Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, mười ngón tay của hai người nắm chặt vào nhau, trong mắt chỉ còn lại đối phương, mọi thứ xung quanh đều trở nên vô hình. Trong gian phòng im ắng, không khí hơi lộ ra sự kỳ dị.
Trương Dũng ho khan một tiếng, vỗ tay đánh vỡ sự trầm mặc: “Chúc mừng! Được rồi, ăn bánh kem thôi, Nê Ba đến cắt bánh kem đi.”
Nghê Huy câu dẫn khoé miệng, nhẹ nhàng buông tay Thuỷ Hướng Đông, cầm lấy dao cắt bánh, cắt bánh kem. Thuỷ Hướng Đông giúp hắn đem bánh kem để ra dĩa, chia cho mọi người ở đó. Mọi người đều ăn no rồi, ăn bánh kem chỉ là thưởng thức một chút mà thôi. Một cái bánh kem lớn, cuối cùng còn lại nửa cái không ai động tới. Kỳ thực bánh kem cắt ra cũng không ăn hết, Trần Lệ Bình càng không ăn miếng nào, chỉ là dùng tay đỡ trán, không nói lời nào, không biết đang nghĩ cái gì.
Trương Dũng nhìn Trần Lệ Bình phỏng chừng có lời muốn nói với Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông, bọn họ dính vào không tốt lắm, liền nháy mắt với Sa Hán Minh, biểu thị chúng ta nên về trước. Sa Hán Minh đứng dậy, chủ động nói tạm biệt, Trương Dũng cũng đứng dậy theo, Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu, tiễn bọn họ ra cửa: “Ta kêu người đến lái xe cho các ngươi.”
Sa Hán Minh nói: “Không cần đâu, chúng ta đón xe về, ngày mai lại đến lấy xe. Ngươi trở lại đi, còn có chuyện phải xử lý. Chăm sóc tốt cho Nê Ba, đừng để hắn bị uỷ khuất.” Sa Hán Minh học ngành Vật Liệu Khoa Học và Công Trình, sau lại học tiếp nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp làm việc ở Thượng Hải, đi làm ở Sở Nghiên Cứu Vật Liệu, trước mắt là một chuyên viên nghiên cứu kỹ thuật rất giỏi rất có tiếng, bởi vì không có áp lực mua nhà, sau khi có việc làm liền mua được xe hơi, bây giờ cũng là người có nhà có xe, thanh niên tài giỏi đẹp trai điển hình, theo như Trương Dũng nói, chính là còn thiếu mỹ kiều nương.
Trương Dũng vỗ vai Thuỷ Hướng Đông: “Chúng ta đi a, cố lên!” Trương Dũng dẫn bạn gái rời đi. Trương Dũng sau khi tốt nghiệp đại học, cũng thi nghiên cứu sinh ở trường đó, từ đầu đến cuối học một mạch 8 năm liền, sau khi tốt nghiệp ở lại bệnh viện của trường làm việc. Liễu Mộ Khanh sau khi tốt nghiệp đại học, ở Thượng Hải tìm một công việc. Hai người đều dự định ổn định ở Thượng Hải, nhiều năm như vậy, hai người cư nhiên không có chia tay, thật sự đáng quý, sắp tới hai người chuẩn bị nói chuyện cưới gả.
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Ta biết rồi, cám ơn sự cổ vũ của các ngươi.”
Thuỷ Hướng Đông trở về gian phòng ăn, thấy Trần Lệ Bình đang làm khó dễ Nghê Huy. Nghê Huy mặt vô biểu tình mà nghe mẹ nói, Trần Lệ Bình đập bàn nói: “Thì ra mấy năm nay con không chịu ra nước ngoài với mẹ, chính là vì ở cùng với y phải không?”
Nghê Huy nâng mí mắt: “Không phải. Con không thích ra nước ngoài.”
“Vậy con đến Canada với mẹ, đừng ở trong nước nữa.” Trần Lệ Bình nói.
Nghê Huy nói: “Con đã nói rồi là con không thích nước ngoài. Hơn nữa người con thích là nam nhân, thì cho dù không có Thuỷ Hướng Đông, còn sẽ có người khác. Đến Canada với mẹ, đồng tính bên đó có thể kết hôn, con có thể sẽ tìm một người da trắng hoặc là một người da đen, mẹ chịu được không?”
Trần Lệ Bình chán nản: “Con!”
Thuỷ Hướng Đông trừng Nghê Huy một cái, còn muốn tìm nam nhân khác, trở về phải tính sổ mới được. Y cảm thấy ở đây không phải là nơi để nói chuyện, liền chủ động cắt ngang cuộc nói chuyện: “Dì, Nghê Huy, chuyện này chúng ta trở về nhà rồi nói tiếp, đi thôi.” Thuỷ Hướng Đông cảm thấy có những chuyện cần phải ngả bài, nhưng mà có những thứ y hoàn toàn không muốn Chương Thái Thanh biết, lập trường không giống nhau, biết nhiều đối với Nghê Huy chưa chắc đã tốt, y phải bảo vệ quyền lợi của bản thân Nghê Huy. Hơn nữa lại nói tiếp, Chương Thái Thanh cũng không có tư cách gì để quản chuyện của Nghê Huy.
Trần Lệ Bình trừng Thuỷ Hướng Đông: “Có điều gì ở đây không thể nói?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Có một số chuyện, con và Nghê Huy muốn nói riêng với dì.” Thuỷ Hướng Đông không nói lời gì, cầm lấy quà của Nghê Huy, kéo tay Nghê Huy đi trước.
Trần Lệ Bình đành phải đi theo. Viên Viên nhìn cái bánh kem còn một nửa ở trên bàn: “Ba, cái bánh kem này ăn ngon, con mang về ăn nha.” Viên Viên mặc dù cũng tính là gia đình cẩm y ngọc thực, nhưng mà đáng quý ở chỗ không có dưỡng thành tính cách kiêu căng, thông thường rất ít khi lãng phí đồ ăn.
Chương Thái Thanh gật đầu, giúp con gái đóng gói nửa cái bánh kem lại, cầm lên, mới đi ra ngoài.
Thuỷ Hướng Đông trước khi giá nhà tăng lên, liền mua một căn biệt thự, đợi sau khi Nghê Huy tốt nghiệp đi làm, liền chuyển đến, Thuỷ Hướng Dương đôi khi sẽ đến ở, đa phần chỉ có bọn họ ở. Trần Lệ Bình về nước, tự nhiên cũng ở đây. Nguyên do Thuỷ Hướng Đông mua nhà kêu Nghê Huy chuyển đến, một là không muốn để Nghê Huy sống ở căn nhà cũ ở tiểu khu Lung Sơn thấy vật nhớ người, hai là không muốn Trần Lệ Bình nắm chuôi thóp.
Lái xe về đến nhà, Thuỷ Hướng Đông nói: “Dì, chúng ta lên thư phòng trên lầu nói chuyện đi.”
Chương Thái Thanh biết, bọn họ không muốn để chính mình tham gia, liền không nói nhiều, chính mình cũng không có lập trường gì đi quản chuyện của Nghê Huy. Viên Viên nhìn những người lớn, mặc dù tính bát quái vô cùng nặng, nhưng vẫn là không có đi theo.
Trần Lệ Bình một đường nghiêm mặt, một lời cũng không nói, đi theo bọn họ vào thư phòng. Thuỷ Hướng Đông mở máy uống nước, nhấn nước nóng pha một bình trà: “Dì, mời ngồi.”
Trần Lệ Bình ngồi xuống, nhìn hai người. Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy ngồi ở sofa đối diện với bà.
Trần Lệ Bình nói: “Nói đi hai đứa rốt cuộc có chuyện gì?”
Thuỷ Hướng Đông nắm tay Nghê Huy: “Dì, như dì đã thấy, con và Nghê Huy yêu nhau, chúng con ở cùng nhau, hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của dì.”
Trần Lệ Bình khoé miệng giật một cái, hừ lạnh một tiếng: “Đây cũng quá hoang đường rồi, hai người nam nhân, có cái gì mà yêu?”
“Mẹ, con không tin mẹ không biết chuyện đồng tính luyến ái, Canada cho phép đồng tính kết hôn, mẹ vẫn luôn đi trước thời đại, tư tưởng văn minh, không thể nào đối với chuyện này cứng nhắc như vậy.”
Trần Lệ Bình nhìn con trai, thật hận không thể quất chết hắn, tiểu tử thúi này, khi còn nhỏ đáng yêu bao nhiêu a, càng lớn càng làm cho người khác ấm ức, trước tiên là tự mình đăng ký ngành khảo cổ, không quản công ty, bây giờ lại còn sống với nam nhân, điều này đều do chính mình hời hợt trong việc dạy bảo và liên hệ tình cảm với hắn, bà không nhịn được đỡ trán: “Tiểu Huy, mẹ những năm nay quả thật có lỗi với con, đối với con quan tâm không đủ, nhưng mà con không thể đối đãi với mẹ như vậy a.”
Nghê Huy ngẩng mắt nhìn mẹ: “Mẹ, những năm nay cám ơn mẹ, thật đó, mặc dù không phải lúc nào cũng ở bên cạnh con, nhưng mẹ đã cho con một gia đình không có tổn thương, con đã rất cảm kích rồi. Con không phải cố ý muốn đối nghịch với mẹ, con thích nam nhân, đây là do gien quyết định, không phải con tự chọn, con hoàn toàn không có cảm giác với nữ nhân. Cho nên mẹ đừng cảm thấy bởi vì nguyên do con thiếu sự quan tâm, cũng không phải muốn cố ý chĩa mũi nhọn vào mẹ.”
Trần Lệ Bình nhìn hắn nói: “Đứa nhỏ này, con sao lại không hiểu rõ, trên đời này ai không phải là một nam một nữ mới có thể tổ hợp thành một gia đình, các con hai người nam nhân ở cùng nhau, đây không phải làm trò cười sao?”
Nghê Huy nhíu mày: “Đây không phải là chuyện cười gì. Con cảm thấy mẹ hoàn toàn không cần phải lo lắng, mẹ ở Canada, người khác nói cái gì, mẹ cũng không nghe thấy. Con sớm đoạn tuyệt quan hệ với cha của con, cũng không cần phải vì cha mà nối dõi tông đường. Nếu như chúng con muốn em bé, lấy năng lực của con và Thuỷ Hướng Đông, tìm người mang thai hộ sinh hai đứa nhỏ hoàn toàn có thể, cho nên chuyện này con cảm thấy không có gì phải thảo luận cả.”
Nghê Huy lại đổi một giọng điệu khác, như cười đùa nói: “Mẹ, mẹ không phải vẫn luôn muốn để Thuỷ Hướng Đông giúp nhà mình quản lý công ty sao, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, còn sợ y không chịu quản lý công ty cho mẹ nữa sao?”
Trần Lệ Bình ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Ta là nghĩ để Thuỷ Hướng Đông đến giúp quản lý công ty, nhưng mà nếu như bán con trai để đổi lại, vậy thì thôi đi, ta thà rằng đem công ty bán đi.”
Thuỷ Hướng Đông dở khóc dở cười: “Dì, dì sao lại nói như vậy? Dì căn bản là không cần bán con trai, con và Nghê Huy là thật tâm yêu nhau, ở cùng nhau đã nhiều năm rồi, con giúp gì xử lý công ty, là bởi vì hắn không thích làm kinh doanh, con nguyện ý giúp hắn gánh vác một phần chuyện mà hắn không thích.”
Nói đến chuyện này, Trần Lệ Bình liền nhịn không được mà thở dài: “Nghê Huy, con sao không có tiền đồ như vậy, tự nguyện để y nuôi con sao? Con cũng là nam nhân, cứ thích ăn cơm mềm như vậy? Vậy thì có khác gì nữ nhân đâu? Lúc đầu Hướng Đông nói con có đầu tư một nửa cổ phần ở công ty của y, e là cũng là gạt mẹ phải không?”
Trần Lệ Bình lời này thật sự làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, tay của Nghê Huy nhịn không được mà nắm chặt lại, Thuỷ Hướng Đông đem tay mình phủ lên nắm đấm của hắn, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của hắn trấn an hắn: “Dì, dì sao lại có thể hạ thấp Nghê Huy như vậy? Dì không thể coi thường hắn, năng lực và thành tựu của một người không phải lấy tiền bạc mà so sánh, mỗi nghề đều có thế mạnh riêng. Giả như để dì đi làm tri thức, viết luận văn, dì có thể làm được không? Nghê Huy có sự nghiệp của chính hắn, chuyện hắn có thể làm được con làm không được. Chuyện con làm hắn chưa chắc làm không được, chỉ là hắn không thích làm mà thôi. Con thật sự rất muốn nuôi Nghê Huy, công ty của con, quả thật không có cổ phần của hắn, nhưng mà hắn năm đó cùng con đầu tư vào công ty Android, chúng con đều có 6% cổ phần của mình trong công ty đó, bây giờ giá trị bao nhiêu, dì cò thể tính toán một chút.”
Trần Lệ Bình há hốc mồm, không biết nói cái gì mới tốt. Android là cái tên như sấm bên tai, công ty Android bị doanh nhiệp lớn nhất toàn cầu Google thu mua, tiền vốn lấy tỷ đô mà tính, 80% điện thoại thông minh trên toàn cầu sử dụng hệ thống Android, mỗi ngày còn có vô số điện thoại Android được sản xuất ra, chỉ tính nhiêu đó thôi, đã có bao nhiêu lợi nhuận, Trần Lệ Bình chính mình cũng không có cách nào tính toán, bà chỉ biết, con trai của mình là một phú ông ngàn tỷ gia sản so với chính mình không biết gấp bao nhiêu lần.
Trần Lệ Bình qua hồi lâu mới nói: “Tiền của con ở đâu ra mà đầu tư? Là số cổ phiếu của thương nghiệp X?” Công ty mặc dù có 60% cổ phần thuộc về Nghê Huy, nhưng mà Trần Lệ Bình lại chưa từng cho hắn bao nhiêu tiền, ngoại trừ số cổ phiếu nguyên thuỷ của thương nghiệp X. Nếu như là số tiền này, đó còn không phải là tiền của bà sao.
Nghê Huy lắc đầu nói: “Không phải số tiền đó, số cổ phiếu đó con đã bán rồi, mua toà nhà ở Tô Châu, số còn lại đều ở đó, bây giờ thị trường cổ phiếu không còn khởi sắc nữa, con cũng không mua cổ phiếu. Tiền con dùng là tiền tiêu vặt mà mẹ cho con đầu tư chứng khoán, còn có một ít ông ngoại bà ngoại cho con.”
“Đó mới có bao nhiêu tiền, con liền kiếm được vài chục triệu sao?” Trần Lệ Bình vẫn luôn không biết, con trai của mình thì ra là thiên tài chứng khoáng, bà vẫn luôn cảm thấy con trai là người không có năng lực và dã tâm gì, chỉ thích làm một chút tri thức, đọc sách, viết chữ, không nghĩ đến hắn lại có nhiều tiền như vậy. Đúng rồi, bà dường như đã quên mất, lúc ban đầu, con trai còn giúp ba đưa ra chủ ý, để bà đi mua cổ phiếu nguyên thuỷ, mua nhà xưởng, còn có vài lần, con trai đề xuất chủ ý đầu tư cho bà, bởi vì Chương Thái Thanh phản đối mà để mất cơ hội, từ đó về sau, con trai dần dần cũng không hỏi tới chuyện kinh doanh của mình, nhưng mà sau lại đại lý mấy thương hiệu lớn cũng là chủ ý của hắn đề xuất, tầm nhìn và kiến thức của hắn so với những bạn cùng lứa tuổi đã rất xa, bà sao lại cảm thấy con trai mình ăn cơm mềm chứ.
Trần Lệ Bình hai tay che mặt, thở dài một tiếng: “Mẹ xin lỗi, tiểu Huy, mẹ không nên nói con như vậy. Con vẫn luôn nhìn xa trông rộng hơn mẹ.”
Nghê Huy hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Mẹ, con không thích làm kinh doanh mà thôi, không phải con không biết làm. Con không thiếu tiền xài, con chỉ muốn làm chút chuyện mà chính mình thích mà thôi, cho nên mẹ đừng ép con. Tuỳ theo sở thích của con đi, con sẽ cảm kích mẹ. Công ty của nhà mình, mẹ nếu như không muốn mở lại, thì bán đi. Hướng Đông bây giờ cũng rất nhiều việc, y cũng bận, sự tình của công ty trong nhà đặc biệt nhiều, kiếm được không nhiều tiền, y còn phải bớt thời giờ đến xử lý công ty, được một mất mười.”
Thuỷ Hướng Đông vội nói: “Con không vất vả đâu, dì, con có thể làm được, không cần bán công ty.” Thuỷ Hướng Đông biết công ty đó kỳ thực chính là ký thác của Trần Lệ Bình, cũng là thành tựu cả đời này bà có được, đây mới là nguyên nhân bà chậm chạp không chịu bán.
Trần Lệ Bình không nói gì, nhìn mặt bàn xuất thần rất lâu, mới nói: “Ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.” Trần Lệ Bình lúc đầu cảm thấy, để lại công ty này cho con trai và con gái, mỗi năm cũng có thể kiếm trên mười triệu, nhưng mà những năm gần đây thị trường bán lẻ càng ngày càng không tốt, cạnh tranh càng ngày càng lớn, lợi nhuận càng ngày càng thấp, thật sự không biết còn cần thiết mở tiếp không. Kỳ thực là biết Nghê Huy hoàn toàn không nhìn trúng kinh doanh nhỏ của gia đình, tiền hoa hồng mỗi năm từ Android đã cung cấp cho hắn một số tiền tiêu xài bất tận, hơn nữa hắn từ trước đến giờ không phải là người tiêu xài phung phí, vẫn luôn kiên định làm chuyện mình muốn làm.
Trần lệ Bình nghĩ đến con trai của mình, cũng tính là một phú ông không nhỏ, người khác giống hắn là phú nhị đại khi còn trẻ như vậy, có mấy người không phải là du lịch vòng quanh thế giới, mua máy bay, mua đảo nhỏ, mua du thuyền, hắn lại chịu được sự tịch mịch, mỗi ngày đi làm ở viện bảo tàng lúc 9 giờ, tan ca lúc 5 giờ, ngoại trừ xe hơi tốt một chút, ai biết hắn kỳ thực chính là đại phú ông cất giấu đô la quý báu.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dì, con sẽ cho Nghê Huy một cuộc sống tốt nhất, để hắn sống mỗi ngày theo ý hắn muốn, cho nên xin dì hãy thành toàn cho chúng con.”
Bà ngẩng đầu nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, hai chàng trai tuấn lãng đẹp trai như vậy, lại cứ lựa chọn một con đường không giống với người khác: “Hướng Đông, con lẽ nào cũng chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân?”
Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ phá đám cái gì, mẹ để y đi thích nữ nhân, sau đó giới thiệu nam nhân khác cho con sao?”
Thuỷ Hướng Đông nhịn không được cười rộ lên, nắm lấy tay của Nghê Huy: “Con không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân, chỉ thích một mình Nghê Huy thôi, đời này liền nhận định hắn rồi. Dì yên tâm, con sẽ làm cho Nghê Huy hạnh phúc.”
Trần Lệ Bình lấy tay đỡ trán: “Hướng Đông con tốt xấu gì cũng là một nửa nhân vật công chúng, nếu như không kết hôn, là đồng tính luyến, lỡ như bị vỡ ra, điều này sẽ làm cho bao nhiêu người nói xấu sau lưng, đâm sau lưng a?”
Thuỷ Hướng Đông rất lạc quan: “Dì, bây giờ trình độ tiếp nhận của xã hội đối với chuyện này đã rất cao rồi, con cảm thấy sẽ không sao đâu. Bây giờ người có sự nghiệp thành công, bốn năm chục tuổi kết hôn cũng không ít, cả đời độc thân cũng không phải là hiếm thấy. Nếu như con có thành tựu đủ lớn, thì cho dù là đồng tính, come out với mọi người, người ta cũng chỉ cảm thấy con người này rất thẳng thắn, dù sao con không phải dựa vào cái mặt để kiếm cơm, con là dựa vào thực lực mà kiếm cơm.”
Trần Lệ Bình nghĩ đến con trai của mình bị bày ra trước mặt công chúng, nói xấu sau lưng, vội vàng khoát tay nói: “Nghìn vạn lần đừng, không cần come out với mọi người, vào miệng người khác, các con khiêm tốn một chút mà sống qua ngày là được rồi.”
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo sự vui mừng, điều này nói rõ Trần Lệ Bình đã tiếp nhận chuyện này. Trần Lệ Bình thở dài nói: “Con nói các con gia sản nhiều như vậy, cũng không kết hôn, không có con, tương lai làm sao đây?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Hướng Dương không phải sẽ kết hôn sao, Nghê Huy không phải cũng có Viên Viên sao, không sợ không có người kế thừa gia nghiệp. Đợi đến lúc chúng con già rồi, còn có thể đem tài sản của mình đều quyên tặng làm từ thiện.”
Trần Lệ Bình lại khoát tay nói: “Vẫn là con cái của hai đứa càng đáng tin một chút, con không phải nói, có thể mang thai hộ sao, đến lúc đó mang thai hộ sinh hai đứa là được rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Cám ơn sự ủng hộ của dì.” Trần Lệ Bình đây xem ra hoàn toàn đáp ứng rồi.
Trần Lệ Bình nghĩ đến tình huống trước mắt, lại nhịn không được tâm tình sa sút, mặc cho gia trưởng văn minh thế nào, đụng đến con cái lựa chọn con đường như vậy, đều không thể vui tay vui mắt được, cho dù là con trai tìm được một Thuỷ Hướng Đông ưu tú như vậy, cũng cao hứng không nổi. “Các con ra ngoài đi, để ta suy nghĩ một chút.”
Nghê Huy nhéo lòng bàn tay của Thuỷ Hướng Đông một cái, hai người đứng dậy, Thuỷ Hướng Đông thấy nước nóng rồi, làm cho Trần Lệ Bình một ấm trà, sau đó để bình trà xuống đi ra ngoài.
Trần Lệ Bình ngồi ở sofa, nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên nhìn đến xuất thần.
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông ra khỏi phòng xuống lầu, Viên Viên đang ngồi ăn bánh kem, Chương Thái Thanh thì đang ở một bên xem tivi, thấy bọn họ xuống lầu, khom người, nhìn bọn họ cười một cái.
Nghê Huy hơi ngượng ngùng hướng y cười một cái. Viên Viên vô tư nói: “Anh Đông, bánh kem này đặt ở đâu vậy, ăn rất ngon. Lần sau em còn muốn mua.”
Nghê Huy thấy em gái đem bánh kem tiêu diệt hết một nửa, liền nói: “Tối rồi, em cũng không sợ mập sao, ăn nhiều như vậy.”
Viên Viên nói: “Em phải góp đủ sức lực mới có thể giảm cân được a.”
Thuỷ Hướng Đông nói một cái tên của hiệu bánh kem: “Em thích ăn thì ngày mai anh lại mua cho em.”
“Thôi, không phiền anh hai đâu, anh vẫn là giúp anh trai của em xử lý công ty đi, em tự đi mua được.” Viên Viên nói rồi nháy mắt với y một cái.
Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đều nhịn không được mà nở nụ cười.
Không lâu sau, Trần Lệ Bình mở cửa phòng, đứng trên lầu nói: “Thái Thanh, Hướng Đông, hai người lên đây một chút, có chuyện thương lượng với hai người.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, kêu y và thúc thúc lên thương lượng, phỏng chừng là chuyện của công ty. Thuỷ Hướng Đông vỗ vỗ đùi của Nghê Huy một cái, ý bảo hắn yên tâm, chính mình cùng Chương Thái Thanh đi lên lầu.
Hai anh em ngồi trong phòng khách dưới lầu, mắt lớn trừng mắt nhỏ, Viên Viên nói: “Anh, anh và anh Đông khi nào thì sống cùng nhau, anh ấy nói hai anh đã sống cùng nhau rất nhiều năm rồi.”
Nghê Huy nói: “Hơn mười năm rồi đi.”
Viên Viên trừng lớn mắt: “Wow, lâu như vậy mà các anh đều không thấy chán đối phương, các anh ở cùng nhau có cãi nhau không?”
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Có a, nào có ai ở cùng nhau mà không cãi nhau.” Nhưng mà thông thường đều là hắn khơi màu chiến tranh nhiều hơn, Thuỷ Hướng Đông sẽ dễ dàng tha thứ cho mình.
Viên Viên gật đầu: “Cha em và mẹ cũng cãi nhau.”
Nghê Huy kinh ngạc nhìn em gái: “Cãi nhau dữ không? Cha em có đánh mẹ không?”
Viên Viên nói: “Đánh nhau thì rất ít, có lúc cãi nhau sẽ đập phá đồ đạc, cãi nhau rất lớn, nhưng mà cãi xong lại có thể hoà hảo. Hai vợ chồng ở cùng nhau, đều sẽ cãi nhau đúng không?”
Nghê Huy sửng sốt một chút, thì ra mẹ và Chương thúc thúc cũng sẽ cãi nhau: “Ắt hẳn là có.”
Viên Viên thở dài một cái: “Em cảm thấy cãi nhau rất tổn thương tình cảm, em không muốn cãi nhau.” Đặt cãi nĩa xuống, không ăn bánh kem nữa.
Nghê Huy gật đầu: “Ừ, anh cảm thấy, cãi nhau nho nhỏ không sao, đừng làm tổn thương đến sự tự tôn và ranh giới của đối phương, chắc hẳn sẽ không tổn thương đến tình cảm. Viên Viên, em có bạn trai chưa?”
Viên Viên nói: “Đương nhiên đã từng, nhưng mà đều không thú vị, quá ngây thơ.”
“Vậy em tìm một người lớn tuổi một chút, thành thục một chút.” Nghê Huy nói.
Viên Viên hắc hắc cười một tiếng, không biết nghĩ đến ai.
Hai anh em nói chuyện tào lao một hồi, Viên Viên đứng dậy đi đến cây đàn dương cầm, cây đàn dương cầm này là Thuỷ Hướng Đông mua, nhưng mà y và Nghê Huy đều không biết đánh đàn, Thuỷ Hướng Dương cũng không biết, mua về chỉ để trưng bày. Viên Viên đã học qua đàn dương cầm, cho nên duy nhất có mình nó sử dụng cây đàn này. Nàng một mình tự giải trí, đàn một chút ca khúc nước ngoài mà Nghê Huy không biết, làn điệu vui vẻ mà lãng mạn, làm cho tâm tình của người ta đều nhẹ nhàng thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Thuỷ Hướng Đông xuống lầu, Trần Lệ Bình hai người cũng xuống theo. Trần Lệ Bình nhìn con gái một chút: “Viên Viên, đừng đánh đàn nữa, qua đây, mẹ có chuyện muốn dặn dò.”
Viên Viên đi qua, ngồi bên cạnh cha mình, Trần Lệ Bình nói: “Hôm nay mở cuộc họp gia đình. Liên quan đến chuyện công ty, những năm nay ta không ở trong nước, may mà có Hướng Đông giúp đỡ ta xử lý, nhưng mà từ trên báo cáo cho thấy, siêu thị và công ty xuất nhập khẩu thu nhập mỗi năm tăng rất hạn chế, thị trường như vậy, đã rơi vào trạng thái bão hoà, hơn nữa các phương diện thành tiền vốn đều cao, lợi nhuận thì lại thấp. Nhưng mà lo liệu phải tốn rất nhiều tâm tư, cho nên chúng ta đã thương lượng, quyết định đem siêu thị và công ty xuất nhập khẩu chuyển nhượng hoặc là kết thúc. Giữ lại vài đại lý sản phẩm ở nước ngoài. Hai anh em các con có ý kiến gì không?”
Nghê Huy nói: “Con không có ý kiến gì, mấy cái đại lý sản phẩm đều cho Viên Viên đi, con không cần đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Con có thể tạm thời thay mặt quản lý, đợi Viên Viên đến ngày có năng lực tự quản lý, thì giao lại cho em ấy, có thể không Viên Viên?”
Viên Viên nhìn cha mẹ và hai anh, gãi gãi đầu: “Cha mẹ làm chủ là được.”
Chương Thái Thanh gật đầu: “Được, tài sản sau khi chuyển nhượng hai anh em các con theo cổ phần mà phân ra là được.”
Nghê Huy nói: “Cổ phần con cũng không cần đâu, đều cho mẹ xử lý đi.”
Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh đều sửng sốt một chút, Chương Thái Thanh không biết Nghê Huy có một khoản cổ phần ở công ty Android, đành phải nhìn Trần Lệ Bình, Trần Lệ Bình thở dài: “Đợi xử lý xong rồi tính tiếp.”
Nghê Huy gật đầu.
Buổi tối, Thuỷ Hướng Đông cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận cùng Nghê Huy ngủ chung một phòng, không cần tránh Trần Lệ Bình. Thuỷ Hướng Đông chụp lấy tay trái của Nghê Huy, nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón vô danh, trên chiếc nhẫn hôn lên một cái: “Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng qua được cửa ải của cha mẹ vợ.”
Nghê Huy há miệng cắn đầu ngón tay của Thuỷ Hướng Đông: “Là mẹ chồng!”
Thuỷ Hướng Đông đem đầu ngón tay thuận thế quấy rối khoang miệng của Nghê Huy, dẫn đến Nghê Huy toàn thân nóng lên, nhanh chóng hé răng, đầu lưỡi của Thuỷ Hướng Đông thuận thế tiến vào trong, làm một nụ hôn ướt át đúng chuẩn, thẳng đến khi hai người thiếu dưỡng khí mới buông ra.
Thuỷ Hướng Đông thở hổn hển nói: “Cái gì cũng được, dù sao em bây giờ đã là của anh. Ngày nào đó chúng ta đến Canada kết hôn đi, đến lúc đó liền có thể mời người nhà của em đến tham gia hôn lễ luôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT