Năm nay Trương Dũng cũng tốt nghiệp trung học, thành tích của y vô cùng tốt, lúc nhỏ một lòng muốn làm quân nhân, sau này mọi người đều hẹn ước vào đại học ở Thượng Hải, trường quân đội ở Thượng Hải lại ít, chỉ có một trường Cảnh Sát Chỉ Huy, còn có một trường Đại Học Quân Y thứ hai. Ông nội của Trương Dũng là bác sĩ, vẫn luôn hy vọng Trương Dũng học y, thế là Trương Dũng liền báo danh thi vào trường Đại học Quân Y thứ hai, hơn nữa lúc thi phát huy vô cùng tốt, cư nhiên còn thi đậu.

Bây giờ vài đứa bạn, chỉ còn lại Sa Hán Minh đang ở quê. Nghê Huy lúc nghỉ hè ở quê, Sa Hán Minh cũng thường đến tìm hắn đi chơi, nhưng mà trở nên vô cùng khắc chế, lịch sự lễ độ. Trương Dũng lúc thi đậu vào trường Đại học Quân y thứ hai, vài người bạn cùng nhau chúc mừng, có hỏi Sa Hán Minh, Sa Hán Minh nói, ba của y hy vọng y đến phía bắc xem thử, càng nhiều kiến thức, phỏng chừng đến lúc đó sẽ thi ở phương Bắc. Trương Dũng lúc đó còn ồn ào nói Sa Tử cái đồ phản bội, cư nhiên dám phản bội mọi người. Nghê Huy cũng không nói gì, chỉ nói tôn trọng sự lựa chọn của Sa Hán Minh, kỳ thực không ở cùng một thành phố, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Thuỷ Hướng Đông đón Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương trở lại, bọn họ đều phải khai giảng. Trương Dũng sẽ cùng đến với bọn họ, có thể ở Thượng Hải chơi một thời gian, rồi mới đi báo danh. Nghe nói Đại học Quân Y đều là quản lý theo tính chất quân sự, bình thường đều không thể tuỳ tiện ra ngoài, cuối tuần ra ngoài còn phải xin phép, điều này làm cho Trương Dũng vẫn luôn hoạt bát hiếu động vô cùng khổ não, cho nên y liền đến Thượng Hải sớm hơn, sau này cũng tính là nửa người Thượng Hải, trước tiên phải tìm hiểu một chút hoàn cảnh xung quanh.

Thuỷ Hướng Đông đem đệ đệ sắp xếp vào trường học cũ của chính mình, vào lớp 10 phổ thông,  lấy sở trường đặc biệt mà vào, đương nhiên cũng giao không ít phí xây trường. Thuỷ Hướng Dương tham gia cuộc thi Mỹ Thuật Thanh Thiếu Niên toàn quốc, còn đạt được giải nhì, thành tích này coi như có thể. Những năm gần đây, y vẫn luôn theo học lớp hội hoạ, nền tảng kỹ thuật tốt, hiểu biết cũng có, nhưng mà y dốc sức với vẽ manga, về sao nói muốn làm hoạ sĩ vẽ manga. Thuỷ Hướng Đông nhớ tới bạn học truyền xem những cuốn manga kia, trong lòng nghĩ đó không phải là của Nhật sao, ở Trung Quốc có thể có đường ra sao. Nhưng mà nếu thích, vậy cứ tuỳ theo ý của y đi, dù sao cũng nuôi được. Về sao chính mình bỏ tiền ra phát triển xuất bản cho nó.

Đưa em trai đến trường học cũ của mình học, Thuỷ Hướng Đông cũng không phải là không có lo lắng Nghê Hi cái tên biến thái này, nhưng mà bây giờ Dương Dương đã lớn rồi, y từ trước đến giờ cũng chưa từng gặp qua Nghê Hi, chắc là sẽ không trải qua chuyện giống như lúc trước đâu.

Thuỷ Hướng Đông thời gian khai giảng chậm hơn nửa tháng so với trung học, kỳ nghỉ hè này cũng sắp kết thúc, công ty của bọn họ lấy được đơn hàng đầu tiên, không tính là quá lớn, nhưng tốt xấu cũng là khai trương, mọi người đều có lòng tin.

Thuỷ Hướng Đông bây giờ không thể trông cậy vào công ty lập tức kiếm được số tiền lớn, thiết kế phần mềm cần phải trải qua quá trình, cho nên trước mắt kiếm tiền vẫn chỉ có thể trông cậy vào cổ phiếu, tiền đến nhanh hơn.

Sau khi khai giảng, Thuỷ Hướng Đông bận rộn thích ứng cuộc sống mới, không chỉ phải học đại học, còn phải quản lý công ty của chính mình, lúc nào cũng chạy hai đầu công ty và trường học. Sinh viên năm nhất đều bắt buộc phải trọ ở trường, Thuỷ Hướng Đông chỉ có thể về nhà vào cuối tuần, cho nên thời gian ở chung với Nghê Huy cũng ít, điểm này y không hài lòng lắm, nhưng mà cũng không có cách nào, y nghĩ, đợi sau này Nghê Huy cũng lên đại học thì tốt rồi, có thể cùng nhau ăn cơm học tập.

Nghê Huy bây giờ học lớp 12, mọi người đều vùi đầu vào chuẩn bị thi đại học, hắn vẫn là bộ dạng ung dung tự tại giống lúc trước, dường như một chút cũng không giống với học sinh lớp 12, nhưng mà thành tích của hắn vẫn luôn nhất nhì ban, thầy cô tán thưởng, bạn học ngưỡng mộ. Nghê Huy dường như không để ý đến những ánh mắt hâm mộ của người khác, không có chuyện gì liền chạy đến khối 10 tìm Thuỷ Hướng Dương chơi, xem y vẽ vẽ.

Thuỷ Hướng Dương cũng là quái thai, y rất thông minh, nhưng mà cũng không đặt sự chú ý vào việc học, đại đa số thời gian đều cầm bút và bản vẽ đồ đồ viết viết. Anh trai của y để y đến Thượng Hải học, y cũng không có phản đối, chỉ bất quá là đổi một nơi vẽ tranh mà thôi. Bởi vì nguyên do sức khoẻ, đứa nhỏ này không hướng ngoại cho lắm, người hướng nội đều có thế giới nội tâm phong phú nhạy cảm, cho nên biểu hiện thế giới ngòi bút cũng càng phong phú.

Tướng mạo của Thuỷ Hướng Dương lúc nhỏ có chút giống con gái, mắt to chớp chớp, vô cùng đáng yêu. Lớn lên rồi, đôi mắt dần dần biến đổi hẹp dài, từ từ cũng có khí khái anh hùng, nhưng mà đại khái bởi vì từ nhỏ đã chịu sự hun đúc của nghệ thuật, khí chất của y có chút ưu buồn, thoạt nhìn có chút chọc người yêu mến.

Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy có chút lo lắng y cũng sẽ bị cong, nhưng mà Thuỷ Hướng Dương lại kết giao với bạn gái, đối phương cũng là nữ sinh thích vẽ, hai người bình thường cùng nhau trao đổi hội hoạ tâm đắc, có thể thấy khí chất ưu buồn cũng rất thu hút người khác giới.

Thuỷ Hướng Đông thở phào nhẹ nhõm, đời trước em trai kỳ thực hoàn toàn không phải là cong, nhưng mà bởi vì nguyên do thân thể, vẫn luôn chưa từng yêu đương, điều này khiến Thuỷ Hướng Đông cảm thấy rất có lỗi với em trai. Trên thực tế y chính mình cũng chưa yêu đương qua, bởi vì đối với người nghèo mà nói, yêu đương là một loại xa xỉ phẩm, sau này gặp được Nghê Huy, cuối cùng mới có cảm giác tâm động, nhưng mà lại yêu thầm khó nói ra.

Hôm nay thứ sáu tan học, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương đạp xe cùng nhau về nhà. Thuỷ Hướng Dương lại oán giận với Nghê Huy: “Em thật phục thẩm mỹ của anh trai em, sao lại chọn cái màu này a, hôm nay trong nhà xe có bạn nữ nhìn chiếc xe của em rồi lén cười.” Chiếc xe đạp của Thuỷ Hướng Đông bây giờ đã thuộc về Thuỷ Hướng Dương, Thuỷ Hướng Dương là hoạ sĩ, đối với thẩm mỹ yêu cầu vô cùng cao.

Nghê Huy ha ha cười: “Nếu không chúng ta đổi xe đi, em chạy xe của anh đi.” Con nít mà, luôn luôn trọng sĩ diện, lúc đầu hắn cảm thấy chiếc xe của Thuỷ Hướng Đông xấu, hắn chính mình cảm thấy không có gì, bây giờ đến tay Thuỷ Hướng Dương, vẫn là bị ruồng bỏ như vậy.

Trên mặt Thuỷ Hướng Dương không có biểu tình: “Thôi đi, đợi anh tốt nghiệp rồi, xe đạp để em chạy là được.”

Nghê Huy chạy được một đoạn, thấy trước mắt, nụ cười trên mặt dừng lại. Nghê Hi và vài nam sinh đang ở giao lộ phía trước dựa vào xe máy hút thuốc, thấy bọn họ chạy đến, đều đứng dậy, vài nam sinh kia xem ra chắc cũng là học sinh trường bọn họ. Trường học của bọn họ cấm học sinh chạy xe máy đi học, nhưng có số ít vài người làm trái lệnh cấm, thường xuyên chạy xe vào vào ra ra trong trường, trong đó có Nghê Hi. Nghê Huy không biết tại sao Nghê Hi không ngồi Maybach đi học, học kỳ này cũng không thấy chiếc Maybach đó xuất hiện.

Thuỷ Hướng Dương cũng phát hiện đám người phía trước: “Anh Huy, có chuyện gì vậy?”

Nghê Huy nói: “Chút nữa em đừng nói gì hết, trực tiếp đạp xe chạy đi.” Nghê Hi cái đồ biến thái này, đụng phải là lúc nào cũng chẳng có chuyện tốt.

Thuỷ Hướng Dương có chút không hiểu: “Tại sao?”

Nghê Huy nói: “Không tại sao cả, trực tiếp chạy đi là được. Nghe lời a!” Ngữ khí của hắn có chút nghiêm khắc, không cho phép cự tuyệt. Thuỷ Hướng Dương có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp ứng.

Hai người không nói gì nữa, tăng nhanh tốc độ, hướng về phía trước mà chạy. Nghê Hi hắc hắc cười, lớn tiếng hô: “Mau xem, biến thái đến rồi. Cái thứ bị nam nhân sáp mông, buồn nôn chết đi được.” Những người khác cũng cùng nhau giễu cợt, tiếng huyên náo hầu như chấn động dữ dội.

Nghê Huy nhíu mày, gắt một tiếng: “Một đám bệnh thần kinh!” Đạp xe nhanh xẹt qua đám người, không muốn dây dưa cùng đám người đó.

Đám con trai chạy xe máy bị Nghê Huy chửi, đều bước lên xe, bắt đầu đuổi theo bọn họ: “Nghê Huy, có giỏi thì đừng chạy!”

Nghê Huy nói với Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, nhanh một chút, nhanh chóng qua đường, chạy vào trong hẻm, chạy theo anh.” Nghê Huy trong lòng nói, ta con mẹ nó tam quan(??) quá đứng đắn rồi, ta nếu như tam quan lệch một chút, giờ phút này đã kêu người giết chết cái ngươi.

Nghê Huy dẫn Thuỷ Hướng Dương qua đường, sau đó chạy vào một một con hẻm, đây là một đoạn đường quen thuộc, hắn lúc trước cùng Thuỷ Hướng Đông thường xuyên đi, hẻm rất hẹp, nhưng mà chạy xe đạp và xe máy cũng đủ. Đám người đó quả nhiên chạy theo bọn họ, Nghê Huy dẫn Thuỷ Hướng Dương quẹo trái quẹo phải, nghĩ muốn cắt đuôi đám gia hoả đó, sau đó phát hiện cắt không được, tốc độ của xe máy so với xe đạp nhanh hơn nhiều, bọn họ cũng nhiều người hơn, may mà bọn họ đối với đường xá không quen thuộc, nếu như quen thuộc một chút, thì chắc sẽ đuổi theo chặn đường rồi.

Nghê Huy nhíu mày, Thuỷ Hướng Dương tim không tốt, thời gian dài đuổi theo như vậy, lát nữa khẳng định sẽ gánh không nổi. Thế là hắn nói với Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, em chạy theo anh, chạy nhanh một chút, lát nữa đến phía trước, anh kêu em quẹo, thì em liền quẹo, tập trung chú ý.”

Thuỷ Hướng Dương há to miệng, từng ngụm từng ngụm mà hít thở, y không biết chính mình là đang biểu diễn bắn giết hay là đang thi đấu với người khác, y cũng không có tinh lực đi hỏi, chỉ có thể chạy theo Nghê Huy, cứng nhắc mà xông về phía trước.

Nghê Huy nghe tiếng động cơ xe máy phía sau, quay đầu lại nhìn xe phía sau một cái, cách không đến mười mấy mét, đội nhiên nói với Thuỷ Hướng Dương: “Quẹo phải.” Xe chuyển vào một con hẻm, con hẻm này rất dài, nhưng mà ở giữa không xa lắm có một con hẻm, “Tiếp tục quẹo phải!” Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương quẹo vào hẻm, sau đó lại quẹo khúc cua, xe máy ở phía sau thấy cửa vào rất rộng, cũng không giảm tốc độ mà trực tiếp quẹo vào, kết quả con hẻm này rất ngắn, phía trước chính là hàng cây Thuỷ Lạp ngăn mương nước thối, mấy chiếc xe máy đó không kịp thắng lại, toàn bộ đều hướng vào hàng cây Thuỷ Lạp, dường như tất cả người và xe đều té vào cái mương nước thối, cái mương nước đó không sâu, ngập không chết người, cũng té không bị gãy cổ.

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương dừng lại ở khúc cua mà thở, Thuỷ Hướng Dương thấy vậy thì cười ha ha, Nghê Huy lớn tiếng nói: “Biến thái, bệnh thần kinh, lần sau lại đuổi theo nữa, ta liền khiến cho cách ngươi đều chạy đến sông Hoàng Phố.”

Sau đó dẫn theo Thuỷ Hướng Dương nghênh ngang mà đi, đám người đó ở trong cái mương gào khóc thảm thiết, Nghê Hi đứng ở trong mương thở dốc, chỉ cảm thấy trên mặt có một luồn nhiệt chảy xuống, có người sợ hãi kêu một tiếng: “Nghê Hi, mặt của ngươi bị thương rồi!”

Nghê Huy đã đi xa rồi, không nghe được câu này, hắn biết sau này chính mình không thể chạy xe đi học nữa, Nghê Hi cái tên biến thái này đã bắt đầu ra tay, về sau liền phải đấu trí so dũng khí với cái tên tiểu tử này.

Thuỷ Hướng Dương vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay rất kích thích, căn bản không ý thức được nguy hiểm. Nghê Huy về đến nhà, nói chuyện ngày hôm nay với Thuỷ Hướng Đông, làm Thuỷ Hướng Đông bị doạ đến toàn thân là mồ hôi lạnh, bắt lấy Nghê Huy nhìn từ trên xuống dưới: “Ngươi không sao chứ?”

Nghê Huy hất tay của y ra: “Không sao, có chuyện là tụi nó. Nhưng mà sau này không biết có chuyện gì hay không.”

Thuỷ Hướng Dương có chút bất ngờ nhìn anh trai và Nghê Huy, nghĩ đến những lời nói hôm nay của Nghê Hi, nữa hiểu nữa không, liền hỏi: “Anh, hôm nay tên gia hoả đó nói cái gì mà bị người ta sáp mông, đó là ý gì vậy?”

Thuỷ Hướng Đông sắc mặt biến đổi vô cùng khó coi: “Đừng nghe người ta nói bậy, đó là một đám bệnh thần kinh, cặn bã của xã hội, có thể có chuyện gì tốt, nói ra đều không phải là lời đứng đắn.”

Thuỷ Hướng Dương nhún vai, không hỏi nữa.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Về sau các ngươi đừng đi học bằng xe đạp nữa, bắt xe đi đi, ta đi công ty thuê xe taxi bao một chiếc, sau này đặc biệt phụ trách đưa đón các ngươi đi học.”

Nghê Huy không có cự tuyệt: “Được, ta cũng có dự định như vậy.”

Thuỷ Hướng Dương không biết có chuyện gì: “Chúng ta ngồi taxi đi học sao?”

“Đúng, đám gia hoả xe máy đó rất xấu, hôm nay đắc tội với chúng nó, rất có thể sẽ báo thù hai người.” Thuỷ Hướng Đông nói, y giờ khắc này cảm thấy vô cùng bất an, Nghê Hi cái tên biến thái đó đã ra tay với Nghê Huy, y sợ chính mình bảo vệ không được Nghê Huy, y hận không thể hoá thân thành người giang hồ, không cần quản pháp luật pháp quy gì, ai đến trêu chọc, trước giải quyết rồi hãy nói. Nếu còn không thể chủ động xuất kích, vậy thì phòng thủ đi, Thuỷ Hướng Đông dự định mời một vệ sĩ cho Nghê Huy, mỗi ngày phụ trách an toàn cho hắn.

Lúc ăn cơm, Thuỷ Hướng Đông đang dọn bát đũa ra, Thuỷ Hướng Dương đang xem tivi, phim hoạt hình mà y theo dõi đã hết, sau đó bắt đầu chuyển kênh, Thuỷ Hướng Đông đột nhiên nghe từ trong tivi nói “Công ty địa sản Tứ Long dính líu…”, Thuỷ Hướng Dương đã chuyển sang đài khác, Thuỷ Hướng Đông vội vàng chạy tới: “Dương Dương, cái đài em vừa bắt, mau chuyển lại cái đài đó đi!” Địa sản Tứ Long chính là công ty bất động sản của Mã Tứ Long.

Thuỷ Hướng Đông nhìn y, sau đó chỉnh lại đài đó, là đài truyền hình bản địa, những tin tức trọng điểm đã qua, đang phát bản tin chi tiết, Thuỷ Hướng Đông ngồi ở trước tivi: “Dương Dương em đi ăn cơm đi, anh xem tivi một chút.” Mã Tứ Long hình như xảy ra chuyện, không biết là bởi vì nguyên nhân gì. Thuỷ Hướng Đông nhẫn nại đợi xem tin tức, trước tiên theo lẽ thường là các hội nghị chính phủ, bản tin thứ tư chính là Mã Tứ Long dính líu hối lộ quan chức cấp cao của chính phủ, lừa gạt báo chí đầu tư mỏ than đá đặc biệt lớn làm chết người, trước mắt xí nghiệp pháp nhân đã bị cảnh sắt khống chế.

Nghê Huy cũng nghe thấy tên của Mã Tứ Long, đi qua xem tin tức. Sau khi tin tức này phát xong, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thuỷ Hướng Đông nói: “Mã Tứ Long đây là xong sao?”

Nghê Huy cũng có loại cảm giác dở khóc dở cười: “Đây là ý gì, y mạo phạm đại thần nào?” Đây cũng quá bất ngờ, số phận của bọn họ đã thay đổi rồi, Mã Tứ Long cũng thay đổi theo, điều này có hơi lớn một chút, đây có phải là phản ứng dây chuyền bởi vì bọn họ được sống lại hay không?

Thuỷ Hướng Đông nhún vai: “Phỏng chừng là đại thần số phận.”

“Ngươi nói Nghê Hi sẽ làm sao?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Điều này tạm thời không biết, ta kêu người khác đi tra thử xem. Những ngày này ngươi lúc nào cũng phải chút ý a.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play