Kéo dài thời gian thật ra cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Miura Tsubasa và Abe Kana cũng không như dự đoán lập tức giết chết bốn người Thẩm Trì mà có vẻ giống như lời Kỷ Oánh, muốn nuôi dưỡng bọn hắn. Kỷ Oánh từng nói, bọn chúng cho rằng dị năng giả thì càng “thơm ngon” hơn.
Thẩm Trì đã sớm biết trong cơ thể dị năng giả cũng có nguyên tinh, khác với nguyên tinh của thây ma nhưng có chút giống với của động vật tiến hóa, có điều nguyên tinh trong cơ thể dị năng giả lại càng tinh thuần, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng dồi dào hơn.
Đổi một cách giải thích khác, bọn họ đã sớm coi bốn người Thẩm Trì thành cá chậu chim lồng, dù sao chạy cũng không thoát, trước cứ giam giữ. Thẩm Trì phát hiện có vài ánh mắt dâm loạn nhìn về phía Kỷ Gia, người Nhật Bản ở phương diện này rất có ham muốn, hơn nữa Kỷ Gia lại trắng nõn tú lệ, hoạt bát tinh tế, rất phù hợp với thẩm mỹ của người Nhật. Trên thực tế bề ngoài Kỷ Oánh và Kỷ Gia có chút giống nhau, chỉ có điều Kỷ Oánh thì rực rỡ, còn Kỷ Gia thì nhẹ nhàng hơn.
Nhưng bởi vì có Kỷ Oánh ở đây nên còn chưa có ai dám xuống tay với Kỷ Gia. Ít nhất Kỷ Oánh là người đàn bà của Miura Tsubasa, ông ta chưa lên tiếng, toàn bộ người trong doanh trại không dám tự mình động thủ.
Có điều nếu bọn họ thật sự dám, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm hơn bọn họ tưởng tượng. Đừng nhìn ngoại trừ Thẩm Trì ba người khác đều là những thiếu niên cô gái mới mười mấy tuổi, chỉ luận thực lực thì Thẩm Trì tin tưởng trong doanh trại tìm không ra một người lợi hại hơn bọn trẻ, cho dù là Miura Tsubasa thì cùng lắm cũng chỉ xấp xỉ Kỷ Gia – người có giá trị sinh mệnh thấp nhất trong ba người mà thôi.
Nếu bàn về tu luyện dị năng, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Trì bọn trẻ đã vượt rất xa, cho dù Abe Kana dùng phương thức biến người thường thành nguyên tinh thì tiêu hao cũng rất lớn, nguyên tinh – là nguồn năng lượng mà tất cả dị năng giả đều khát vọng, cũng là thứ vĩnh viễn khan hiếm, một dị năng giả cấp hai mỗi ngày đều dùng nguyên tinh cấp B, vậy phải dùng ít nhất ba khối mới đạt đến độ bão hòa, nếu như là cấp A thì ba mươi khối cũng không đủ, liệu có bao nhiêu dị năng giả cấp hai có khả năng một mình một ngày giết chết ba thây ma cấp B? Cho dù là thây ma cấp A thì giết chết ba mươi con cũng đủ mệt chết người, trừ khi mỗi ngày đều vào trong thành thị nơi thây ma tập trung, nếu không chuyện đó căn bản là chuyện không thể.
Có Thẩm Trì ở đây thì có thể trực tiếp gạt đi vấn đề phiền não này. Hắn dùng kỹ năng quần sát (giết ở phạm vi lớn) có thể gây sát thương cho một lượng lớn thây ma, Thẩm Lưu Mộc có thể điều khiển thực vật đến lột lấy nguyên tinh, Kỷ Gia có thể điều khiển rối gỗ, Minh Nguyệt có thể dùng bùa đốt thi không tổn hại đến nguyên tinh, đều là những tay năng suất cao. Bọn hắn chỉ cần một ngày vào trong thành thị săn bắt thây ma cũng bằng với dị năng giả bình thường săn bắn trong vòng một hai tháng, huống chi bọn hắn chỉ có bốn người.
Từ lúc tận thế mới bắt đầu bọn hắn chưa từng ngừng hấp thu nguyên tinh, mỗi ngày đều đạt đến bão hòa, hơn nữa đã tốt lại càng muốn tốt hơn, lúc tăng cấp bậc dị năng bọn hắn luôn cố gắng sử dụng nguyên tinh cấp cao, cho dù những dị năng giả địa vị cao chót vót ở Bắc Kinh cũng khó có được đãi ngộ này.
Giai đoạn trước còn chưa rõ ràng, càng về sau thì càng thể hiện rõ, hiện tại dị năng giả phần lớn dậm chân ở cấp hai, một ít lợi hại hơn thì cấp ba, chỉ có một nhóm người rất ít đạt tới cấp bốn, mà Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt đã cách cấp năm không xa.
Nhưng Thẩm Trì không thể tin được, hóa ra thật sự có người không có mắt lẻn đến đây.
Chỗ ở Abe Kana cấp cho bọn hắn cũng không tồi, ít nhất cũng không phải là một nơi giống như nhà giam mà là một cái kho hàng bị bỏ hoang, đương nhiên kém xa căn nhà gỗ của Kỷ Oánh, nhưng ở tận thế thì nơi như thế này cũng không phải quá khó chấp nhận.
Có người gác ở cửa lớn, cách ba phút lại có người tuần tra nhìn vào trong cửa. Thẩm Trì biết cách đó không xa còn có một trạm canh gác nữa, kho hàng này không có cửa sổ, ngoài cái cửa lớn ra thì còn có một cánh cửa nhỏ bị khóa kín, mà cửa nhỏ này đối diện một trạm canh gác, từ trạm canh gác đi lên trên chính là núi rừng, có điều bọn hắn không có ý định chạy trốn vào lúc này.
Đám người này rất tự phụ, là một tốp ẩn thân rất được, Thẩm Trì cảm thấy có chút giống Ninja Nhật Bản, thời điểm bọn họ lẻn vào gác cửa và tuần tra không chút phát hiện.
Đúng vậy, là bọn hắn, tổng cộng năm người, năm Ninja?
Khi nhóm bọn hắn còn chưa tiến vào kho hàng Minh Nguyệt đã đứng dậy, Thẩm Trì đang nhắm mắt dưỡng thần thực tế cũng chưa ngủ, Thẩm Lưu Mộc và Kỷ Gia đã ngủ. Đêm nay hắn chỉ an bài Minh Nguyệt gác đêm, mà Minh Nguyệt đã sớm phát hiện có chỗ kỳ lạ. Cậu lặng yên không một tiếng động bắt đầu lấy Bùa bày trận, tuy rằng đã lâu không sử dụng kiếm đào nhưng không phải là không luyện tập kiếm quyết, sở trường của cậu là bùa, biểu hiện ra bên ngoài cũng chủ yếu là năng lực dùng bùa, rất ít khi dùng kiếm, đó là bởi vì Thẩm Trì đã dặn qua, không thể đem năng lực của mình hoàn toàn bộc lộ trước mặt người khác, đây là căn dặn với cậu, cũng là lời căn dặn với Kỷ Gia và Thẩm Lưu Mộc.
Nhưng đối với người sắp chết, hiển nhiên không cần cố kỵ.
Một đạo huyết tuyến đột nhiên xuất hiện, Minh Nguyệt thần sắc ngưng trọng, kiếm đào rõ ràng rất cùn chưa được khai phong nhẹ nhàng vẽ một đường, vậy mà có thể tóe ra một hàng máu tươi!
Năm người mặc áo đen chậm rãi hiện ra thân hình, có chút ngạc nhiên nhưng cũng không kích động, “Đã bị phát hiện.” Một người trong đó thâm độc nói, tiếng Trung cũng rất chuẩn, tuy rằng âm điệu có chút tối nghĩa không thuần thục.
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, “Đêm đã khuya, không biết năm vị lặng lẽ đến thăm là có việc gì?”
“Thằng oắt, gọi cô bé kia ra đây!”
Mặt Minh Nguyệt giống như được kết một tầng băng.
Một tên áo đen che mặt cười hai tiếng, “Để cô bé kia phục vụ chúng ta một đêm…”, còn chưa dứt lời, liền phát hiện thanh kiếm đào của thiếu niên mặt lạnh như băng kia chỉ thẳng về phía mình, không khỏi nghẹn lại.
Gã cũng không biết vì sao, chỉ là bị một thanh kiếm gỗ chỉ vào mà thôi, vậy mà khiến gã cả người lông tơ dựng đứng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.
“Thật to gan!” Người áo đen kia hừ lạnh.
Thẩm Trì mở mắt, không tiếng động cười cười, trong phút chốc chóp mũi tràn đầy hương vị tươi mát của cỏ cây, một lá bùa ánh sáng chậm rãi sáng lên, trong kho hàng bỗng chốc ngập tràn ánh sáng.
Năm Ninja kia chấn động, “Các ngươi điên rồi, sáng, bên ngoài sẽ thấy.”
“Sẽ không.” Thẩm Lưu Mộc ngáp một cái, thiếu niên xinh đẹp mang theo vài phần buồn ngủ, mông lung mở mắt, nhìn qua có chút biếng nhác, “Không có nửa người nhìn thấy.”
Lúc này, những gã Ninja kia mới phát hiện hai cánh cửa đã bị cỏ cây bao lại toàn bộ, phải nói là cả kho hàng trong nháy mắt đã biến thành một mảnh rừng rậm rạp, các loại thực vật đủ sắc thái rực rỡ xum xuê, nhưng lại khiến cho đáy lòng bọn họ mơ hồ phát lạnh, một người trong đó nhìn về phía Thẩm Lưu Mộc vẫn đang mỉm cười, “Hệ Mộc?”
“Chúc mừng bạn đã đáp đúng, đáng tiếc không có phần thưởng.” Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng cười.
Kỷ Gia cũng đứng lên, cô bé luôn mặt một chiếc váy màu sáng, vừa mới tỉnh ngủ nên khuôn mặt còn mang theo vệt đỏ nhàn nhạt, thật sự rất xinh đẹp ngây thơ, nhưng cô bé cũng không phải là người vừa ngủ liền mất đi cảnh giác, ngược lại trong số bốn người cô bé còn cẩn thận hơn cả Thẩm Trì, Tiểu Vân do cô bé điều khiển, cô mới là người ít nghỉ ngơi nhất trong bốn người, thoáng có chút động tĩnh liền tỉnh lại, qua nhiều năm đã thành thói quen.
Lúc này thân hình của một Ninja chợt lóe lên rồi mất đi tung tích, trong giây lát sau lưng Kỷ Gia xuất hiện một cái bóng nhợt nhạt.
Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ coi như là phong phú, vừa thấy điệu bộ này liền đoán được mình đã rơi bẫy của bốn người, bốn người này cũng không dễ đối phó như vậy, bọn họ xuất thân từ gia tộc Ninja cao cấp Itou, dù phải chống lại dị năng giả cũng không hề kém cỏi, thân hình bọn họ khác với người thường, từ khi còn bé đã được cải tạo gien, ở phương diện nhẫn thuật đã đạt tới đỉnh cao, cực kỳ tinh thông ám sát và ẩn nấp.
Quả hồng mềm dễ bóp!
Trong bốn người người dễ khi dễ nhất không thể nghi ngờ chính là Kỷ Gia!
Cần cổ tuyết trắng gần ngay trước mắt, chỉ cần khẽ vươn tay là có thể bắt được!
Lấy tốc độ phản ứng của gã, giống như sét đánh bóp chặt cái gáy trắng nõn mê người này…không, không đúng, xúc cảm không đúng!
Không mềm mại, cũng không ấm áp, cũng không tinh tế, thậm chí còn hơi lạnh lẽo, cứng ngắc, thô ráp!
Ninja này coi như kiến thức rộng rãi, vừa định đem thứ trong tay vứt ra ngoài liền nhìn thấy cái đầu người có mái tóc đen dài kia nháy mắt xoay một vòng 180 độ, cái mặt người lộ ra nhìn thẳng vào gã, lấy tâm lý vốn cường đại của gã cũng bị dọa sợ đến mức run rẩy, lập tức muốn ném nó xuống, nào biết nó giống như bị dính chặt vào tay vậy, bị vung như thế mà không rơi ra ngoài!
Đó đúng là một cái mặt người, nhưng là một cái mặt gỗ, sâu trong mắt có một đôi con ngươi đen kịt thần sắc ảm đạm, không hề có tiêu cự nhưng lại đen không thấy đáy, không có mũi, chỉ có hai cái lỗ màu đen, phía dưới là đôi môi đỏ tươi, mang theo nụ cười quỷ dị hết sức khủng bố.
“Hi hi hi….” Nó thật sự nở nụ cười, mái tóc dài màu đen nháy mắt dài ra, cuốn lên người gã!
Gã này không biết đã dính máu của bao nhiêu người tác bao nhiêu nghiệt, chỉ biết tên Ninja áo đen lập tức bị dọa đến lông mao dựng đứng, thiếu chút nữa nhịn không được hét ầm lên.
Đây chính là thuật thế thân sau khi Kỷ Gia lên cấp bốn mới có thể dùng được. Con rối gỗ bình thường chỉ to bằng lòng bàn tay, được giấu ở trên người cô bé, một khi gặp được nguy hiểm nó liền trở thành thế thân của cô bé, thay cô bé chắn tai họa, có chừng tám con rối gỗ thế thân như vậy! Người ta nói mèo có chín cái mạng, Kỷ Gia không phải là mèo nhưng cô bé cũng có chín mạng…
Thẩm Trì cảm thấy việc đời trước Kỷ Gia cư nhiên bị người ta tính kế giết chết như vậy quả thật không chút khoa học, có điều đời trước không phải hắn cũng mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được sao, sau cũng bị người ta hại đến thê thảm như vậy, có thể thấy được cường đại chưa bao giờ là đảm bảo chắc chắn nhất. Thẩm Trì đối với việc giáo dục ba đứa nhỏ cũng rất chú tâm, không muốn bọn hắn lớn lên còn ngây thơ như vậy…
Có điều, hình như hắn đã không uổng công…
Bọn nó căn bản không có nửa điểm ngây thơ của trẻ con…
Thẩm Trì ra tay gọn gàng, Nỏ xuyên tâm trực tiếp độc chết một tên Ninja.
Thẩm Lưu Mộc cũng động thủ, roi xanh trong tay y quấn lấy một người, đang hứng thú nhìn hắn ta, vẫy một cái từ trong không trung vươn ra hai nhánh dây trói chặt cổ tay của tên Ninja áo đen, đem hắn lơ lửng treo lên, “Minh Nguyệt, em có một ý tưởng mới.” Y không thèm liếc đến hai tên chưa bắt được kia.
Còn lại hai tên, một tên bị hàn khí từ kiếm đào của Minh Nguyệt đánh úp vào tận tim, không nhịn được phun hai búng máu, Minh Nguyệt đã lâu không dùng Thái Âm Hóa Cốt Quyết, bộ kiếm quyết này so với Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Quyết còn âm độc hơn, không trí mạng nhưng lại khiến người ta chịu tra tấn rất lâu.
Vừa nghe thấy lời của Thẩm Lưu Mộc, Minh Nguyệt liền nhô đầu ra nhìn, trong tay Thẩm Lưu Mộc là một quyển giải phẫu học, là quyển sách rất lâu trước kia được đem ra từ thư viện, góc sách đã trở nên rách nát, có thể thấy được niềm yêu thích của Thẩm Lưu Mộc với nó.
“Phải hiểu rõ được kinh mạch và mạch máu của cơ thể người, hạ đao mới chuẩn được.”
“Em biết.” Thẩm Lưu Mộc mắt không chớp một cái đã hạ một đao xuống, máu tươi lập tức phun ra tung tóe, “Thật xấu hổ, em đang nghĩ phải làm cách nào máu chảy trông đẹp mắt một tí, chắc vẫn nên cắt thẳng xuống, lúc giải phẫu nếu không cẩn thận cắt tới động mạch, đổ máu quá nhiều chết quá nhanh sẽ không thú vị.”
Minh Nguyệt “Oh” một tiếng, thờ ơ nói, “Vậy em cứ tránh đi, trên thân thể người có rất nhiều tiểu mạch máu, chỉ cần khống chế tốt thì sẽ không dễ dàng chết đi đâu.”
“…”
Cuộc đối thoại như vậy khiến cho tên Ninja còn lại đang ẩn thân đáy lòng phát lạnh, hàm răng bắt đầu run lên, hắn phát hiện đêm nay đi theo bọn người kia quả thật quá thất sách, hắn đã không muốn tiếp tục làm gì khác, chỉ muốn biết chạy trốn kiểu gì, mới đi được vài bước bỗng thấy lòng bàn chân đau xót, thanh âm “Xèo xèo” vang lên, cả đôi giầy cũng bị cháy đen, lòng bàn chân bị bỏng đen sì! Quầng sáng trước mắt nói cho hắn biết, chỉ cần hắn dám tiến lên trước một bước, ánh sáng kỳ lạ này sẽ nướng hắn thành than!
Đường vân sáng lên bốn phía chắc hẳn là một trận pháp nào đó, hắn lúc này mới thật sự cảm thấy tuyệt vọng, trận pháp phức tạp như vậy, ở chỗ Itou đại nhân hắn cũng chưa từng thấy qua! Những người này căn bản sẽ không bỏ qua cho mình!
“Có thể tiếp tục tiến lên phía trước thật là một chuyện tốt.” Minh Nguyệt cười nhẹ một tiếng, kiếm đào trong tay đưa qua, Ninja áo đen căn bản không thể khống chế chân của mình, chậm rãi bước từng bước lên phía trước, sắc mặt của hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt sũng quần áo, ánh mắt hoảng sợ nhìn quầng lửa sáng kia cách mình càng ngày càng gần.
“Á…” Người đầu tiên phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là hắn, bởi vì cả người hắn đều bị thiêu, da thịt trên người từng chút từng chút bong ra, một lớp mỡ bóng loáng chậm rãi chảy xuống, chỉ qua mười mấy hai mươi giây, một người sống chỉ còn lại một cái đầu lâu làm thành một thứ đồ đựng kỳ quái, thi du nhẹ nhàng rơi vào trong, phát ra thứ tiếng vang khi bỏ nước vào chảo dầu, Minh Nguyệt dán vào một lá bùa, cái đồ đựng kia liền bay vào tay cậu, sáng bóng trơn nhẵn giống như đồ sơn mài thượng hạng.
Tên Ninja bị đám tóc đen cuốn lấy thần sắc hoảng sợ, “Tha, tha mạng…” Đũng quần nóng lên, sợ tới mức không thể khống chế.
Kỷ Gia nhăn mày, oán hận nói, “Thế thân này bị làm dơ không thể dùng tiếp, xem ra chỉ có thể làm một búp bê mới.”
Mà tên bị Thẩm Lưu Mộc treo lên, da thịt toàn thân bị lật lên, không biết bị cắt bao nhiêu đao mà cả người nhìn như một huyết nhân, cơ hồ không nhìn thấy chỗ nào da thịt lành lặn, nhưng gã ta vẫn còn sống, mở to đôi mắt, nhìn Thẩm Lưu Mộc vẽ tranh trên mặt, trên thân thể gã.
Thẩm Lưu Mộc rất có tế bào nghệ thuật, y thích màu đỏ tươi của máu, biết tận dụng máu tươi và da thịt để vẽ tranh, giống như một đứa nhỏ thích vẽ bậy vậy, có điều y không cần đến bút vẽ, y thích dùng đao, cũng không cần thuốc màu, y thích máu tươi tự nhiên chảy ra.
“Đôi mắt này thật sự rất chướng mắt.” Thẩm Lưu Mộc cau mày nói, “Rất phá hư mỹ cảm chỉnh thể.”
“Á —— “
Một đôi mắt liền bị moi ra, Minh Nguyệt và Kỷ Gia vậy mà ngay cả lông mày cũng không nhăn lại một chút, so ra mà nói thì Ninja bị Kỷ Gia quấn lấy xem như hạnh phúc nhất, hắn rành rành sau khi bị rối gỗ tóc đen quấn chết mới bị Minh Nguyệt luyện thành thi du.
Sau khi Thẩm Lưu Mộc hoàn thiện bức tranh mới đem huyết nhân kia ném cho hoa ăn thịt người, lúc bị ném cho hoa ăn thịt người tên kia rõ ràng vẫn rất thanh tỉnh, nếu là người bình thường sợ đã sớm đau đến ngất đi, lúc này gã vô cùng thống hận huấn luyện thuở nhỏ, bởi vì thể chất khác biệt với người thường nên cơ hội để hắn ngất đi cũng không có.
Sau khi năm người toàn bộ bị thanh lý, Minh Nguyệt đốt một đạo bùa xua tan đi toàn bộ hơi thở còn lưu lại trong kho hàng, Thẩm Lưu Mộc đem thực vật niêm phong cửa toàn bộ thu hồi, không lưu lại bất cứ một dấu vết nào, năm người này biến mất không chút tăm hơi, ngay cả một giọt máu tươi cũng không lưu lại.
***
“Rầm!” Một quyển sách bị ném lên trên bàn, “Cậu nói cái gì?”
Người báo tin co rụt bả vai, “Tiểu đội của Yoshida đi suốt đêm chưa về.”
Miura Tsubasa sắc mặt âm trầm như có thể chảy ra nước, Abe Kana bên cạnh vẫn thong thả, hắn nhìn Ninja áo đen phía trước liếc mắt một cái, “Các người do Itou đại nhân phái tới tiên phong, hai ngày nữa ngài sẽ tới đây, đoàn người của Yoshida làm sao đúng lúc này lại mất tích?”
Người báo tin muốn nói lại thôi.
“Còn không mau nói!” Miura Tsubasa rõ ràng không chút kiên nhẫn.
“Yoshida hình như coi trọng em gái của Kỷ tiểu thư.” Người nọ giảm thấp thanh âm nói.
Cánh tay châm trà của Abe Kana dừng lại một chút, “Đại nhân, không bằng chúng ta đi nhìn xem?”
Ánh mắt Miura Tsubasa lạnh lẽo, “Được!”
Thời điểm Abe Kana và Miura Tsubasa tới, bốn người Thẩm Trì đang tự đắc kỳ nhạc (tự cảm thấy vui vẻ) chơi cờ Tỷ phú, trò chơi này rất được bọn họ yêu thích, coi như là thú giải trí bình thường duy nhất.
“Thẩm tiên sinh thật đúng là ở đây dương dương tự đắc.” Lúc đối mặt với bọn họ vẫn là Abe ra mặt.
Thẩm Trì mỉm cười, “Sao, định lật lọng sao, không phải nói cho chúng ta ba ngày suy nghĩ sao?”
Cái gọi là ba ngày suy nghĩ nhất định là giả, dù cho bọn hắn quyết định gia nhập hay không thì bọn người này đã sớm đem bọn hắn thành thứ đồ chơi. Đây là kế hoãn binh của Thẩm Trì, nếu Abe Kana đưa ra ý chào mời, hắn liền dứt khoát tương kế tựu kế.
Abe Kana tao nhã cười, “Sao lại thế được, chỉ muốn hỏi một chút, đêm qua Thẩm tiên sinh ngủ có an ổn không?”
“A, có nhiều người bảo hộ như vậy, sao lại không ngủ an ổn cho được.” Thẩm Trì hàm ý nói.
Abe Kana không dấu vết nhìn bốn phía, ngón tay để thành một động tác đặc biệt, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng vung lên, lập tức nhăn mày.
Dù người đã bị bọn họ giết, tổng cũng sẽ còn chút linh khí còn lưu lại, nhưng hắn quả thật không cảm giác được, trong kho hàng này rất sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì, chiêu hồn thuật của hắn không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
“Vậy không đã quấy rầy Thẩm tiên sinh nữa, xin hãy suy nghĩ kỹ, gia nhập chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất.” Abe Kana lễ phép nói.
Thẩm Trì khẽ vươn tay, “Mời.”
Abe Kana cùng Miura Tsubasa sóng vai đi ra ngoài, bỗng nhiên cước bộ Abe Kana dừng lại, mặt mày biến sắc, “không đúng!”
“Sao vậy?” Miura Tsubasa nhíu mày.
Abe Kana sắc mặt rất khó nhìn, “Chúng ta ở trong này đã giết không ít người đi?’
Miura Tsubasa có chút khó hiểu.
“Ở trong cái kho hàng này.”
“Thì sao?”
Abe Kana cắn chặt răng, “Tôi vừa ở trong này thi triển Thuật chiêu hồn, nơi này rất sạch sẽ!”
“Có ý gì?”
“Coi như năm người bọn họ không chết ở đây, tôi cũng phải cảm giác được linh hồn những người khác mới đúng! Nơi này mấy ngày trước vừa mới xử lý một đám heo!”
Miura Tsubasa thoáng cái đã hiểu, ông ta cũng không quay đầu, thản nhiên nói, “Xem ra năm người này nhất định là chết trong tay bọn hắn.”
“Đúng vậy.” Abe Kana cũng yên tĩnh trở lại, hắn chậm rãi quay đầu, vừa đi đã trở lại, nghênh đón ánh mắt trong vắt xinh đẹp của Thẩm Trì, “Thẩm tiên sinh, tôi biết các anh đều là cao thủ, hôm nay thời tiết bên ngoài tốt như vậy, không bằng chúng ta đi luận bàn luyện tập một chút?”
Nhìn thì như một câu hỏi, kỳ thật không phải là để hỏi, là một loại mệnh lệnh cường ngạnh không cho phép cự tuyệt.
Thẩm Trì nhìn hắn, bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, tựa hồ có chút nghiền ngẫm, ánh mắt thông thấu, “Luận bàn? Chúng tôi không biết a, chúng tôi ở tận thế chỉ học được một thủ đoạn, chỉ biết giết người mà thôi.”
Sắc mặt Abe Kana khẽ biến, nhẹ nhàng cười, “Không cần lo lắng, cho dù là luận bàn, luôn luôn có lúc, nếu bọn hắn chết ở trong tay Thẩm tiên sinh thì cũng là do bọn họ hắn học nghệ không tinh mà thôi.”
“Vậy được, mời Abe tiên sinh.”
Thẩm Trì không tiếp tục cự tuyệt, nếu Abe Kana muốn thăm dò bọn hắn, muốn biết bản lãnh của bọn hắn ——
Vậy cứ để cho hắn nhìn xem!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT