Dư Lãng lau khô gương mặt đầy thuốc tím của Dung An Thuỵ, đương nhiên thuốc tím 1,2 phút là không có khả năng lau sạch đến không còn một mảnh. Trên mặt hắn còn một chút màu tím, bất quá Dư Lãng hỏi qua bác sĩ, dấu vết thuốc tím sẽ chậm rãi nhạt dần. Y không lo lắng thuốc tím khiến mặt Dung An Thuỵ thay đổi màu sắc.
Chờ mặt Dung An Thuỵ sạch sẽ, Dư Lãng nhìn kỹ lại: “Đây là va vào đâu vậy? Có phải hay không đến tán con gái rượu nhà người ta gặp khó khăn?”
Dung An Thuỵ một tay gạt ngay lối suy nghĩ vớ vẩn của Dư Lãng, cái gì gọi là nhòm ngó con gái nhà người ta: “Tớ đây là hoạ từ xe mà ra.”
Dư Lãng cả kinh, y chính là vì tai nạn xe mà chết, tuy rằng lúc ấy chết rất thoải mái, không có cảm giác được cái gì. Nhưng là sau khi sống lại liền bị một di chứng. Y không dám lái xe. Hiện tại vừa nghe Dung An Thuỵ nói hắn bị hoạ từ xe mà ra, tim gan liền run bần bật. Bất quá Dung An Thuỵ vẫn nguyên vẹn mà đứng trước mặt mình đâu, y mới yên lòng, liền nhìn thấy áo khoác đặt ở trên giường, mặt trên áo khoác có một mảng máu lớn.
“Đây là có chuyện gì?” Dư Lãng kéo áo khoác lại gần. Thật sự là một mảng máu lớn nha. Tâm của y lại bị kéo căng lên.
Dung An Thụy cho rằng Dư Lãng là lo lắng cho mình đâu, nhìn, hai người bọn họ thật sự là anh em chí cốt nha. Sợ Dư Lãng lo lắng dẫn đến việc không hay, liền lập tức trấn an nói: “Không phải máu của tớ, là của một người khác.”
Dư Lãng chỗ nào là lo lắng hắn a, dùng ngón út so với miệng vết thương trên mặt Dung An Thụy một chút. Nếu có thể chảy ra nhiều máu như vậy mới là kỳ tích đâu. Hơn nữa, Dung An Thụy tiếc mạng như vậy, hai ba ngày có thể khỏi vết thương còn không muốn đi phòng cứu thương bôi thuốc tím. Nếu hắn chảy nhiều máu như vậy, đã sớm bắt y mang theo lẵng hoa đi bệnh viện thăm hắn.
Dư Lãng lo lắng chính là một người khác, người bị trực tiếp, trong đầu Dư Lãng liền có hai kết quả, không phải đem mình lộng bị thương, liền đem người khác cấp bị thương, là ai cũng chưa làm bị thương, kia kêu lên tai nạn xe cộ sao, máu không phải của Dung An Thụy, kia nhất định là người xui xẻo gặp phải Dung An Thụy kia, đâm nhau ra nhiều máu như vậy, nhất định là đâm đến nỗi xuất nội thương đi: “Cậu, cậu, cậu đụng phải người, cậu lái xe… Không đúng a, cậu cũng không có xe a, không phải là lái xe của ba đi, còn chưa có bằng lái đó?”
Dư Lãng lo lắng chính là người khác, người trực tiếp bị thương. Trong đầu Dư Lãng ngay lập tức có hai kết quả, không phải tự khiến mình bị thương thì chính là khiến người khác bị thương.
Đứa nhỏ nhỏ như vậy lại bắt chiếc người khác đi học lái xe. Hắn không gây ra tai nạn xe cộ thì ai gây ra đây. Chính mình tạo nghiệt thì chịu là xứng đáng, nhưng là người ta chọc ai nhạ ai mà tử tế đi đường không duyên không cớ cũng bị ngươi đụng phải. Dư Lãng khiển trách nhìn Dung An Thụy, từ khi y bị lái xe vận tải không tuân thủ quy tắc giao thông đâm chết, y liền đặc biệt chán ghét người không tuân thủ quy tắc giao thông.
Bất quá, đứa nhỏ này làm ra tai nạn xe cộ, không có bị người thấy việc nghĩa hăng hái cấp đưa đi cục công an. Không phải là đem người đâm bị thương, thừa dịp không người phát hiện, liền lái cái xe gây chuyện mà chạy đi.
Dư Lãng càng nghĩ càng thoát tuyến, vẻ mặt cảm động của Dung An Thụy hoàn toàn tan thành mây khói, hắn biết biết miệng: “Ta không lái xe.”
“A?” Dư Lãng vẻ mặt nghi hoặc, không phải Dung An Thụy nói hắn gay ra tai nạn sao, chẳng lẽ Dung An Thụy không có đâm vào người ta, miệng vết thương của hắn là bị người đâm mà thành.
“Cậu bị người đụng phải?” Trời ạ,Dung An Thụy bị người đụng phải, cư nhiên không có gây sức
ép người lái xe xui xẻo kia, mà là tự mình xám xịt chạy đi phòng cứu thương trường học của bọn họ, Dung An Thụy cư nhiên phát triển phong cách như vậy, uống lộn thuốc đi.
“Không, là ta đụng phải người.” Dung An Thụy vẫn là có lương tâm, Dư Lãng vẻ mặt nghi hoặc chờ đáp án, Dung An Thụy hồng hộc nửa ngày, cắn chặt răng: “Lão tử, lão tử đi xe đạp.”
Dư Lãng: “…”
Dư Lãng một lúc lâu không nói gì, y cầm lấy cái áo nhiễm tảng vết máu lớn giống như giết người, có thể cưỡi xe đạp đem người đụng vào giống như lái xe ô tô đâm người, Dung An Thụy coi như là một thiên tài: “Ai, Tiểu nhị tử cậu đem người đâm thành như vậy, tốc độ xe ít nhất là 80 km đi.”
“Cậu nói cái gì đó!” Dung An Thụy thẹn quá thành giận, đem kiện áo kia cướp lại vứt xuống giường.
Chờ thời điểm ăn cơm chiều, Dư Lãng mới biết được Dung An Thụy rốt cuộc là như thế nào gây ra tai nạn xe cộ.
Dung An Thụy cùng Dư Lãng trong nhà đều rất giàu có, nhưng là sinh hoạt đã cụ thể có phân hoá hai cực, Dư Lãng muốn một gối đầu, Dư Hải Thiên hạ một giây có thể tìm đến cho y, đổi thành Dung An Thụy, cầu ba hắn nửa năm, gối đầu đều không có lấy được tới tay, cuối cùng vẫn là dựa vào Dư Lãng giúp một tay.
Dư Lãng là bị Dư Hải Thiên sủng lớn lên. Từ tiểu học bắt đầu sủng, Dư Hải Thiên tiếp đưa Dư Lãng đi học, vào thời điểm đó đón Dung An Thụy chính là lái xe nhà bọn họ. Cấp hai, thời điểm Dư Hải Thiên đi công ty, đeo Dư Lãng đi trường học, Dư Hải Thiên khi về nhà, sẽ đón Dư Lãng tiếp trở về, số lần Dư Lãng tự mình đi xe bus,hai tay đều có thể đếm hết lại đây.
So sánh với nhau, Dung An Thụy liền thảm. Hết cấp hai, đãi ngộ càng là thẳng tắp giảm xuống, trước kia cấp hai còn có lái xe đâu. Nhưng mà, mấy năm trước mẹ kế hắn sinh cho hắn một đứa em gái, Dung An Thụy lên cấp hai, em gái hắn vừa lúc đi nhà trẻ, lái xe mỗi ngày vội vàng chở mẹ kế với em gái hắn đi nhà trẻ đâu.
Hiện tại Dung An Thụy trọ ở trường, mỗi cuối tuần trở về một hai lần, hắn cũng lười dùng qua xe mẹ kế đã dung. Dứt khoát liền mua một chiếc xe đạp leo núi, tự mình cưỡi chơi, thân thể ngược lại rắn chắc không ít, như vậy hắn so với Dư Lãng đều bỏ nhiều sức lực hơn, bình thường không ít lần dùng nắm tay uy hiếp Dư Lãng.
Vấn đề này là do Dung An Thụy thân thể rắn chắc, mọi người nói ngày đông lạnh, thời tiết lạnh như thế, mấy ngày hôm trước mới vừa hạ tuyết, tuyết đều không có tan đâu. Người nào không thành thành thật thật mà ngồi xe về nhà a, cũng không phải thiếu mấy đồng tiền kia, Dung An Thụy cố tình thể hiện, ỷ vào thân thể tốt, không sợ lạnh, thời điểm từ nhà trở về, chính mình cưỡi xe đạp trở về trường học.
Tốt, anh bạn thân thể rắn chắc, không sợ lạnh, thời tiết không làm khó được ngươi. Nhưng thời tiết bắt ngươi không được, không có nghĩa là lão thiên gia bắt ngươi không được a.
Dung An Thụy xảy ra tai nạn xe cộ, thật đúng là lão thiên gia làm.
Dung An Thuỵ dám ở trong ngày mùa đông lạnh lẽo cưỡi xe đạp, tự nhiên là có thực lực không sợ lạnh. Tuy rằng tuyết không có tan hết, nhưng là bác quét tuyết chăm chỉ nha, đã sớm quét tuyết còn lại trên đường, kỹ thuật Dung An Thụy không tồi, lại chú ý tình hình giao thông, vóc dáng không có sai.
Hôm nay, chính là do Dung An Thụy xui xẻo, hắn gặp phải kẹt xe, liền chọn một cái cái hẻm nhỏ đi. Hắn không biết có chỗ nào thiếu đạo đức hay không trên đường hắt nước, một tảng lớn a, nước đông lạnh thành băng, mặt trên còn có một tầng tuyết mỏng. Người đi ở mặt trên đều trơn trượt muốn ngã, huống chi là hai cái bánh xe đạp a.
Dung An Thụy cưỡi xe đi đến trên mặt băng, oạch một tiếng, liền bay thật xa đi.
Đương nhiên, còn có một người so Dung An Thụy càng xui xẻo hơn, người kia cũng là cưỡi xe, cùng Dung An Thụy đối diện nhau, Dung An Thụy bay ra, vừa lúc đánh vào trên người người kia, hai người một trước một sau “bính” một tiếng lao vào tường.
Cái kia thanh âm kia bính người kia phát ra tới, người kia không có chuẩn bị, trùng hợp đem ót mình cùng tường đến đây cái tiếp xúc thân mật, bính một tiếng a, Dung An Thụy đều nghe được đau răng.
Hai người đều gặp tai nạn, Dung An Thụy chính là trên mặt bị trầy da một chút, một bên khác đầu lại bị nứt, máu tươi văng khắp nơi. Thời điểm Dung An Thụy đem áo khoác cởi đi cho hắn lau máu, tay đều thẳng run run, hắn biết người này chỉ do tai bay vạ gió, bị chính mình liên luỵ, nhanh chóng mang người đi bệnh viện, làm thủ tục nằm viện, giao tiền đặt cọc thật dày, còn mua một gói to thực phẩm dinh dưỡng, ngay cả trên mặt mình bị thương cũng chưa lo lắng, xong xuôi trở về trường học.
Nghe xong việc này, Dư Lãng càng cảm thấy muốn tuân thủ giao thông quy tắc, này chính mình thể hiện đem mình giết chết đừng lo a, nhưng đừng liên luỵ vô tội. Liền cái tên vô cùng xui xẻo kia chính là bị Dung An Thụy liên luỵ, Dung An Thụy nếu ngồi xe đàng hoàng, mà không phải ỷ vào có thể lại, đi cưỡi xe đạp, có thể gây ra chuyện này sao.
Dư Lãng cảm thấy đáng thương cái người xui xẻo kia đồng thời cùng Dung An Thụy nói hai chữ: “Đáng đời!!”
Dung An Thụy lập tức liền đập cho y một bàn tay: “Cút đi, có giỏi loại người như cậu đừng có mà ở chỗ tớ a…”
Mặc kệ Dư Lãng cảm thấy Dung An Thụy, xứng đáng như thế nào chỉ cần nghĩ đến giao tình bọn họ từ nhỏ đến lớn y còn muốn hầu hạ Dung An Thụy,.Dung An Thụy thực sĩ diện, hắn mặt mày hốc hác, trên mặt còn có một chút dấu vết thuốc tím, hắn kiên quyết không ra khỏi cửa cho người nhòm ngó, hắn giả chết ở trong phòng, Dư Lãng mỗi ngày ba bữa cơm mang đồ ăn đến cho hắn.
Hưởng thụ đến loại phục vụ này của Dư Lãng, Dung An Thụy cũng không đuổi Dư Lãng cút đi, ngược lại hắn cảm thấy Dư Lãng tới rất tốt, bằng không nào có người đi mua cơm cho hắn a.
Bất quá, buổi tối, tới thời điểm Dư Lãng đem hắn từ trên giường đá xuống, Dung An Thụy liền hận không thể đem Dư Lãng từ trong cửa sổ ném xuống dưới lầu đi.
“Cậu muốn làm gì vậy?” ai bị người buổi tối gọi tỉnh ngủ thì ngữ khí cũng sẽ không quá tốt, huống chi Dung An Thuỵ là bị người khác gọi dậy bằng phương thức không ôn nhu một chút nào – bị đá tỉnh. Dung An Thuỵ đối với Dư Lãng nghiến răng nghiến lợi.
Dư Lãng đem Dung An Thụy đánh thức là có nguyên nhân, đói bụng.
Dư Lãng ở nhà có thói quen…
Ăn khuya, này ăn khuya với y mà nói, như cơm bình thường, ăn khuya mới là bữa cơm cuối cùng trong một ngày của y đâu. Hiện tại, một bữa cơm cuối cùng không có, tương đương với đói bụng một hồi, có thể không đói sao. Y cũng không muốn quấy rầy Dung An Thụy. Y muốn tự mình tìm đồ ăn. Tự mình ở trong phòng tìm một vòng muốn tìm đồ ăn vặt nhưng lại chỉ thấy được nửa túi chân giò hun khói cùng với nửa gói mỳ ăn liền. Vừa nhìn, lại thấy đều đã quá hạn nửa tháng, y đói đến hoảng hốt ngủ không yên: “Tiểu nhị tử, ngươi dậy tìm đồ ăn cho ta .”
Nghe đến cái đáp án này, Dung An Thụy thiếu chút nữa không có hộc máu, hắn gãi gãi đầu của mình, một đầu toàn tóc càng giống gà: “Hơn nửa đêm tớ đi chỗ nào tìm đồ ăn cho cậu được, cậu trước tiên ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.”
Dư Lãng khoanh chân, vây quanh chăn ngồi ở trên giường: “Tớ bị đói ngủ không yên, tớ phải ăn cái gì…”
Dung An Thụy thật muốn hộc máu, gặp qua yếu ớt, chưa thấy qua yếu ớt như vậy, đây là không phải nam nhân a, đói một hồi nhẫn nhẫn cũng không được. Dư Lãng có thể bị Dư Hải Thiên dưỡng lớn như vậy, Dư Hải Thiên thật không dễ dàng.
“Tớ thật sự là đời trước thiếu nợ cậu, để tớ gọi người giúp cậu.” Dung An Thụy biết Dư Lãng ngủ không được, khẳng định cũng sẽ không cho hắn ngủ, hắn tìm tìm điện thoại của mình, nói với Dư Lãng một câu.
Dung An Thụy gọi điện thoại cho Dung Việt Trạch, Dung Việt Trạch cũng trọ ở trường, ngủ ở cách vách Dung An Thụy.
Muốn nói Dung An Thụy nơi này không có đồ ăn vặt đó cũng là có nguyên nhân, Dung An Thụy cũng là một tiểu tử, thường thường buổi tối cũng sẽ đói, bất quá hắn đói bụng, liền đi tìm anh họ hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng biết là anh họ nấu ăn không tệ lắm đâu. Đương nhiên, trong kí túc xá không có phòng bếp. Cậy vào việc một mình một phòng, Dung Việt Trạch liền nhập cư trái phép một cái lò điện tử. Khi nào dì ở kí túc xá đến liền dấu đi, bình thường cũng chỉ có thể nấu bát mì ăn liền, sau lại đến mì sợi. Mấy ngày bọn họ còn mua bánh chẻo đông lạnh để ở ban công. Đói bụng liền nấu ăn.
“Cậu muốn ăn cái gì, có thang viên, bánh chẻo, còn có mì ăn liền?” Dung An Thụy kết nối được điện thoại liền hỏi Dư Lãng.
Dư Lãng thật không ngờ còn có thể ăn cơm, tuy rằng người nấu đồ vật y không quá thích, chính là thực vật là vô tội không phải sao.
“ Ai, Dư tiểu lang, tớ biết cậu không thích anh họ, nhưng mà tớ cũng nói trước, cậu không thể ở sau lưng đâm một nhát dao, đem bếp điện mà chúng tớ dấu trộm nói cho giáo viên nha.” Dung An Thuỵ thời điểm gọi điện thoại không nghĩ nhiều như vậy, hắn là để điện thoại xuống mới nhớ tới Dư Lãng chán ghét Dung Việt Trạch bao nhiêu. Trường học sợ có hoả hoạn, Mấy loại bếp điện hay đồ điện tử tương tự đều không cho dùng. Tìm giáo viên mật báo, loại việc thiếu đạo đức này Dư Lãng còn có thể làm thật.
“Đã bắt tay sẽ không ăn thịt người. Tớ đây vừa ăn đồ ăn của người này, qua đi liền đi nói với người khác. Hình tượng của tớ tệ vậy sao?” Dung An Thuỵ trịnh trọng nói không như vậy mới là lạ. Chọc cho Dư Lãng thiếu chút nữa cầm lấy gối đầu ném hắn. Dung An Thuỵ ngươi làm phản đi theo địch đi.
Đương nhiên, Dư Lãng là sẽ không thừa nhận mình là có tâm tư này, bất quá. Y tưởng tượng đối với mình cũng không có chỗ tốt gì, chính là đi mật báo, trừ bỏ thương tổn được thanh danh chính mình, lại tổn thương không đến nửa sợi lông Dung Việt Trạch. Y liền đem suy nghĩ này buông xuống.
Chỉ chốc lát sau Dư Lãng chợt nghe thấy tiếng đập cửa, chính là tính tượng trưng gõ vài cái, Dung Việt Trạch bưng bánh chẻo nóng hầm hập đẩy cửa liền vào, nhìn tại phân thượng bánh chẻo, y vẫn là rất cao hứng đối với Dung Việt Trạch người cầm bánh chẻo tới nói tiếng cám ơn, nói xong liền vùi đầu bắt đầu ăn bánh chẻo.
Dung Việt Trạch cũng không có đi, ngồi ở một bên, nhìn Dư Lãng đang cầm bát ăn khoan khoái: “Hai chúng ta đây là giải hòa đi?”
Dư Lãng vội vàng ăn bánh chẻo, bớt thời giờ gật gật đầu, ăn vài cái, trong dạ dày có điểm đồ vật, không phải đói bụng như vậy,y mới đem miệng mở không đi ra: “Hai ta vốn là sẽ không có gì, là anh vẫn cảm thấy em không thích anh.”
Dư Lãng đã sớm nghĩ rộng ra mở, đắc tội y chính là cái Dung Việt Trạch phách chân kia (ngoại tình), cái người này cũng không có đắc tội y. Một cái biểu ca, một cái biểu đệ, xương cốt đánh gãy còn liền lại được đâu. Đừng nói y không bổn sự, chính là y có bản lĩnh, y còn có thể đem sự tình cái gì đều không có làm, dù thế nào Dung Việt Trạch a, gia gia của hắn đầu tiên có thể đánh gãy hắn chân.
Thân nhân không làm được lại không phải cừu nhân, y liền không lãng phí tình cảm của mình, hơn nữa Dung Việt Trạch rất được khâm phục, làm biểu ca ngược lại rất đủ tư cách.
Dung Việt Trạch nghe xong ngụy biện của Dư Lãng có chút buồn cười, không ngờ trước kia đều là hắn sai a. Dung An Thụy ngược lại rất cao hứng, đường ca này cùng anh em làm mình làm mẩy, đem hắn như nhân bánh bích quy kẹp ở giữa, hắn là trái cũng không phải phải cũng không xong. Dung Việt Trạch nói hắn không có tình anh em, Dư Lãng nói hắn không có tình nghĩa. Hiện tại tốt lắm, không uổng phí hắn giật dây bắc cầu cho bọn họ.
Dư Lãng đem bánh chẻo ăn hết, cầm chén còn cấp Dung Việt Trạch, y đem Dung Việt Trạch thành biểu ca, mà bắt đầu sai sử Dung Việt Trạch: “Chúng ta ngày mai ăn tạc tương mặt (1), a.”
Ps: (1): thật xấu hổ. Mình tìm mãi mà không ra món này là món nào. Bạn nào biết góp ý mình nha. Mình sẽ sửa ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT