Nghe được cuộc đối thoại của Kỷ Gia và Kỷ Oánh, trong mắt Abe Kana hiện lên quang mang kỳ dị.

Kỷ Oánh thần sắc biến ảo, không biết đang nghĩ gì, sau đó cô nàng dựa vào người đàn ông áo đen bên cạnh ngọt ngào nói một câu tiếng Nhật.

Người đàn ông mặc yukata đen này hình như cũng không phải là một tên tầm thường, ánh mắt Abe Kana nhìn ông ta không giống với những dị năng giả khác, thậm chí còn mang theo vài phần tôn trọng. Thẩm Trì quan sát ông ta, phát hiện giá trị sinh mệnh của ông ta còn dài hơn Abe một đoạn, hiển nhiên không phải là một người dễ đối phó. Nếu hắn đoán không sai, vị này mới chân chính là người đứng đầu. Dù nhìn cách đối đãi của ông ta với Kỷ Oánh không thể được coi là coi trọng nhưng ánh mắt Abe nhìn cô ta cũng không khinh miệt, điều này có thể chứng tỏ được ít nhất cô trong lòng ông ta cũng có chút địa vị, nếu không một người như Abe đại khái liếc cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.

Cuối cùng, người đàn ông áo đen liếc nhìn bốn người Thẩm Trì, ý bảo Kỷ Oánh có thể đi qua.

Kỷ Oánh chậm rãi đi qua hướng đám người Thẩm Trì, trước tiên lễ phép nói với Abe: “Abe tiên sinh, có thể để cho tôi nói vài lời với người em họ của mình được không, chúng tôi đã thất lạc nhau rất lâu…” Lời nói của cô mang theo vài phần nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ dịu dàng càng nhìn càng thấy điềm đạm đáng yêu.

Abe Kana mỉm cười, “Đương nhiên có thể, mời Kỷ tiểu thư.”

Kỷ Gia liếc nhìn Thẩm Trì, Thẩm Trì không chút dấu vết gật đầu, bọn hắn liền đi theo Kỷ Oánh đi vào căn nhà gỗ cách đó không xa.

Chỗ ở của Kỷ Oánh được bố trí cực kỳ đơn giản, người Nhật Bản có thói quen ngủ đệm dưới sàn nên bên trong cũng không có giường, nhìn qua cũng không quá hẹp, hơn nữa rất sạch sẽ, ở vị trí gần cửa số có đặt một chiếc kỷ trà, trên chiếc kỷ trà có một bình hoa, bên trong cắm một nhành hoa hồng.

Vừa vào cửa, Kỷ Oánh liền thu lại biểu tình ngọt ngào mị diễm bên ngoài, trở nên băng lãnh lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, “Kỷ Gia, không ngờ mày vẫn sống tốt!”

Kỷ Gia đã sớm không phải cô bé khờ dại trước kia, cô bé thở dài, “Đúng vậy, em vẫn còn sống, thấy chị họ vẫn còn sống, em cảm thấy rất vui.”

Thẩm Trì không biết cô ả cấu kết với Bạch Thịnh hại chết Kỷ Gia có phải là Kỷ Oánh hay không. Tuy lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Oánh hắn liền có ấn tượng không tốt với cô nàng, tuổi còn nhỏ đã có chút mánh khóe đưa đẩy lõi đời, sau tận thế lại có thể khiến cho Bạch Thịnh trở thành chỗ dựa của mình, hiểu được mình là món đồ xinh đẹp, so với Kỷ Gia đơn thuần ôn nhu thì cô nàng là một người vừa có tâm cơ lại vừa bội bạc, nếu không cũng sẽ không để cho em họ nhỏ tuổi theo một người đàn ông không quen biết rời đi, sau cùng cũng không giữ lại.

Nhưng Thẩm Trì lại cảm thấy được Kỷ Oánh có thể ích kỷ, tuy không còn cảm tình với Kỷ Gia, nhưng cũng không giống Bạch Thịnh là cái loại đàn ông lòng tự trọng bị tổn thương vì khắp nơi đều phải núp váy đàn bà sống sót, là một người bình thường mà Kỷ Oánh năng lực sống sót đến tận bây giờ chứng tỏ cô ta cũng không phải là kẻ ngu dốt như vậy. Phải biết rằng, mất đi sự bảo hộ của Kỷ Gia, dù cho cô ta với Bạch Thịnh ở cùng một chỗ thì cũng không có gì tốt cả.

Xem tình hình hiện nay thì vừa nhìn đã biết Kỷ Oánh tuyệt đối không phải là loại người vì tình yêu mà choáng váng đầu óc, một người thường mà có tính xúc động như vậy thì dù cho cô ta có là một cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể sống tốt như bây giờ được. Thẩm Trì có thể nói rằng chưa từng gặp qua một cô gái nào lý trí như cô ta, mới mười mấy tuổi đầu đã lý trí như vậy, cô ta có thể không phải là một cô gái tốt, thậm chí còn không phải là một người tốt, nhưng chắc chắn sẽ không ngu xuẩn giống như Bạch Thịnh.

Có điều nếu Kỷ Gia xâm phạm đến lợi ích của mình thì có lẽ một nữ nhân như Kỷ Oánh sẽ không chút do dự xuống tay với Kỷ Gia, phải không? Bởi vì Kỷ Gia vẫn còn chút cảm tình với cô ta, dù chú thím có cay nghiệt thì cô chị họ trong ấn tượng của cô bé vẫn rất dịu dàng hiền lành, nếu nói cô ta muốn hại Kỷ Gia, so với những người khác thì dễ dàng hơn nhiều.

Vì vậy Thẩm Trì có cũng chút không xác định được, đời trước hắn chỉ nghe nói đến một chuyện xưa như vậy, cũng không tường tận, thậm chí còn chưa từng gặp qua Kỷ Gia, cho nên hắn chỉ xác định được người đàn ông trong câu chuyện là Bạch Thịnh, còn người đàn bà ngu xuẩn cấu kết với Bạch Thịnh trong lời mọi người thì không biết là ai.

Dưới góc độ của Kỷ Oánh, ôm chặt đùi của cô em họ có vài phần cảm tình với cô ta còn hơn là dựa vào một thằng đàn ông không đáng tin, lấy trí thông minh của cô ta không đời nào không có khả năng nghĩ đến.

Cô ta chỉ muốn sống sót.

Kỷ Oánh nghe được câu trả lời của Kỷ Gia liền cười nhạt, “Việc gì phải làm bộ làm tịch!” Cô ta lấy từ trên chiếc bàn trà một bao Nữ Thức Yên, dùng một chiếc bật lửa tinh xảo châm lên, hút một hơi thật sâu, có chút không kiên nhẫn nói, “Tới chỗ này làm gì?”

Xé toang mặt nạ ôn nhu, đây mới thật sự là Kỷ Oánh, tính tình cổ quái, lông mày khẽ nhếch, ánh mắt mỉa mai, nụ cười khóe miệng mang theo vài phần cay nghiệt.

Cô nàng là một mỹ nhân, cho dù biến thành bộ dạng này thì vẫn như cũ là một mỹ nhân, thậm chí còn hơn cả bộ dạng ôn nhu dịu dàng hoặc điềm đạm đáng yêu, Thẩm Trì lại cảm thấy bộ dáng bây giờ của cô ta còn thuận mắt hơn.

Kỷ Gia nhìn cô, chầm chậm nói, “Bạch Thịnh đã chết.”

Kỷ Oánh sửng sốt, nhưng cũng không còn cảm xúc nào khác, lạnh lùng nói, “Chết cũng tốt!”

Kỷ Gia hơi trầm mặc, một lát sau mới nói, “Chị họ sao lại ở đây?”

“Tao?” Kỷ Oánh phun ra một làn khói, thấy Kỷ Gia bị hun đến mức hơi nhíu mi, lông mày không khỏi càng nhếch lên cao, “Đương nhiên là để sống, thế đạo bây giờ một cô gái như tao còn lựa chọn khác sao?” Miệng cô ta dừng một chút, “Nếu chỉ là đi ngang qua, các người nên đi nhanh lên, bọn người Nhật Bản này cũng không dễ chọc.”

Không nghĩ đến cô ta có thể nói ra những lời này, đừng nói là Thẩm Trì, Kỷ Gia cũng kinh ngạc nhìn cô.

“Sao? Tao ước gì mày chết đi.” Kỷ Oánh chê cười nói, “Nhưng không muốn mày chết trong tay bọn Nhật Bản, cả đám chúng nó đều không phải người!”

“Nếu bọn chúng không phải người sao cô còn nguyện ý đi theo bọn chúng?” Thẩm Trì đột nhiên nói.

Kỷ Oánh nhìn về phía hắn, “Tôi còn có quyền lựa chọn sao? Nếu như có thể lựa chọn, tôi đương nhiên cũng không nguyện ý ở lại cái địa phương quỷ quái này, anh nghĩ rằng tôi thật sự thích cái người…”

“Cẩn thận!” Minh Nguyệt chợt nói, một lá bùa cực nhanh dán lên cửa, “Tai vách mạch rừng.” Cậu lạnh giọng, “Cái loại âm dương sư chó má, làm cái loại chuyện nghe lén tiểu nhân này.”

Sắc mặt Kỷ Oánh đã trở nên trắng bệch, điếu thuốc trong tay suýt nữa rơi xuống, Kỷ Gia nhìn Minh Nguyệt một cái, Minh Nguyệt nhanh chóng nói, “Yên tâm, hắn ta chưa kịp nghe thấy.”

Kỷ Oánh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hung hăng hít một hơi, có chút buồn bực nói, “Kỷ Gia, nghe lời tao, bọn mày nếu có năng lực thì cũng nhanh đi đi! Đừng tưởng rằng là dị năng giả thì không sao, số dị năng giả bọn chúng có được cũng không phải một hai người, nghe cái tên họ Abe kia nói thì dị năng giả lại càng “mỹ vị” Chính cô ta vừa nói xong cũng tự rùng mình.

Thẩm Trì hé mắt, nhìn điểm đỏ rậm rạp bản đồ, “Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người?”

Kỷ Oánh hút một hơi thuốc, ngón tay sơn màu đỏ tươi hơi run run, “Tôi cũng không biết có bao nhiêu người.”

“Vậy đổi vấn đề khác, bọn hắn đến nơi này từ bao giờ?”

Kỷ Oánh liếc Thẩm Trì một cái, hừ lạnh nói, “Sao tôi phải nói cho anh!”

“Chị họ.” Kỷ Gia nhẹ nhàng nói, “Nếu chị nguyện ý, đến lúc đó hãy đi theo chúng tôi, cách đây không xa có một địa phương, nơi đó rất an bình…”

“Quên đi!” Kỷ Oánh phun ra một hơi, “Đừng vọng tưởng, ông ta sẽ không thả tao đi.” Nhưng khẩu khí đã tốt lại, “Bọn hắn bốn năm trước đã tới đây.”

“Bốn năm trước?” Thẩm Trì nhíu mày, “đây có lẽ chính là tự vệ quân Nhật Bản?”

Kỷ Oánh gật gật đầu, vuốt vuốt tóc, “Đúng vậy, người đàn ông kia, chính là cái người đi trước tôi, ông ta gọi là Miura Tsubasa, tự vệ quân là do ông ta quản lý, bọn họ từ biển tới, từng nhóm từng nhóm đến nơi này, nơi này cũng đã được xây dựng hơn bốn năm.”

Thẩm Lưu Mộc kỳ quái hỏi, “Chẳng lẽ không có ai phát hiện ra nơi này sao?”

“Sao lại không có ai phát hiện được.” Kỷ Oánh thản nhiên nói, “Có điều những người phát hiện được, không có ngoại lệ, đều đã chết mà thôi.”

“Không có ngoại lệ?” Thanh âm Thẩm Trì có điểm trầm ngâm.

Kỷ Oánh “Ừ” một tiếng, “Tự vệ đội này không phải những binh lính bình thường, bọn họ bị tiêm một thứ thuốc quỷ quái nào đó, lại có tên họ Abe thường xuyên nhảy múa biểu diễn tăng thêm cho bọn họ sức mạnh, dù sao, dù sao cũng không giống người thường!” Cô ta lại vội vàng hít vài hơi, như đang cố gắng che giấu ngón tay run rẩy.

Tiêm thuốc, Thẩm Trì thở dài. Sau tận thế, những chuyện nghiên cứu như thế này đều trở nên công khai, nhất là ở Nhật Bản vốn rất cuồng nhiệt với phương diện nghiên cứu này, “Ngoại trừ binh lính thì còn những người khác không?”

Kỷ Oánh ngẩn ra, “Anh muốn nói đến…dị năng giả sao?”

“Miura Tsubasa cũng là dị năng giả chứ.”

“Đúng vậy.” Kỷ Oánh lông mi run rẩy, trong giây lát nhớ ra điều gì đó, sắc mặt nhất thời trắng bệch, dẫm nát mẩu thuốc lá trên mặt đất, “Không tốt…đây không phải là phong cách của ông ta…”

Kỷ Gia nhìn bên ngoài, “Chị họ, chị đừng lo, chúng em vốn đoán được, bọn họ cho phép chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy, từ lúc Minh Nguyệt dán lên bùa Cách âm thì bọn họ đã không có ý định để chúng ta rời đi.”

“Mấy người thật ngu xuẩn!” Kỷ Oánh yên tĩnh trở lại, lại châm một điếu thuốc, “Quên đi, trốn không thoát thì trốn không thoát, thật có lỗi, tôi không bảo vệ được các người.” Cô nhìn từ trên xuống dưới bốn người trước mặt, “Có điều, nói không chừng các người có thể sống sót.” Bởi vì bề ngoài rất xinh đẹp.

Thẩm Trì thong dong hỏi, “Chúng ta vẫn còn thời gian nói rõ ràng hơn, thủ lĩnh của đội tự vệ này ngoài Miura Tsubasa còn ai không? Trong doanh địa này có bao nhiêu binh lính, bao nhiêu dị năng giả?”

Kỷ Oánh sau khi bình tĩnh trở lại liếc mắt nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, “ Miura Tsubasa là đội trưởng, còn có phó đội gọi là Ichiro, thân phận của Abe Kana khá đặc thù, xem như là một dị năng giả theo sau, còn lại mấy dị năng giả khác đều do hắn ta quản lý, chỉ tính riêng dị năng giả trong doanh địa này đã vượt qua một trăm. Đội tự vệ rốt cuộc có bao nhiêu người tôi cũng không rõ, theo tôi đoán không ít hơn ba vạn người. Tôi hai năm trước thì đến bên Miura Tsubasa, sau khi tôi đến mỗi tháng sẽ có một nhóm người đến, mỗi nhóm đều hoàn chỉnh có một nghìn người, nhưng đi qua Đông Hải đến nơi này chỉ còn lại bảy tám trăm người. Có một lần thuyền chìm, một ngàn người trên chiến thuyền không ai có thể sống sót, đợt đó tính tình của Miura Tsubasa trở nên đặc biệt thô bạo…”

Cô sau khi nói xong thì cười tự giễu, “Hiện tại các người đã không thể đi được nữa, biết những thứ này để làm gì, các người biết không, nơi này dị năng giả từng tới, người thường cũng đã tới, quân đội cũng đã tới, toàn bộ đều im lặng không chút tiếng động bị vùi lấp ở chỗ này, đến tận bây giờ tôi còn chưa thấy người bọn chúng muốn bắt có thể chạy thoát, người nào mới tới cũng rất lợi hại, kiêu ngạo, thanh cao, cuối cùng cũng chỉ trở thành như vậy…”

“Ai nói vô ích.” Thẩm Trì giơ lên chiếc máy trong tay.

Kỷ Oánh liếc nhìn cái di động kia một cái, “Oh, tôi biết đây là thứ gì, đã từng có dị năng giả bị bọn họ lấy thứ này, bọn họ biết loại điện thoại di động này có thể truyền tin tức về Bắc Kinh, cho nên toàn bộ nơi đóng quân này đều bị che chắn tín hiệu.”

Thẩm Trì lại cười, “Tôi lập tức quay lại.”

“Ba ——” Thẩm Lưu Mộc nhớ Thẩm Trì dặn ở bên ngoài không thể tiếp tục gọi hắn là ba, chỉ có thể đem chữ nuốt vào, “…Cẩn thận.”

Thẩm Lưu Mộc càng ngày càng lớn, nếu ở ngoài gọi Thẩm Trì là ba, ngược lại lại khiến người khác nghi ngờ. Thẩm Trì gật đầu, Thần hành thiên lý đến một nơi, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó hoàn toàn biến mất. Kỷ Oánh giật mình, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, “Anh ta?”

“Chú Thẩm sẽ sớm trở lại thôi.” Kỷ Gia nhặt điếu thuốc của cô ta lên.

Thẩm Trì tùy ý thần hành tới một nơi, lấy điện thoại di động ra, phát tin tức khẩn cấp, mức nguy hiểm, màu đỏ, thời gian, tọa độ địa điểm, sự kiện, đem theo tin tức dò hỏi ở chỗ Kỷ Oánh toàn bộ truyền tới Bắc Kinh, để phòng ngừa vạn nhất hắn còn đặc biệt phát một tin đến chỗ Niếp Bình, may mắn trước đây Niếp Bình có tìm hắn chữa bệnh cho Từ Mộng Chi, hắn mới có số liên lạc của Niếp Bình.

Chắc chắn rằng không lâu sau, Bắc Kinh sẽ có hành động…Lúc đó, nhất định sẽ có người của quân đội, dị năng giả đi theo cũng sẽ không ít, không biết rằng Lôi Đình…, Thẩm Trì híp mắt, không nghĩ tiếp nữa.

Rất nhanh đã qua thời gian làm lạnh của Thần hành thiên lý, về tới ngôi nhà gỗ nhỏ của Kỷ Oánh, bởi vì trước đó đã dùng [nói chuyện riêng] với Thẩm Lưu Mộc nên sau khi Thẩm Trì nhẹ nhàng hạ xuống bốn người bọn hắn cũng đi ra khỏi căn nhà gỗ, dưới sự che dấu của bóng đêm, dù bên ngoài có người canh gác cũng không nhìn ra Thẩm Trì thực tế không phải từ trong nhà đi ra mà là thần hành đi tới nơi này.

“…Chậm nhất hai ngày nữa.” Thẩm Trì thanh âm giảm thấp.

Hắn có chút hiểu biết về phương thức xử sự của Bắc Kinh sau tận thế, sự việc khẩn cấp như vậy, thậm chí khi vẫn trong thời yên bình Trung Quốc cũng không giống như những nước khác phải mời đi họp nghị viện, họp đi họp lại, nhất thiết phải thảo luận dân chủ rồi mới đi đến kết luận hành động, mà trực tiếp đập bàn, người có thể lập tức xuất phát. Chuyện này đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, mấy vạn binh lính Nhật Bản chiếm cứ địa bàn trên lãnh thổ Trung Quốc đã bốn năm mà chưa từng bị Bắc Kinh phát hiện, đây là một điều kinh khủng như thế nào!

Thẩm Trì biết những gì bọn hắn có thể làm chỉ là đợi, hoặc thuận theo. Abe Kana không phải là người làm chủ, nhưng chỉ có hắn ở đây, chỉ cho bọn hắn nhìn thấy hai mươi dị năng giả, thực thế có hơn trăm người, hắn ở trên núi nhìn số binh lính đóng quân không vượt quá hai ngàn người, thực tế có hơn ba vạn người, nơi đóng quân lại gần núi rừng, không thể nghi ngờ bọn chúng đã ẩn giấu dày đặc ở trong rừng.

Bụng dạ khó lường ẩn dấu thực lực như vậy chỉ có một khả năng, từ lúc bắt đầu đã rắp tâm muốn hại người!

Thẩm Trì vô cùng may mắn ở đây gặp được Kỷ Oánh, mặc kệ kiếp trước cô ta là người như thế này thì đời này cô ta cũng không phải là một người ngu xuẩn như Bạch Thịnh. Cô giãy dụa muốn sống, ít nhất cũng không oán trời trách đất, cũng không vì vậy mà đánh mất mình, dù có chút ích kỷ lạnh nhạt nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh.

Cô ta biết bọn người Nhật Bản này căn bản không phải là người, cô ta chán ghét Kỷ Gia, cũng không thích ba người Thẩm Trì đi cùng Kỷ Gia, nhưng cô ta càng hận những người Nhật Bản này.

Cho dù Kỷ Oánh ở trong này có thể được tôn trọng ở mức độ nhất định, nhưng lại không hề vì vậy mà yên tâm trầm luân trong đó, cô ta sợ hãi nhưng lại không hoang mang. Thật giống như Thẩm Trì rất rõ ràng đời trước đời này, dù cho có năng lực như thế nào thì hắn bây giờ vẫn là một con người. Kỷ Oánh không phải người tốt, lúc tận thế mới đến cô ta có lẽ chỉ có chút tâm cơ hay chút thủ đoạn nho nhỏ, tận thế buộc cô ta trưởng thành rất sớm, coi như làm khuếch đại bản tính không tốt của mình là ích kỷ cay nghiệt, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta vẫn là một con người.

Cho nên cô ta căm hận những tên cầm thú này.

Thẩm Trì nhàn nhạt cười, Kỷ Oánh này, hóa ra cũng là một nhân vật. Đến lúc này hắn có thể xác định, kiếp trước người cấu kết với Bạch Thịnh hại chết Kỷ Gia nhất định không phải Kỷ Oánh.

Bởi vì cô ta không thể ngu xuẩn tự mình diệt mình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play