Chuyển nhà xong, đổi một môi trường mới, mây đen trên đỉnh đầu của Nghê Huy mới từ từ tiêu tán, mỗi ngày thức dậy, cảm thấy bầu trời cũng dần dần trong sáng lên, không còn cảm giác áp lực đến như nghẹn ở cổ họng nữa.
Thuỷ Hướng Dương lúc đó kịp thời chạy vào trong nhà, không có thấy được tình cảnh bi thảm lúc đó, cho nên chuyện này đối với y hoàn toàn không có ám ảnh, y giống như quả vui vẻ, líu lo nói về những chuyện lý thú mỗi ngày, để Nghê Huy phát hiện, nguyên lai cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Sáng sớm một ngày nào đó, đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, Nghê Huy đã mở mắt ra, có một loại cảm giác từ trong ác mộng mà tỉnh lại, hắn phun ra một ngụm khí từ trong lồng ngực, sau đó trải giấy viết thư pháp ra, viết một bức thư pháp, “Quay đầu nhìn lại nơi luôn luôn hiu quạnh, trở về, cũng không mưa gió cũng không trong xanh”, viết liền một mạch, xem lại, cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó đóng mộc tên, chuẩn bị cầm ra tiệm tranh đóng khung lại, treo trong phòng.
Sau đó hắn đi làm buổi sáng, đem bánh bao mà Thuỷ Hướng Đông mua về đặt vào lò vi ba làm nóng, lại chiên mấy cái trứng gà, làm nóng sữa bò, kêu Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương dạy: “Dạy ăn sáng.”
Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc mà nhìn Nghê Huy, mặt trời mọc lên từ phía tây sao, hắn cư nhiên làm điểm tâm: “Em làm hả?”
Nghê Huy ngồi bên bàn bắt đầu ăn điểm tâm: “Không thì ai làm?”
Thuỷ Hướng Đông vươn tay sờ trán của Nghê Huy: “Em không phát sốt đi.”
Nghê Huy đẩy tay y ra: “Có tâm bệnh a. Em sao không thể làm điểm tâm?” Trong lòng có chút đắc ý, biết tiểu gia cũng không có gì là không làm được đi.
Thuỷ Hướng Đông cười híp mắt nói: “Anh còn thật sự chưa từng thấy em vào bếp, nhưng mà trứng gà chiên này tựa hồ cũng không khó khăn lắm. Chỉ là anh lo lắng, em có bỏ muối vào hay không?” Nghê Huy chịu dậy sớm làm điểm tâm, nói rõ rằng tâm tình của hắn hôm nay rất tốt.
Nghê Huy cắn một miếng bánh bao kẹp trứng, sau đó ngây ngẩn cả người, nói: “Chiên trứng còn phải cho muối vào hả?” Hắn từ trước đến giờ chưa từng vào bếp, bình thường đều là nhìn Thuỷ Hướng Đông làm, cảm thấy chiên trứng không khó, hơn nữa cũng thật sự không khó, hắn nghe Thuỷ Hướng Đông nói qua, để lửa nhỏ, sẽ không bị khét, hắn làm đúng theo lời Thuỷ Hướng Đông nói, quả thật không khét, màu sắc cũng rất đẹp, chính là hình dạng có chút lỏng lẻo, hắn chỉ quan tâm đến lửa nhỏ hay lớn, mà không nhớ đến phải bỏ muối vào.
Thuỷ Hướng Đông nhìn khuôn mặt hắn có chút ngạc nhiên, nhịn không được nở nụ cười: “Thật không cho muối vào hả?” Bàn tay của y sờ đầu Nghê Huy, thật muốn tiến tới hôn một cái vào khuôn mặt ngạc nhiên của Nghê Huy, nhưng mà kiêng dè sự tồn tại của Thuỷ Hướng Dương, không dám hôn loạn. Ha ha cười rồi đi rửa mặt.
Thuỷ Hướng Dương đã rửa mặt xong, đến ngồi vào bàn ăn, ăn một miếng không vừa ý: “Sao vị lại nhạt như vậy?”
Nghê Huy trên mặt có chút đỏ, nói: “Ráng ăn đi, quên bỏ muối vào.”
Thuỷ Hướng Dương cho rằng anh trai của y làm điểm tâm, liền lớn tiếng hướng về nhà vệ sinh mà nói: “Anh, anh thật bẽ mặt, chiên trứng mà không bỏ muối?”
Thuỷ Hướng Đông đang trong nhà vệ sinh lớn tiếng nói: “Ăn điểm tâm của em đi, có đồ ăn còn không chặn nổi cái miệng của em!”
Thuỷ Hướng Dương cúi đầu vội vàng uống sữa.
Thuỷ Hướng Đông đi qua, nói với Nghê Huy: “Sau này vẫn là để anh làm đồ ăn cho hai đứa đi, em không cần làm, cẩn thận dầu mỡ bắn lên tay. Hôm nay có bị phỏng hay không?”
Nghê Huy nhìn hai điểm đỏ trên cổ tay, động một chút, dùng ống tay áo che lại: “Không có, làm gì có chuyện dễ bị phỏng như vậy a.”
Thuỷ Hướng Dương cuối cùng cũng hiểu ra: “Điểm tâm là anh Huy làm? Xin lỗi, em không biết, trứng chiên rất đẹp.”
Nghê Huy hắc tuyến, trứng chiên mà đẹp, cái gì mà khoa trương quá vậy.
Ăn xong, Thuỷ Hướng Đông đưa hai người đi học, Nghê Huy nói: “Sau này em và Dương Dương vẫn là tự chạy xe đạp đi học đi, anh trở về trường ở đi, không cần mỗi ngày đều gấp chạy về đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, đoán chừng tâm tình của hắn đã điều chỉnh lại, liền nói: “Được, anh sẽ không mỗi ngày đều phải về.” Mấy ngày nay bởi vì chăm sóc Nghê Huy, ở trường học, công ty, trong nhà ba đầu mà chạy, thật mệt muốn chết. Tâm tình của Nghê Huy không còn sa sút nữa, chính mình cũng yên tâm rồi, thời tiết xấu cuối cùng cũng qua đi.
Thuỷ Hướng Đông biết mối quan hệ của chính mình và Nghê Huy, thiếu chút rõ ràng, y cảm thấy, chính mình nếu như lúc này nói ra, Nghê Huy cũng chưa chắc sẽ cự tuyệt, nhưng mà y vẫn quyết định đợi, đợi cho tâm tình của Nghê Huy hoàn toàn tốt mới nói. Dù sao ngày tháng còn dài, bọn họ còn có thời gian một đời. Nghê Huy có khúc mắc nặng nề như vậy, chỉ sợ cũng khó mà mở rộng lòng mình với người khác.
Thuỷ Hướng Đông lái xe, Nghê Huy nói: “Em muốn đến tiệm tranh.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Em có tác phẩm phải đóng khung sao? Để trên xe đi, anh đưa em đi học trước, sau đó anh sẽ đến tiệm tranh đóng khung, anh trống hai tiết đầu, không gấp.”
Nghê Huy đem tác phẩm thư pháp để dưới kính chắn gió: “Vậy anh giúp em đem đi. Kêu người ta đóng khung.”
“Được, đến lúc đó vẫn là anh đi lấy.”
Thuỷ Hướng Đông đưa Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương đến cổng trường, đem tác phẩm của Nghê Huy đến tiệm tranh, mở bức tranh ra xem, không kiềm được mỉm cười, hắn cuối cùng cũng buông xuống.
Ông chủ của tiệm tranh tuổi khoảng hơn 60, cũng là người yêu thích thư pháp, người này có chút phong cách cổ xưa, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì kết thúc công việc, mỗi ngày sáng sớm thì mở cửa, đến 6 giờ chiều thì đóng cửa, so với phong cách đại đô thị quốc tế hoá của Thượng Hải có chút không ăn khớp, nhưng mà người ta cũng đã làm được nhiều năm rồi, bởi vì kỹ thuật tinh xảo, từ trước đến giờ chưa từng lo về việc buôn bán.
Thuỷ Hướng Đông rất khâm phục người như vậy, có thực lực, thì có tiếng nói, y nghĩ, chính mình nếu như cũng có thể tuỳ tâm sở dục(Editor: làm theo ý thích) như vậy thì tốt rồi, nhưng mà lấy tu vi của y, muốn đạt được cảnh giới này e rằng còn phải phấn đấu rất lâu.
Ông chủ của tiệm tranh họ Trang, thời gian hợp tác với Nghê Huy không ngắn, thấy Thuỷ Hướng Đông mới sáng sớm đã mang chữ đến: “Đã lâu rồi không thấy con mang tác phẩm thư pháp đến đây đóng khung.”
Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Gần đây rất bận, hắn lên 12, viết cũng rất ít, bình thường thì tập trung luyện chữ.” Nghê Huy chính mình cảm thấy chữ mình viết rất đẹp, thích cầm đến để đóng khung, cho dù là không treo lên, cũng lưu lại làm kỷ niệm.
Ông chủ Trang đem tác phẩm trải ra: “Mấy chữ này rất tốt, so với lúc trước lại có tiến bộ hơn. Nhưng mà sao lại chỉ có một câu?”
Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Câu này đúng lúc phù hợp với tâm tình của hắn, liền viết một câu như vậy. Chú đóng khung lại, làm khung kiếng, muốn treo trong phòng.”
Ông chủ Trang gật đầu: “Được, con cuối tuần đến lấy đi.”
“Dạ.”
Trở lại trường học, mấy bạn cùng phòng trong ký túc xá còn đang ngủ nướng, Thuỷ Hướng Đông phát hiện trên giường của mình có người, có lẽ là bạn của ai đến. Thuỷ Hướng Đông gõ vào khung giường: “Mấy người các ngươi, tối hôm qua lại lao lực quá hả? Tới giờ phải đi học rồi, môn của Diệt Tuyệt Sư Thái, các ngươi dám vắng mặt? Còn không dậy.”
Lời đe doạ này của y tác dụng hoàn toàn không lớn, trên sáu cái giường chỉ có người đang nằm trên cái giường của y ngồi dậy, người anh em đó chỉa vào hai bọng mắt sưng vù, xoa xoa một chút, sau đó lấy cái mắt kính ở đầu giường đeo vào, ôi! dày như cái đích chai. Người đó thấy Thuỷ Hướng Đông liền nói: “Người anh em, cái giường này là của ngươi hả? Mượn một chút, không sao chứ?”
Thuỷ Hướng Đông lắc đầu: “Không sao. Ngươi học khoa nào?”
Người đó ngáp một cái: “Ta đến từ Trương Giang, ta là bạn học của Trác Nhất Dương, ta tên là Đinh Soái, hôm qua đến đây cùng mọi người đánh Truyền Kỳ.” Hai năm nay game online Truyền Kỳ đang thịnh hành, hấp dẫn vô số sinh viên đại học người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà bước vào cái hang sâu không đáy này.
Thuỷ Hướng Đông hỏi: “Thuỷ Hướng Đông. Học viện phần mềm hả?”
Cái tên đó lại ngáp một cái, giống như người hít thuốc phiện: “Đúng, khoa máy tính.” Vươn tay gãi gãi đầu tóc như ổ gà, từ trên giường bước xuống.
Trác Nhất Dương từ trong chăn của mình nhô đầu ra: “Đại Thuỷ về rồi, có mang đồ ăn sáng về không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta lại không biết các người đều chưa dậy, không có mua, chính mình tự đi mua đi. Nhanh dậy đi rồi đi học.”
Đinh Soái lếch dép lẹp xẹp mà đi vào nhà vệ sinh đằng sau.
Thuỷ Hướng Đông hỏi Trác Nhất Dương: “Bạn học của ngươi không đi học hả?”
Trác Nhất Dương cười nói: “Y a, muốn đi thì đi, cái tên đó rất kiêu ngạo, là người cuồng kỹ thuật.”
Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Y là thiên tài hả?”
Trác Nhất Dương lau mặt một cái: “Thiên tài? Quỷ tài còn xấp xỉ.”*
*鬼才: (Quỷ tài): Thiên tài, người có tài năng đặc biệt.
Thuỷ Hướng Đông gật đầu, từ trên bàn học của mình lấy sách mà hôm nay cần dùng, thấy Đinh Soái đang hắt nước rửa mặt từ vòi nước đằng sau. Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn cảm thấy, chính mình nếu muốn làm IT, lúc đầu chắc phải đi học khoa máy tính mới đúng, sao lại điên điên khùng khùng mà đăng ký chuyên ngành quản lý, học quản lý, quá lý thuyết hoá và chung chung, trong công việc thực tế, rõ ràng là thực tiễn lớn hơn lý thuyết. Cái quản lý này, còn có thể thông qua tự học mà bổ sung kiến thức, nhưng mà ngành máy tính này, thì cần phải có hệ thống tiến hành nghiên cứu mới được.
Đinh Soái đi ra, Thuỷ Hướng Đông hỏi: “Người anh em, môn chuyên ngành của ngươi có thể dự thính được không?”
Đinh Soái dùng vạt áo lau mắt kính: “Ngươi muốn tới dự thính chuyên ngành của chúng ta hả?”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Muốn học về phần mềm một chút.”
“Cái này kỳ thực là hứng thú của bản thân ngươi, đều có thể tự học, mỗi năm đều có nhiều người ngoài khoa tham gia cuộc thi lập trình viên.” Đinh Soái nói.
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Phải không?” Còn có thể như vậy.
Trác Nhất Dương cũng nói: “Đúng a, chúng ta lúc chơi game thì biết khoa chúng ta có sư huynh NB, năm tư đại học, không có hứng thú với ngành quản lý, tự thi lập trình viên cao cấp, bây giờ công việc đã ổn định, được IBM tuyển dụng.”
*牛逼: Viết tắt NB, cách viết khác 牛 B, ý nghĩa: tán thưởng người đó rất lợi hại.
Thuỷ Hướng Đông lấy làm kinh ngạc, IBM đó là công ty IT nổi tiếng: “Giỏi vậy a.”
Đinh Soái vỗ vỗ vai của Thuỷ Hướng Đông: “Người giỏi thì đâu đâu cũng có, làm cái này, kỳ thực đều là dựa vào thiên phú. Ngươi có thể thử xem. Nhất Dương, ta đi trước, trở về đi học.” Tên gia hoả này duỗi người, đi ra ngoài.
Thuỷ Hướng Đông vốn dĩ còn nghĩ có nên chuyển khoa hay không, bây giờ xem ra, tự học cũng được, vậy thì tự học đi, y cũng không cần phải tinh thông bao nhiêu, chỉ là phải tham gia vào đội ngũ là được, không thì lúc nhân viên kỹ thuật nói cái gì đều mù tịt, xem ra chẳng hay ho gì.
Thuỷ Hướng Đông cầm lấy cuốn tài liệu ngôn ngữ lập trình C, lật xem một chút, sau này ngoài giờ học lại thêm một chuyện.
Buổi trưa hai tiết đầu không có lớp, Thuỷ Hướng Đông ăn cơm xong, lái xe đến công ty, may mà lúc đầu đã suy nghĩ chu toàn, địa điểm của công ty cách trường học không xa, như vậy sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian đi lại.
Đồng nghiệp đang nghỉ trưa, có người đang ngủ, có người đang nói chuyện, cũng có người đang lên mạng lướt web. Y cũng không có đi làm phiền, đi vào phòng làm việc, bắt đầu nghiên cứu ngôn ngữ lập trình C trên máy tính.
Chỉ chốc lát sau quản lý Vương Triều chạy đến báo cáo công việc, Thuỷ Hướng Đông nói: “Quản lý Vương, anh cũng là tốt nghiệp từ khoa máy tính ra hả?”
“Đúng vậy.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Tôi chuẩn bị học lập trình, anh có thể hướng dẫn cho tôi một chút không?” Thuỷ Hướng Đông lại bổ sung nói, “Tôi học một chút nhập môn, đụng phải chỗ nào không hiểu thì thỉnh giáo anh một chút có thể chứ?”
Vương Triều gật đầu: “Có thể, cứ đến hỏi tôi.”
Bắt đầu từ hôm đó, Thuỷ Hướng Đông chỉ cần không về nhà, liền ở phòng làm việc học lập trình, chương trình học của năm nhất thoải mái, bài tập của khoa quản lý cũng không nhiều, thời gian vẫn rất dư dả. Nhưng mà lúc cuối tuần, y cần phải về nhà, bởi vì Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương đều nghỉ hè, y phải về nhà ở cùng bọn họ.
Trương Dũng cuối tuần ngẫu nhiên cũng sẽ xin phép nghỉ ra ngoài, y không phải cuối tuần nào cũng có thể xin phép nghỉ, thường xuyên quá thì thầy giáo không cho phép, cho nên cũng rất đau khổ. Chỉ cần được ra ngoài, y liền đến tìm Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy chơi.
Mấy người bọn họ hoặc là đi ra ngoài đi dạo phố xem phim, tìm kiếm đồ ăn ngon, hoặc là đi các địa danh chơi, hoặc là cứ ở nhà làm ổ xem phim, làm thịt nướng, dù sao cũng rất đa dạng. Trương Dũng cảm thấy chính mình vô cùng đau khổ: “Ta mới ra khỏi hang sói, lại vào hang cọp, lại vào ổ sói, ai kêu ta chính mình tự tìm chết mà chọn khoa y, đau khổ chết luôn, ta cũng không muốn sống nữa, sách y dày như vậy, cũng phải gánh a a a!”
Nghê Huy cười hì hì nói: “Không sao đâu mà, Thiên tương giáng đại nhậm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí,…”*
* Nguyên văn: “Thiên tương giáng đại nhậm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân hành, phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tánh, tăng ích kỳ sở bất năng giả. ” Ý nghĩa: “Khi trời muốn giao phó một trọng trách cho người nào thì trước hết làm cho khổ cái tâm chí, nhọc cái gân cốt, đói cái thể xác, cùng túng cái thân người ấy, động làm gì cũng nghịch ý muốn; có vậy mới khích động cái tâm, kiên nhẫn cái tánh, thêm ích cho những điều chưa hay làm được.”
Trương Dũng nhào tới, nắm vai Nghê Huy mà lắc lắc: “Cho ngươi cười trên nỗi đau của người khác, cho ngươi bỏ đá xuống giếng.”
Thuỷ Hướng Đông bưng trái cây đã rửa sạch đi ra, một tay đem Trương Dũng xách ra: “Ngươi đừng có khi dễ hắn, đều là ngươi tự chọn, cái này gọi là tự gây nghiệp chướng không thể sống.”
Nghê Huy nói: “Ngươi cái này gọi là khổ trước sướng sau.”
Trương Dũng ôm đầu: “Ta cảm thấy ta căn bản không có cách nào hưởng lạc a. Ngươi xem chủ nhiệm khoa chúng ta, lợi hại như vậy, mỗi lần làm phẫu thuật, vừa đứng chính là mười mấy tiếng đồng hồ, thậm chí còn có một hai ngày, đây gọi là hưởng lạc sao? Đơn giản là nắm sinh mệnh mà đốt đèn.” Trương Dũng lựa chọn khoa Y Học Lâm Sàn có tiền đồ nhất.
“Nhưng mà bác sĩ có thu nhập cao, hơn nữa được mọi người tôn kính.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Trương Dũng nói: “Thôi đi, thu nhập càng cao, cũng không kiếm được nhiều bằng ngươi làm ông chủ như ngươi. Hơn nữa bác sĩ bây giờ lo sợ giống như ngàn cân treo sợ tóc, vừa đụng đến, liền đứt đoạn, mỗi thời khắc chúng ta làm bác sĩ như đèn treo trước gió.”
Nghê Huy nói: “Không thẹn với lương tâm là tốt rồi. Làm bác sĩ cứu kẻ sắp chết, giúp người bị thương, là một ngành nghề vô cùng có thành tựu.”
“Đúng a, ta cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy thôi. Ta ngay cả đi ra ngoài cũng khó khăn, sau này Khanh Khanh lên đại học, thời gian hẹn hò cũng không có, em ấy nhất định sẽ oán chết ta, sẽ không chia tay với ta chứ?” Trương Dũng ngồi phịch ở sofa.
Thuỷ Hướng Đông thâm sâu cười: “Dô, Khanh Khanh a, cách gọi quá thân mật đi.”
Trương Dũng nhấc chân đạp Thuỷ Hướng Đông: “Tương lai biết đâu ngươi còn có cách gọi còn buồn nôn hơn ta.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy một cái, tương lai kêu hắn như thế nào đây? Huy Huy, Huy, bảo bối hay là thân ái đây?
Nghê Huy dường như cảm nhận được sự bỉ ổi của y trong nội tâm, liếc một cái bén nhọn qua.
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười rộ lên.
Trương Dũng cầm trái táo cắn một cái: “Hướng Đông, ngươi dự định khi nào tìm bạn gái?”
Thuỷ Hướng Đông tay đang lột quýt dừng lại một chút: “Chưa nghĩ tới, thuận theo tự nhiên đi.” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Nghê Huy một cái.
Trương Dũng nói: “Trường học của các ngươi khẳng định nhiều nữ sinh hơn trường của chúng ta, thấy thích ai thì ra tay sớm một chút, đừng do dự, trễ là bị người khác cua đi. Nhưng mà ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, khẳng định có nhiều nữ sinh thầm mến ngươi, đừng lo là không tìm được người mình thích.”
Thuỷ Hướng Đông chỉ cười mà không nói. Nghê Huy bĩu môi: “Hứ!”
Trương Dũng nghe thấy Nghê Huy phản ứng như vậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Hướng Đông mặc dù lớn lên không dễ nhìn như ngươi, nhưng tuyệt đối là một soái ca, bây giờ nữ sinh chỉ thích điểm này, vừa đẹp trai vừa mẫu mực.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông cười hắc hắc mấy tiếng, Thuỷ Hướng Đông lưng phát nóng, lau mồ hôi trên trán, Trương Dũng ngươi đây là giúp anh em hay là hại anh em vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT