ nữ nhiệt tình, tuy rằng tuổi mới quá ba mươi, nhưng không thể phủ nhận cô làbác sĩphục hồi chức năng tốt nhất của bệnh viện.

“Tiến sĩ Lưu, gặp được anh thật là vinh hạnh quá, tôi là fan trung thành của anh đó, tất cả các luận văn của anh tôi đều đã xem qua, thật là tuyệt…” – Maria Belle nhìn thấy Lưu Hình Trúc thì rất hưng phấn, tiến tới cầm tay y không buông.

“Cám ơn, nhưng tôi nghĩ cái này không phải là trọng điểm của hôm nay, chúng ta khi nào thì bắt đầu trị liệu?” – Lưu Hình Trúc rút tay cô ra.

Maria Belle lúc này mới nhớ thần tượng của cô đến cùng với bệnh nhân, “Ôi, thật có lỗi, tôi có chút hưng phấn quá, như vậy, Đỗ Triết tiên sinh, chúng ta bắt đầu đi.”

“Làm phiền bác sĩ.”

“Đỗ tiên sinh, căn cứ vào bệnh của ngài từ trước tới giờ, ngài chưa từng tập đi lại?”

“Đúng vậy, nhưng mà tôi đã thử qua cảm giác ở trò chơi.”

“Trò chơi? Chủ ý đó rất tốt, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm không ít thời gian, bất quá đó là chuyện về sau, hôm nay chúng ta tập luyện đứng thẳng.”

Tập đứng thẳng với Đỗ Triết không quá khó khăn, vì hắn đã từng vụng trôm tập cái này lâu rồi.

Hai người ở hai bên đỡ Đỗ Triết, đẩy xe lăn ra, chậm rãi đỡ hắn đứng thẳng.

Huấn luyện như vậy cũng không khó, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhất là hắn đã có thói quen đứng thẳng, nhưng cứ luyện tập như vậy cũng làm hắn tiêu hao thể lực.

“Xem chừng cậu cũng đã mệt lắm rồi, nghỉ một chút,  lát nữa tập tiếp?” – Lưu Hình Trúc đỡ Đỗ Triết, nhìn mặt hắn đầy mồ hôi, thở hổn hển, vẻ mặt đau lòng.

“Không có việc gì, tôi có thể kiên trì, bác sĩ, chúng ta tiếp tục.”

Maria Belle không đồng ý, cô theo đề nghị của Lưu Hình Trúc, “Đỗ tiên sinh, tôi hiểu ngài muốn sớm hồi phục, nhưng luyện tập cần kiên trì, dục tốc bất đạt, nếu luyện tập quá độ ảnh hưởng đến cơ thể, ngược lại khiến thời gian trị liệu của ngài tăng thêm, cho nên chúng ta nghỉ ngơi năm phút rồi lại tiếp tục.”

“Vậy được rồi.” – Đỗ Triết bất đắc dĩ đáp ứng.

00*****************************************************************************00

Trong suốt quá trình trị liệu tiếp theo, Lưu Hình Trúc không phải lúc nào cũng đi theo, thậm chí phần lớn thời gian đều không ở cùng, nhưng hai người đều biết, nghiên cứu của Lưu Hình Trúc tới thời điểm mấu chốt, Đỗ Triết đã nhiều lần thấy thủ hạ của Lưu Hình Trúc gọi điện cầu y về.

Có lẽ là do có kinh nghiệm trong trò chơi, qua trình hồi phục của Đỗ Triết phi thường thuận lợi, sau nửa tháng, Lưu Hình Trúc cuối cùng cũng đã xong nghiên cứu, bắt đầu bước sang một giai đoạn mới. Đỗ Triết đã có thể tự mình đi được, tuy rằng nhiều nhất chỉ có hơn mười bước nhưng với tốc độ như vậy khiến cho Maria Belle hô lên kì tích, vì thế Đỗ Triết được phép xuất viện, nhưng mỗi ngày vẫn cần đến bệnh viện tiến hành hậu kì trị liệu.

“Hoan nghênh trở về, chủ nhân, Đỗ tiên sinh.” – K mở cửa chào hai người vẫn với cái giọng lạnh lùng đó.

“Đã lâu không gặp, K, ngươi có khỏe không?” – Đỗ Triết chào hỏi, tâm tình hắn hiện đang rất tốt.

“Tốt lắm, chỉ cần chủ nhân không uy hiếp đem ta chế tạo lại.”

“Chỉ cần ngươi im lặng, ta sẽ không làm thế.”

“Cuối cùng cũng được về nhà a, ta ở trong bệnh viện muốn mốc lên rồi.” – Đỗ Triết không để ý tới bọn họ, đã lâu không về nhà, hắn khẩn cấp mở cửa phòng mình, tiến vào.

Lưu Hình Trúc nhanh tay lẹ mắt hơn, phòng ngừa Đỗ Triết quá mức hưng phấn mà tiến qua bên kia luôn.

“Hình Trúc mai ra ngoài chơi chút đi? Đã lâu không đi đâu rồi.” – Đỗ Triết đề nghị.

Lưu Hình Trúc quan sát bốn phía xác định đều là khóa, màn cũng được thả xuống, mới sai người máy gia vụ sang dọn dẹp, đã lâu không có người ở, tuy rằng đồ đạc đều được che phủ, nhưng vẫn có không ít bụi, “Cậu muốn đi đâu?”, nói thật y cũng tưởng niệm nhiều thứ bên này, đặc biệt là đồ ăn.

“Chỗ nào cũng được, tôi muốn nhìn trời xanh mây trắng, cây xanh, hoa cỏ, ở chỗ anh cảnh sắc thật đơn điệu.” – Hắn bức thiết muốn nhìn tất cả – “Bất quá trước hết tôi phải gọi điện cho bác Vu đã, tôi muốn báo với bác ấy là tôi đã trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play