Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Nghê Huy ngồi trên giường liếc nhìn món quà mà Sa Hán Minh tặng cho mình, là một quyển bia đá bản dập, nghe nói là ba của y đi Tây An khảo sát học tập, từ rừng bia mang trở về. Nghê Huy trong lòng có chút cảm khái, Sa Hán Minh cũng biết làm vừa lòng người, đáng tiếc hắn không có cách nào đáp lại.
Có người gõ cửa, Nghê Huy nói: “Vào đi.”
Thuỷ Hướng Đông mở chốt cửa: “Còn chưa ngủ sao?”
Nghê Huy liếc y một cái, nói thừa, ta ngủ rồi ngươi muốn đến làm gì.
Thuỷ Hướng Đông đóng cửa lại đi đến bên giường Nghê Huy, thấy bảng chữ mẫu trong tay hắn: “Sa Hán Minh tặng hả?”
Nghê Huy nhìn y một cái, thu hồi bảng chữ mẫu: “Có việc hả?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta muốn ngày mai đưa ông nội bà nội đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ tổng quát một lần, ta vừa mới nói chuyện với ông bà rồi, bà nội không muốn đi. Ta đoán chừng ông bà có chút sợ làm kiểm tra sức khoẻ.”
Nghê Huy nghĩ nghĩ, tâm lý lo sợ của ông bà có chút giấu bệnh sợ thuốc, ở cái tuổi này, ai mà không có chút tâm bệnh chứ. “Lát nữa ta sẽ đi khuyên thử, có bệnh thì trị sớm, không có bệnh thì phải phòng bệnh.”
Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau đi khuyên ông bà. Ta không ở nhà, mấy ngày này vạn nhất có xảy ra chuyện gì, vẫn thật không yên lòng.”
“Ngươi đừng lo lắng. Ta hai ngày nay đi đến nhà của cậu, chúng ta đều không ở nhà, về sau có chuyện gì liền phải nhờ đến bọn họ đến chăm sóc.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông ngượng ngùng cười: “Ngươi đi tìm đi, ta không tiện đi tìm bọn họ, mấy năm nay ta ở nhà của ngươi, nhận không ít sự chăm sóc của ông bà, các cậu của ngươi đối với hai anh em ta đều có ý kiến.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi lại không phải ăn không ở chùa. Mấy năm nay nói thẳng ra còn phải cám ơn hai anh em ngươi, có các ngươi bồi bên cạnh, ông bà ngoại mới vui vẻ nhiều, ta cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu của ta bọn họ không bỏ ra chút sức lực, cũng không để bọn họ bỏ ra một phân tiền nào, nhà của ông ngoại không làm theo cho bọn họ. Bây giờ ông bà ngoại tuổi đã lớn rồi, chúng ta phải học đại học, không bồi bên cạnh được nữa, chẳng lẽ bọn họ không nên đến chăm sóc?”
“Đáng tiếc không thể luôn luôn bồi bên cạnh, nếu không đưa ông bà đến Thượng Hải đi? Ở cùng với chúng ta.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Ta cũng đã đề nghị vấn đề này với ông bà rồi, nhưng mà ông bà đều không muốn, nói các cậu đều ở đây, bọn họ không thể đi đến chỗ của ta. Nói lại đi.”
Hai người kế tiếp không nói cái gì, Thuỷ Hướng Đông cúi đầu nhìn bảng chữ mẫu trên giường, cầm lên lật lật: “Còn là mẫu chữ khắc bia thời Nguỵ, Sa Tử còn thật có tâm. Y hôm nay đến hỏi ta, phải làm sao mới có thể chuyển đến học ở Thượng Hải, được ta khuyên ngăn. Sa Hán Minh rất dính ngươi a.”
Nghê Huy không muốn tiếp tục đề tài này, hướng Thuỷ Hướng Đông khoát tay: “Ngươi còn chưa đi, ta muốn ngủ.”
Thuỷ Hướng Đông đứng dậy: “Vậy ngươi ngủ đi, ta giúp ngươi tắt đèn.”
Thuỷ Hướng Đông đi ra ngoài, đem đèn tắt đi, Nghê Huy nằm trong bóng đêm, nghĩ đến chuyện của Sa Hán Minh, cảm thấy vô cùng khó giải quyết, làm sao mới có thể bảo vệ được tình bạn với Sa Tử. Nếu như gạt y nói chính mình tìm được bạn gái, y sẽ hay không chết tâm đi tìm bạn gái để yêu đương? Tương lai chính mình nếu như gặp phải người mình thích, lại ở cùng nhau, Sa Hán Minh sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ hay không trực tiếp xé rách mặt mình, cả đời cũng không muốn qua lại? Hay là nói duy trì hiện trạng như bây giờ, để y vẫn thích, chính mình không can thiệp cũng không quản, đợi đến một ngày nào đó y không nhịn nổi, bày tỏ với chính mình, chính mình lại đi cự tuyệt y, như vậy còn có thể tiếp tục làm bạn bè không?
Bất luận như thế nào, đây đều không phải là cách tốt, cách tốt nhất, đại khái chính là trước khi Sa Hán Minh bày tỏ, thì tìm một người bạn trai, như vậy y có lẽ sẽ chết tâm. Nhưng mà như vậy cũng mạo hiểm, vạn nhất đầu óc y rút gân, vẫn luôn vặn không được, cảm thấy chính mình còn có cơ hội, cứ tiếp tục đợi, vấn đề đó thì lớn rồi. Con người đều có tâm lý này, không có được là tốt nhất.
Nghê Huy phát hiện vấn đề này tương đối xoắn xuýt, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho người bạn thích mình chết tâm, đồng thời không làm hại đến tình bạn giữa hai người đây, Nghê Huy cảm thấy, đại khái chính mình có lòng tham không đáy. Hắn đem chăn đắp lên, phủ qua đầu. Kết quả cả một đêm đều gặp ác mộng, trong mộng bị cái gì đó truy đuổi, hắn né tránh khắp nơi, cái loại cảm giác cấp bách mà ngươi đuổi ta trốn ở trong mộng vô cùng rõ ràng, căng thẳng đến nỗi tim của Nghê Huy muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngày hôm sau, Nghê Huy thành công thuyết phục bà ngoại đi bệnh viện khám sức khoẻ, bà tuổi đã lớn, cơ thể hay đau yếu, nếu như không phòng tránh trước, đợi đến lúc phát hiện vấn đề thì đã muộn.
Sa Hán Minh không có gì làm, cũng đi theo chơi, lúc ông ngoại bà ngoại ở bên trong làm kiểm tra sức khoẻ, Nghê Huy cầm lấy điện thoại không ngừng đánh chữ, cũng không nói chuyện với Sa Hán Minh, Sa Hán Minh nhô đầu qua nhìn: “Nê Ba ngươi chơi cái gì vậy?”
Nghê Huy có chút ngượng ngùng mà cười một cái: “Gửi tin nhắn cho bạn.”
Sa Hán Minh thấy hắn cười có chút không được tự nhiên, liền hỏi: “Bạn gì, nam sinh hay nữ sinh?”
Nghê Huy do dự một chút: “Nữ sinh.”
Sa Hán Minh cười gượng hai tiếng: “Sẽ không phải là bạn gái chứ.”
Nghê Huy cười: “Không phải.”
Sa Hán Minh đem tay đặt lên vai của Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi sẽ không yêu sớm đi?”
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Điều này cũng không hẳn, nếu như gặp được người mình thích, liền quen nhau, dù sao mẹ của ta cũng không quản ta, hắc hắc.”
Sa Hán Minh nghe hắn nói như vậy, biểu tình trên mặt có chút cô đơn, qua một hồi y lại hỏi: “Nê Ba, ngươi gặp được người mình thích, sẽ chủ động đi bày tỏ sao?”
Nghê Huy nói: “Đương nhiên sẽ a, ta là nam sinh, nam sinh thì phải chủ động một chút chứ, gặp được người mình thích, khẳng định phải chủ động đi theo đuổi.”
“Không cần biết đối phương là ai sao?”
Nghê Huy gật đầu: “Ừ, nhưng đối phương chưa có bạn trai mới được. Ta sẽ không đi đào góc tường nhà người khác, như vậy không có đạo đức.”
Sa Hán Minh đưa tay lau mặt chính mình, Nghê Huy cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nếu như tìm được người mình thích, nhất định sẽ báo cho ngươi đầu tiên, ngươi là bạn thân nhất của ta mà.”
Sa Hán Minh dường như muốn khóc. Nghê Huy trong lòng nói, hy vọng mình ám chỉ như vậy có thể có tác dụng a, bằng không sự hy sinh của mình cũng quá lớn rồi.
Nghê Huy nói với Sa Hán Minh: “Sa Tử, ngươi nếu như yêu đương, cũng nhất định phải nói với ta a. Ta giúp ngươi mai mối một chút.”
Đôi môi của Sa Hán Minh run rẩy vài cái, cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ là gật gật đầu.
Nghê Huy thấy biểu tình của Sa Hán Minh, trong lòng có chút không nở, nhưng mà cũng không có cách nào, hắn thật sự không muốn đánh mất người bạn này, càng không muốn nhìn y càng ngày càng lún sâu.
Kiểm tra sức khoẻ của ông ngoại bà ngoại không có bệnh gì nặng, chỉ là một ít bệnh thường gặp ở người lớn tuổi như cao huyết áp, nhưng mà vẫn trong phạm vi kiểm soát được, bác sĩ dặn dò chú ý điều tiết trong thực phẩm và thói quen sinh hoạt, như vậy thì có thể tránh khỏi.
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông yên tâm trở về Thượng Hải. Mặc dù sự tồn tại của tên biến thái Nghê Hi làm cho lòng người có chút chán ghét, nhưng mà y hoàn toàn chưa làm ra bất kỳ hành động quấy rối nào. Dần dần hai người cũng không coi y ra gì, yên tâm mà sống cuộc sống của chính mình.
Nghê Huy trải qua sinh nhật theo âm lịch, sinh nhật năm nay đúng vào ngày tết nguyên đán, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đều nghỉ, Thuỷ Hướng Đông cho dì bảo mẫu nghỉ, chuẩn bị cùng Nghê Huy trải qua sinh nhật.
Thuỷ Hướng Đông hỏi Nghê Huy: “Có muốn mời vài người bạn đến dự sinh nhật hay không? Mở tiệc chẳng hạn.”
Nghê Huy liếc mắt: “Ta lại không phải là con nít, còn phải có người dự sinh nhật.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Trải qua sinh nhật vẫn là hy vọng nhiều người một chút náo nhiệt một chút, một năm chỉ có một lần.” Mấy bạn trong lớp của bọn họ làm sinh nhật, mỗi người đều trịnh trọng mời các bạn học trong lớp đến dự sinh nhật, Thuỷ Hướng Đông mới đến vài tháng, thì đã nhận được ba lời mời, nhưng mà đều là nữ sinh.
“Thôi đi. Làm phiền người khác, còn phải tốn kém chuẩn bị quà sinh nhật, chẳng muốn bị giày vò, có nhiều chuyện lớn hơn, ai chẳng có sinh nhật.” Nghê Huy vẫy vẫy tay.
Thuỷ Hướng Đông thấy hắn như vậy, cũng không kiên trì nữa, không có người khác cũng tốt, chính mình ở cùng hắn. Tính cách của Nghê Huy tương đối trạch, không có chuyện gì thì rất ít ra khỏi cửa, kỳ thực hắn cũng thích đi ra ngoài chơi, nhưng mà ngại chuẩn bị nhiều việc phiền phức, nói trắng ra, chính là lười, không muốn động, nếu như có người sắp xếp sẵn tất cả, kêu hắn ra khỏi cửa, hắn ngược lại rất vui lòng.
Sáng sớm ngày tết nguyên đán, Thuỷ Hướng Đông liền đem Nghê Huy gọi dậy: “Tiểu thọ tinh, sinh nhật vui vẻ!”
Nghê Huy nhắm hai mắt ở trong chăn đang ngủ say, lời của Thuỷ Hướng Đông cũng chỉ là làm hắn tỉnh giấc một nửa, hắn mơ mơ hồ hồ mà “ân” một tiếng, sau đó cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt liếm mặt của mình, Nghê Huy cho rằng Thuỷ Hướng Đông liếm mình, mạnh tay vung lên một cái, sau đó nghe thấy một tiếng “ngao”, thanh âm không đúng, Nghê Huy bỗng chốc mở trừng mắt, đối mặt với cặp mắt ướt nhẹp, ánh mắt của nó thể hiện rõ sự uỷ khuất và vô tội.
Nghê Huy lại càng hoảng sợ: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi làm gì vậy, đem con chó nhỏ để trên giường của ta.”
Thuỷ Hướng Đông ha ha cười: “Tặng quà sinh nhật cho ngươi, sinh nhật vui vẻ!”
Con chó nhỏ hai màu đen trắng đan xen nhau uỷ uỷ khuất khuất ở trên chăn cẩn thận mà tìm địa phương an toàn để ẩn náu, bộ lông rối bù làm cho nó giống như một cái gối. Nghê Huy ngồi dậy: “Ngươi bắt về khi nào vậy?”
Thuỷ Hướng Đông ngồi bên giường, đem con chó nhỏ ôm lấy: “Ngươi thích không? Lúc nghỉ hè đã nói tặng ngươi một con chó nhỏ, sau đó thì bận quá nên quên luôn. Bây giờ sinh nhật của ngươi, nhân cơ hội này làm quà sinh nhật.”
Nghê Huy đưa tay ra sờ đầu tiểu gia hoả, khoé miệng không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngươi thật là tiết kiệm, quà sinh nhật cũng tiết kiệm.” Tiểu gia hoả nhìn Nghê Huy, có chút sợ, nhưng vẫn là cẩn thận tỉ mỉ mà tiếp cận, lè lưỡi liếm liếm tay của Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi mau đem quần áo mặc vào đi, đừng để bị lạnh.”
Nghê Huy vừa mặc áo vừa ngáp: “Bây giờ đều rất bận, làm gì có thời gian dắt chó đi dạo a.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta dắt, buổi tối lúc ngươi luyện chữ, ta sẽ dắt nó đi.”
“Vậy sau này thì sao? Ngươi học đại học rồi thì sao?”
“Dương Dương đến đây, để y dắt nó đi.”
Nghê Huy nói: “Vậy có còn là chó của ta hay không?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Sao lại không phải, ngươi là chủ nhân, chúng ta là giúp ngươi chăm nó. Ngươi vào cuối tuần, thì có thể dắt nó ra ngoài tản bộ. Ngươi đặt tên cho nó đi.”
Nghê Huy hỏi: “Đây là giống chó gì? Là chó đực hay chó cái?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Giống chó Collie biên giới*, là chó đực, vô cùng thông minh, ngươi xem, ngươi vừa mới đánh nó một cái, nó bây giờ còn có chút sợ ngươi.”
* Collie biên giới (Border Collie) là giống chó chăn gia súc và chó săn đuổi có nguồn gốc từ Anh Quốc thuộc dòng Collie, chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách chó thông minh là một chú chó chăn cừu đến từ nước Anh. Tên gọi biên giới (Border) vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland.
“Ta lại không phải cố ý mà. Ngươi tại sao lại để nó ở trên giường liếm ta, ta còn cho rằng –” Nói đến đây thanh âm hơi ngừng.
Thuỷ Hướng Đông hàm chứa ý cười hỏi: “Ngươi cho rằng cái gì?”
Nghê Huy lớn tiếng nói: “Ta cho rằng là người nào đó không biết xấu hổ mà đến chiếm tiện nghi của ta!”
Nụ cười của Thuỷ Hướng Đông thoáng cái nở rộ, nguyên lai Nghê Huy cho rằng chính mình hôn hắn, y nhìn Nghê Huy, trên mặt còn sót lại áo ngủ, bởi vì ấm áp, khuôn mặt ngủ đến đỏ đỏ, có tinh thần phấn chấn của thiếu niên, Thuỷ Hướng Đông ngược lại rất muốn nhào tới hôn mấy cái, nhưng mà không có lá gan đó a. Y sờ sờ con chó nhỏ, đem nó từ trên giường ôm xuống: “Đặt nó tên gì?”
Nghê Huy tức giận nói: “Kêu Đông Tử.”
Thuỷ Hướng Đông: “…” Qua một lát y nói, “Không được tốt lắm, vẫn là thận trọng một chút mới tốt.”
Nghê Huy từ trên giường bước xuống, ngáp một cái, không dễ gì được nghỉ, còn không cho ngủ nướng. Con chó nhỏ cẩn thận mà đi theo bước chân của Thuỷ Hướng Đông, Nghê Huy nhìn nó nói: “Ngươi không phải là của ta sao, sao lại đi theo y? Qua đây cho ta.”
Thuỷ Hướng Đông đem con chó nhỏ ôm qua, đặt bên cạnh chân của Nghê Huy: “Đi đi, đây mới là chủ nhân của ngươi.”
Con chó nhỏ nhìn Thuỷ Hướng Đông, thời gian nó ở với Thuỷ Hướng Đông tương đối dài, vẫn nhận biết được Thuỷ Hướng Đông. Nghê Huy đưa chân ra, dùng mu bàn chân câu lấy bụng của tiểu gia hoả, đem nó kéo về hướng chính mình. Tiểu gia hoả bị ép dời một bước, quay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông. Thuỷ Hướng Đông đi ra ngoài, Nghê Huy đi rửa mặt. Nó trái nhìn phải nhìn, sao một người cũng không thấy, có phải đều không muốn chính mình rồi không, liền đáng thương mà nằm rạp trên sàn nhà.
Nghê Huy vừa rửa mặt vừa nghĩ, đặt tên gì cho con chó nhỏ, đương nhiên không thể kêu Đông Tử, hôm nay là tết nguyên đán, lại là sinh nhật của chính mình, đối với chính mình mà nói, vừa là một năm mới, còn là một tuổi mới, thật là một khởi đầu tốt, vậy thì kêu là Tân Tân đi. (Editor: Mới trong tiếng hoa là 新 phiên âm là xin, âm Hán Việt là Tân, 新新: Tân Tân)
Nghê Huy rửa mặt xong, lúc ra ngoài, thấy con chó nhỏ đang nằm rạp dưới sàn, cẩn thận quan sát chính mình, liền hướng con chó nhỏ mà vẫy tay: “Đến đây, cùng ta đi ra ngoài, về sau gọi ngươi là Tân Tân, được không?”
Thuỷ Hướng Đông đã đem điểm tâm dọn lên bàn, mì trường thọ, vẫn là y dậy sớm nhào nặn mì, hơn nữa chỉ làm một sợi mì, muốn làm được sợi mì này thật không dễ, tốn rất nhiều sức lực mới thành công, những sợi mì bị gãy toàn bộ đều bị y ăn: “Đến ăn mì đi, chúc ngươi phúc thọ lâu dài, muốn gì được nấy.”
Nghê Huy nhìn sợi giăm bông, sợi mộc nhĩ, sợi cà rốt, rau xanh,… nằm trên vắt mì, màu sắc phong phú, phối hợp với nhau ngược lại rất đẹp, hắn dùng dũa mò một chút, sau đó kinh ngạc nói: “Chỉ có một sợi?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Mì trường thọ chính là một sợi a, lúc ăn tốt nhất là không nên cắn đứt.”
Nghê Huy nói: “Vậy sao ăn? Một hơi hút xuống bụng, không cần nhai?”
“Ngươi kẹp lấy một đầu, từ đầu ăn đến đuôi, có thể vừa nhai vừa nuốt.”
Nghê Huy ngoài miệng nói: “Thật phiền phức.” Nhưng mà trong lòng vẫn rất vui, Thuỷ Hướng Đông vẫn là rất dụng tâm.
Con chó nhỏ ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, kiển chân ở dưới bàn ngóng trông, qua một lát, phát hiện hai chủ nhân đang ăn uống no nê mà chẳng quan tâm đến nó, liền cẩn thận mà đi cọ chân của bọn họ, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Nghê Huy cúi đầu nhìn con chó nhỏ: “Tân Tân, ngươi cũng muốn ăn mì sao?”
Thuỷ Hướng Đông đang ăn mì phốc một tiếng, xém chút nữa là bị sặc: “Ngươi đặt tên cho nó là Tinh Tinh?”
*Tinh Tinh và Tân Tân âm đọc gần giống nhau.
Nghê Huy liếc y một cái: “Là Tân Tân, Tân trong cuộc sống mới.”
“A. Được! Tất cả đều mới bắt đầu, cố lên!” Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, “Ta mua thức ăn cho chó cho nó, người bán chó nói, không nên cho nó ăn thức ăn khác, để nó ăn thức ăn cho chó là được rồi. Nó không thể ăn nhiều đồ ăn của chúng ta, hàm lượng muối quá nhiều.”
“A, thật là phiền toái.” Nghê Huy nói.
“Lát nữa chúng ta ăn cơm xong rồi cho nó ăn. Ngươi hôm nay muốn đi đâu chơi?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
Nghê Huy nói: “Không sao cả, không ra ngoài cũng được.”
“Hay là đi đi, hôm nay là tết nguyên đán, rất nhiều cửa hàng đều hoạt động, chúng ta ra ngoài đi dạo, thuận tiện đi xem phim đi, thả lỏng một chút.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Sao cũng được.”
Hai người cho Tân Tân ăn no, để tiểu gia hoả một mình ở trong nhà, sau đó ra ngoài đi chơi. bọn họ trước tiên đi dạo cái cửa hàng mua đồ, mùa đông rồi, Thuỷ Hướng Đông còn chưa chuẩn bị đầy đủ quần áo chống rét, y và Nghê Huy hai người ở cửa hàng rực rỡ hẳn lên, từ nón cho tới vớ, từ áo khoác cho tới quần lót, toàn bộ đều đổi. Làm một gay chính cống, Nghê Huy vẫn rất thích chưng diện, đối với chuyện mua quần áo hoàn toàn không phản đối, ăn mặc thật đẹp trai gọn gàng, từ trong gương nhìn chính mình cũng cảm thấy vui vẻ a.
Thuỷ Hướng Đông thấy Nghê Huy thích mua, liền không ngừng lựa chọn quần áo cho hắn, cuối cùng Nghê Huy nhìn túi mua sắm trên tay: “Được rồi, mua nữa thì xách không nổi đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “A, đúng, lát nữa còn phải đi xem phim. Đi thôi, ta tìm chỗ nào gửi lại đã, chẳng muốn xách. Chính mình không lái xe thật không tiện a, đợi sau này có thể lái xe thì tốt rồi.”
Hai người tìm được nơi có thể gửi đồ, đem vật phẩm gửi lại, sau đó chạy đi phố ăn uống ăn uống, thấy cái gì muốn ăn thì ăn, sau khi ăn no uống đủ, lại chạy đi xem phim.
Lúc đó phim “Anh Hùng” đang là phim bom tấn, dường như bao gồm tất cả thời gian, Thuỷ Hướng Đông rất muốn tìm một bộ phìm tình cảm để xem, nhưng mà không có, Nghê Huy muốn xem “Anh Hùng”, đành phải cùng nhau xem “Anh Hùng”, câu chuyện này kỳ thực hoàn toàn không thích hợp để hẹn hò xem. Thuỷ Hướng Đông nghĩ thầm trong đầu, đoán chừng Nghê Huy cũng không cho rằng đây là hẹn hò, chỉ có y một mình đang hưởng thụ cảm giác hẹn hò.
Xem phim xong, đã là 5 giờ chiều, Thuỷ Hướng Đông nói: “Về nhà thôi.”
Chơi cả một ngày, Nghê Huy cũng đã mệt chết rồi, còn cho rằng y còn có hoạt động gì nữa, nghe nói có thể về nhà, đương nhiên là đáp ứng.
Sắp về tới nhà, Thuỷ Hướng Đông kêu tài xế taxi quẹo vào cửa hàng bánh kem đi lấy bánh kem đặt ngày hôm qua, nói với Nghê Huy: “Buổi tối cho ngươi ăn mừng sinh nhật.”
Thuỷ Hướng Đông đã sớm lập kế hoạch, đặt xong bánh kem, lại mua một đống lớn đồ ăn mà Nghê Huy thích ăn đặt trong tủ lạnh, chuẩn bị làm một bàn thức ăn lớn, sau đó thổi nến, ăn cơm uống rượu, đây cũng là bữa cơm dưới ánh nến lãng mạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT