Dư Lãng quấn Dư Hải Thiên ngủ nhiều năm như vậy, khiến Dư Hải Thiên hoàn toàn mất đi bản tính sống về đêm. Có đôi khi lương tâm của y trỗi dậy có chút suy nghĩ như vậy, y còn cảm thấy rất áy náy, nếu như hắn trở thành một người cha vô lương tâm không quan tâm đến con, hắn đã sớm đem y ném sang bên kia tường, đi ra bên ngoài.
Dư Lãng hoàn toàn không ngờ rằng Dư Hải Thiên cùng mình ngủ một trên giường không chỉ có không cảm thấy phiền toái mà ngược lại, hắn còn rất hài lòng.
Dư Hải Thiên và Dư Lãng ở cùng một gian phòng ngủ, vượt quá dự đoán của Dư Lãng, rất kiên trì mặc kệ Dư Lãng buổi tối là ngủ tại trên chiếc giường nào, sáng sớm đứng lên mở mắt ra, tất nhiên là trên giường của Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên liền nằm bên cạnh y.
Y giữ khóa cửa, Dư Hải Thiên cầm cái chìa khóa đã ung dung mở cửa, lặp lại vài lần, Dư Lãng rốt cục buông tha. Nếu nam nhân trưởng thành như Dư Hải Thiên tinh lực tràn đầy đều không để ý đến sinh hoạt cá nhân, chẳng lẽ y nhỏ như thế này – lông tơ còn chưa có dài còn để ý a.
Chờ Dư Hải Thiên nhịn không được, hắn cầu y đi, y cũng không đi!!!
Mấy ngày sau Dư Lãng hết tức giận liền bằng lòng với số phận. Trẻ nhỏ là không có quyền tự chủ, y phản kháng không được Dư Hải Thiên cũng có chỗ tốt của phản kháng không được. An Huệ Lan thấy bọn họ lại ngủ cùng một phòng, chưa được vài ngày khóe miệng liền mọc một đống nhiệt, trên mặt lại miễn cưỡng cười, Dư Lãng liền hết sức vui vẻ.
Thời điểm Dư Lãng trọng sinh tuổi còn nhỏ, y cũng không có rõ ràng là linh hồn chi phối đầu óc, hay là thân thể chi phối đầu óc. Có câu nói rất đúng, đầu óc tốt đến đâu cũng không bằng giấy trắng mực đen, y sợ thời gian lâu bản thân mình quên mất, liền đem sự kiện trọng đại đối với mình ghi lại, lúc không có việc gì liền xem xét vài lần.
Vừa mới vào học cấp 3, Dư Lãng liền có thể bắt tay vào làm những dự định của mình. Nói to tát một chút đó là, trước kia, chướng ngại vật lớn nhất đời trước – thân nhân cùng kẻ thù của y chính là thời gian này tìm tới cửa. Y muốn nói không phải cô ả Thẩm Phỉ kia pháo hôi, mặc kệ trước kia hay là hiện tại, Thẩm Phỉ chưa bao giờ được y để vào mắt. Tuy nói quan hệ của y và Dư Hải Thiên chuyển biến xấu, nhưng thật sự là, chẳng sợ y cho vợ bé của Dư Hải Thiên uống thuốc sảy thai, nếu y muốn, y cùng Dư Hải Thiên vẫn là quan hệ cha con thân mật.
Nhiều nhất, Thẩm Phỉ bất quá là sợi chỉ nối giữa y và Dư Hải Thiên, y không muốn vượt qua cho nên sợi chỉ này tạo thành khoảng cách. Huống hồ Thẩm Phỉ đã sớm bị giải quyết. Y vạn phần xác định, không riêng gì Thẩm Phỉ sinh cho y một thằng em trai so với y nhỏ hơn vài tuổi, trên thế giới này, Dư Hải Thiên còn cho y thêm vài thằng em nữa. Đương nhiên, tên khốn kiếp Dư Huy kia không được tính.
Dư Lãng mỗi lần nghĩ đến Dư Huy, đều hận không thể đem Dư Huy nhét trở lại thành cái thai trong bụng mẹ hắn.
Trong khoảng thời gian này, Dư Lãng hận không thể xuất ra kính lúp để xem Dư Hải Thiên, sợ hắn sáng sớm ra ngoài, buổi tối liền mang Dư Huy mang về nhà gọi y anh trai. Chính là đời trước ngày đó Dư Huy tìm tới cửa, y cũng không có thả lỏng cảnh giác. Dư Huy cũng không phải vật chết. Y cũng không tin hắn không muốn nhận tổ quy tông.
Dư Lãng mấy ngày nay đặc biệt ngoan, y hiện tại làm thêm một việc lúc nhàn rỗi, đó là giúp Dư Hải Thiên nấu cà phê. Đương nhiên, không cho thuốc tránh thai. Chỉ cần Dư Hải Thiên không cùng An Huệ Lan sinh thêm đứa nhỏ, y mới mặc kệ không thèm để ý đâu. Nếu Dư Hải Thiên ở bên ngoài sinh thêm đứa nữa, y còn rất vui lòng có thêm một đứa em, bằng không, về sau khẳng định Dư Huy được lợi.
Dư Lãng hiện tại theo dõi gần như lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Dư Hải Thiên, thường thường liền gọi điện thoại cho hắn. Hỏi Dư Hải Thiên đang ở đâu. Bị Dung An Thuỵ cười nhạo chưa cai sữa y cũng không để ý. Thẳng đến khi Dư Hải Thiên đi công tác, cảm xúc của Dư Lãng mới bớt vài phần nôn nóng.
Dư Hải Thiên không ở nhà, Dư Lãng không muốn về nhà nhìn thấy An Huệ Lan. Đối với An Huệ Lan hắn có thể không thấy liền không thấy, Dư Hải Thiên vừa đi, y liền nghỉ ở trong ký túc xá của Dung An Thụy.
Dung An Thuỵ từ khi mới vào cấp 2 liền ở trọ trong trường. Mấy năm nay quan hệ của hắn cùng ba hắn ngược lại tốt lên khá nhiều. Chỉ có điều hắn vẫn là như trước chán ghét mẹ kế. Chiếm chỗ của mẹ đẻ mình thì đứa nhỏ nào cũng không thích, càng không nói đến người phụ nữ kia khi mẹ hắn còn sống cũng đã cùng ba hắn dính vào một chỗ. Mẹ hắn chết chưa đến một năm, người đàn bà đó liền danh chính ngôn thuận vào nhà. Dung An Thuỵ quyết định sẽ ghét ả cả đời.
Dung An Thuỵ tận sức đá mẹ kế hắn ra khỏi nhà, không thành công đá người ta đi hắn đành phải tự mình né. Hắn một người chiếm một phòng kí túc xá, một cái giường để không, vừa lúc tặng cho Dư Lãng.
Dư Lãng mang theo một cái ba lô liền vào ở, cũng không cần Dung An Thụy tới đón. Chờ đến lúc Dư Lãng gặp được Dung An Thụy, y đã bị dọa.
“Này, Tiểu nhị tử cậu đây là mò đến chỗ nào tìm một người gặm 1 cái hả?” Dung An Thuỵ nửa bên mặt như bị ai có cho một phát cào, giữa mặt bị rách một cái. Cũng không biết đường đi bệnh viện xử lí vết thương. Hắn lại còn xui xẻo bị cái tên thầy thuốc khám cho mình bôi thuốc tím, hình dáng thê thảm a, không nhìn kĩ còn tưởng rằng Dung An Thuỵ đột nhiên nổi khối bớt đâu.
Dư Lãng vây quanh Dung An Thụy dạo qua một vòng, cẩn thận thưởng thức thưởng thức bộ dáng xui xẻo của Dung An Thụy, vui vẻ: “Tớ nói sai rồi, vết thương này rõ ràng không phải bị người gặm, này nếu tìm người đến gặm, người nọ đến cần có nhiều thêm một cái miệng a, cậu đây là tìm chó đến gặm đi?”
Vết thương này của Dung An Thuỵ, cùng việc bị người gặm cách xa vạn dặm. Nếu nói bị người cố tình cào, còn có thể hợp lí một chút, nhưng Dư Lãng cố tình nói đây là bị người đến gặm. Dung An Thuỵ bị người cào, nào có chuyện hắn bị người gặm, khiến cho Dư Lãng cười đã đời a.
Đương nhiên, không phải Dư Lãng không phúc hậu, y chi nhìn hươu bảo ngựa nói Dung An Thụy là bị người gặm đến là có nguyên nhân.
Mấy ngày hôm trước Dung An Thụy thấy Dư Lãng bị rách môi, một chút cũng không phúc hậu, chê cười y nửa ngày, hắn nói là nói như vậy: “Ai, Dư tiểu lang, cậu còn chối không phải do hôn. Cậu nói không chuyện gì lại đi yêu đương a, có phải hay không không coi tớ là bạn bè. Cậu đừng tức giận, tục ngữ nói đúng mà. Không có con bọ cánh cam nào không giống đồ sứ sống. Cậu như thế này a, biết mình có bao nhiêu trình độ. Chỉ có thể ăn một bát cơm liền ăn một bát cơm, nhìn người khác sống khá giả liền đỏ mắt. Cậu ăn ba bát được sao? Cứ như vậy mà chịu đựng đến chết đi!”
Đem Dư Lãng mắng nửa ngày, cuối cùng, còn rất là thần thần bí bí đưa cho Dư Lãng một cái đĩa CD. Dư Lãng về nhà mở ra vừa thấy, nha, bên trong là hai cái yêu tinh đánh nhau. ( đang XXOO)
Dư Lãng còn nhớ rõ mối hận này đâu. Cái này gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười. Mấy ngày hôm trước Dung An Thuỵ cười nhạo y, hiện tại đến phiên y cười nhạo Dung An Thuỵ. Ít nhất y cũng không bị bôi thuốc tím nha.
Chậc chậc, mạt thuốc tím này, thật tốt a, y cần đến bớt chút thời gian đi cảm tạ thầy thuốc bôi thuốc tím cho Dung An Thụy, thật tài tình, so với dì bôi thuốc tím trên môi y có tiến bộ nhiều.
Dư Lãng đem túi xách buông, ngồi ở trên giường, vắt chân bắt chéo thưởng thức Dung An Thụy đầu như đầu heo, một trận khoái nhạc a. Hai màu, một bên màu trắng một bên màu tím đầu heo đâu.
Dung An Thuỵ không để ý Dư Lãng, hắn còn bận cầm gương để nhìn mặt mình nha. Chỉ chốc lát sau liền đem gương ném đi. Này, này, này …. Người ở trong gương là hắn sao? Không phải mài mặt trên tường một chút thôi sao? miệng vết thương cũng chỉ có một chút như vậy. Nếu không phải sợ vết thương ở trên mặt, hắn ngay cả phòng y tế của trường cũng không thèm đi. Về phần bôi thuốc tím cho hắn, chẳng trách vừa rồi ở phòng y tế hắn muốn xem gương mà không ai đưa cho hắn, đường trở về kí túc xá người nào nhìn mặt hắn vẻ mặt cũng quái lạ.
Nghĩ đến chính mình đỉnh khuôn mặt này, ở trường học đi dạo nửa ngày, bị vô số người nhìn đến, Dung An Thụy hận a, hận không thể đảo ngược thời gian, hắn trước tiên sẽ tìm nước đem thuốc tím cấp tẩy đi xuống.
“Này, thuốc này không thể rửa, không tốt.” Dư Lãng nhanh chóng ngăn cản, bị thương chính là trên mặt chứ không phải ở mông. Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng ai có thể cam đoan là sẽ không lưu lại sẹo nha. Dư Lãng là tin tưởng bác sĩ, bác sĩ bôi thuốc tím cho hắn, khẳng định thuốc này đối với vết thương có ích.
Đáng tiếc Dung An Thụy không lĩnh tình, cầm gương tự soi mặt mình hết trái đến phải: “Tớ tìm bang gạc quấn lại cho đỡ xấu được không?”
Dư Lãng lắc đầu, lại lùi lại mấy bước cách Dung An Thuỵ xa một chút, lúc này Dung An Thuỵ cảm xúc cũng không được tốt lắm: “Cái này chỉ sợ cũng không được, bôi thuốc tím không được dùng băng gạc bọc lại.”
Dung An Thụy rốt cục nổi giận, Dư tiểu lang cậu còn muốn xem trò cười đúng không, nên mỉm cười nói, nhìn một lần không đủ, còn muốn vài ngày a: “Này, Dư tiểu lang cậu cũng quá thiếu đạo đức đi.”
“Cậu đây là suy nghĩ kiểu gì vậy hả, cậu nghĩ rằng tớ và cậu xấu xa như nhau chắc.” Dư Lãng lắc lắc đầu, đối với tư tưởng xấu xa của Dung An Thuỵ phê bình một trận: “Tớ là muốn bôi cồn cho cậu, vừa có thể tiêu độc lại không có màu. Suy nghĩ thật là tốt a, chính tớ đây cũng không hiểu sao mình lại tốt bụng, khoan hồng độ lượng đến như vậy mới nói cho cậu biết.”
Dư Lãng chê cười chán chê là được rồi, Dung An Thuỵ vác bộ mặt như vậy ra ngoài không tốt. Y đi đến phòng cứu thương mua một chai cồn i – ốt cộng thêm một chút bông bang.
Thời điểm đến phòng cứu thương, Dư Lãng còn cố ý hỏi bác sĩ, không thay cồn cho Dung An Thuỵ lưu lại một dấu vết như thế. Bác sĩ ở đây còn nhớ rõ Dung An Thuỵ, kỳ thật cũng không thể trách người ta cho hắn dùng thuốc tím. Là Dung An Thuỵ dùng mọi cách cường điệu với bác sĩ. Nhất định phải làm cho miệng vết thương nhanh khỏi.
Thuốc tím vừa có thể mau chóng làm cho miệng vết thương nhanh kết vảy, lại có thể giúp vết thương ở miệng nhanh khép lại hơn chính là màu sắc không được dễ nhìn lắm. Vết thương của Dung An Thuỵ chỉ cần rửa sạch miệng vết thương, tiêu độc liền lành, bác sĩ cũng không muốn cho hắn dùng thuốc tím. Nhưng Dung An Thuỵ vẫn luôn cường điệu, mặc kệ là dùng loại thuốc gì, lấy mục đích duy nhất là vết thương của hắn nhanh khỏi hẳn. Bác sĩ bôi thuốc tím là đã qua sự đồng ý của hắn. Dung An Thuỵ nói đồng ý một cách thống khoái, bác sĩ mới dùng đến.
Thời điểm Dư Lãng đi qua, bác sĩ tại phòng cứu thương đối diện một bé gái yêu cầu băng bó miệng vết thương thành nơ con bướm còn đang tán thưởng Dung An Thụy đâu. Người này không yêu mặt mũi, chỉ theo đuổi thực dụng, thật sự là quá ít, bạn học nữ này, trò hẳn là nên học tập bạn nam kia nhiều hơn.
Không nghĩ tới, đây là một hiểu lầm xinh đẹp, Dung An Thụy căm bản sẽ không có chú ý thầy thuốc hướng trên mặt hắn bôi chính là gì.
Dư Lãng cầm bông băng dính cồn i-ốt giúp Dung An Thụy rửa mặt xoa thuốc tím, như nhìn một kẻ ngốc mà nhìn hắn: “Cậu không biết thuốc tím là cái gì a?”
“Này, cậu điểm nhẹ a!” Dung An Thụy bị Dư Lãng biến thành nhe răng trợn mắt, hắn không phục: “Tớ đương nhiên biết thuốc tím là cái gì vậy, bác sĩ kia chỗ nào nói thuốc tím a, hắn nói bôi cho tớ dung dịch thuốc tím, tớ nào biết đâu rằng dung dịch thuốc tím cũng kêu thuốc tím!!!”
Thuốc tím tên y học tên gọi là dung dịch thuốc tím, thầy thuốc nào biết đâu rằng Dung An Thụy không tri thức như vậy a. Chỉ biết là thuốc tím, không biết dung dịch thuốc tím. Lại nói tiếp, Dư Lãng gặp phải dì bán thuốc có thể nói là may mắn hơn Dung An Thuỵ gặp bác sĩ này nhiều, Người ta không lấy tên khoa học, miệng vết thương của hắn cũng thảm hơn của y nhiều. Dư Lãng được an ủi, có người so với y càng xui xẻo là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT