Buổi chiều tan học, Nghê Huy nhận được điện thoại của mẹ: “Tiểu Huy con tan học chưa?”

“Tan học rồi, đang trên đường về nhà ạ. Sao vậy mẹ?”

Trần Lệ Bình nói: “Mẹ và thúc thúc của con đều phải tăng ca, không về được, cô giáo của Viên Viên gọi điện thoại cho mẹ, nói bảo mẫu vẫn chưa đến đón Viên Viên, mẹ liên lạc với bảo mẫu không được, con giúp mẹ đi đón em được không?”

“Dạ, con sẽ đi đón.”

Nghê Huy nhìn chiếc xe đạp leo núi mới mua của mình, không có yên sau, thực sự có chút không tiện, nhưng vẫn đạp xe đi. Viên Viên đã năm tuổi rồi, đang học lớp lá ở nhà trẻ. Cấp ba tan học trễ, năm giờ rưỡi mới tan học, nhà trẻ thì bốn giờ rưỡi đã tan học rồi, bảo mẫu cư nhiên trễ như vậy mà không đến đón bé, rốt cuộc là làm gì vậy.

Lúc hắn chạy đến nhà trẻ, đã gần sáu giờ rồi, Viên Viên đang bám vào hàng rào sắt ở cổng trường mà khóc thúc thít. Nghê Huy thấy em gái liền đau lòng: “Viên Viên!”

Viên Viên thấy anh trai của mình: “Anh hai!” Sau đó lớn tiếng khóc lên, trẻ em chịu uỷ khuất, cảm thấy chính mình bị người nhà lãng quên.

Cô giáo của Viên Viên nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi ra: “Nhà của em có chuyện gì sao, trễ như vậy mà không đến đón bé, cũng không nhắn cho cô.”

Nghê Huy gật đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi cô giáo, bảo mẫu không biết đi đâu rồi, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên em liền đến đón em gái về nhà.”

Cô giáo của Viên Viên mở cổng cho Viên Viên ra, Viên Viên chạy nhào vào lòng của Nghê Huy, cô giáo đột nhiên lại nhớ đến một chuyện: “Hôm nay có một người lạ mắt đến nói là bạn của mẹ em, muốn đón Viên Viên đi, Viên Viên xém chút nữa là đi theo, cô thấy có cái gì đó không đúng, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, vội vàng ngăn lại.”

Nghê Huy giật mình: “Là ai đến đón em gái của em vậy?”

Cô giáo kia nói: “Cô cũng không quen, một người đàn ông trung niên, lái xe tới đây, ông ấy nói là thúc thúc của Viên Viên, nói ra tên của mẹ em và em, cô vội vàng gọi điện cho mẹ của em, mẹ của em nói không có nhờ người khác đến đón Viên Viên, cô vội vàng kéo Viên Viên lại.” Bây giờ trẻ em rất quý báu, tính cảnh giác của các thầy cô đều rất mạnh, nếu không chính là chuyện lớn lừa gạt buôn bán trẻ em hoặc là bắt cóc, rất đáng nguy.

“Cám ơn cô, em đón em gái về.” Nghê Huy trong lòng nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc là ai đến đón Viên Viên, ngồi chồm hổm xuống nhìn em gái, “Viên Viên, hôm nay là thúc thúc nào đến đón em?”

Viên Viên thút thít nói: “Em không biết.”

“Em không quen phải không?” Nghê Huy hỏi.

Viên Viên lắc đầu: “Không quen biết.”

Nghê Huy nhíu chặt mày, bắt đầu dạy bảo em gái: “Người không quen biết, em ngàn vạn lần không được đi theo y, đó là người xấu.”

Viên Viên thút thít nói: “Ông ấy biết tên của mẹ và anh, nói dẫn em đi tìm mẹ.” Con nít trong lòng cấp bách, thấy mấy bạn học đều đi rồi, lúc này có người nói quen biết với mẹ, muốn đón mình về, khẳng định sẽ đi theo.

“Người xấu đều biết tên của chúng ta, đó là mánh lới lừa gạt của bọn họ, em ngàn vạn lần không thể mắc lừa, biết không?” Nghê Huy đưa tay lau nước mắt bám trên lông mi của em gái, đem bé ôm vào lòng.

Viên Viên gật đầu: “Dạ, em biết rồi. Anh hai, em đói.”

Nghê Huy dắt tay em gái: “Anh dẫn em về nhà ăn cơm.”

Xe đạp không thể đi, bởi vì không thể chở người, Nghê Huy ở bên đường bắt một chiếc taxi, đem xe đạp của mình để trong cốp xe đằng sau, sau đó dẫn em gái lên xe.

Nghê Huy trong lòng có một loại cảm giác bất an, rốt cuộc là ai đến đón Viên Viên, còn biết tên của chính mình và mẹ, khẳng định là người quen, hắn nghĩ đến Nghê Vệ Dương hôm nay đến trường gặp mình, lẽ nào là ông ấy?

Về đến nhà, bảo mẫu cư nhiên không có ở nhà, trong nhà tối lửa tắt đèn, tự nhiên cũng không có cơm ăn, Nghê Huy đành phải dẫn em gái đến nhà ăn trong tiểu khu ăn cơm, sau đó đợi mẹ trở về.

Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh về rất muộn, Viên Viên đã đi ngủ, Nghê Huy giúp em gái rửa mặt, cho em đi ngủ trước. Hắn thì vẫn luôn chờ mẹ trở về, sau đó nói đến trọng điểm của hôm nay: “Ai đến đón Viên Viên, lại rắp tâm làm gì? Có phải là cha của con hay không?”

Trần Lệ Bình thở dài, cùng Chương Thái Thanh nhìn nhau một cái: “Chúng ta cũng đã phân tích rồi, có thể là Nghê Vệ Dương. Tiểu Huy, con chính mình cũng phải để tâm một chút.”

Nghê Huy nhìn mẹ: “Công ty của ông ấy thật sự phá sản sao?”

Trần Lệ Bình gật gật đầu: “Nghê Vệ Dương đầu tư thất bại, bây giờ cũng sắp phá sản, ông ấy khắp nơi kiếm tiền để lắp vào lỗ thủng. Còn chạy đến chỗ của mẹ hỏi mẹ mượn tiền, nói lúc đầu ly hôn phân chia tài sản không công bằng, ông ấy bây giờ muốn ta trả lại 5 triệu.”

Nghê Huy cau mày nói: “Dựa vào cái gì phải cho ông ấy 5 triệu! Lúc đầu phân chia tài sản, tàn sản đều không đến 5 triệu.”

Trần Lệ Bình phẫn hận nói: “Ông ấy nói năm đó số tiền 50 triệu mà chúng ta dùng kiếm được đều không lưu lại, ông ấy muốn 5 triệu hoàn toàn không quá đáng. Nhưng mà ta dựa vào cái gì phải đưa tiền cho ông ấy a, ông ấy là cái gì chứ, ta chính là kiếm được 500 triệu, đó cũng là bản lãnh của ta, đâu có liên quan gì đến Nghê Vệ Dương.”

Nghê Huy nhíu mày nói: “Ông ấy hôm nay nói với con, ông ấy sẽ ngồi tù. Phá sản sẽ ngồi tù sao?” Nghê Huy đương nhiên biết, phá sản sẽ không ngồi tù, cho nên hắn mới cảm thấy kỳ lạ.

Trần Lệ Bình nói: “Ta đoán là ông ấy lừa tiền vay của ngân hàng.”

Nghê Huy nói: “Cho nên, ông ấy liền đến đón Viên Viên, là muốn bắt cóc tống tiền chúng ta?”

Chương Thái Thanh gật đầu: “Có thể là như vậy.”

“Vậy bảo mẫu thì sao?” Nghê Huy hỏi.

Chương Thái Thanh nói: “Trong nhà dì bảo mẫu hôm nay xảy ra chuyện, hình như là con của dì té gãy chân, đưa đi bệnh viện, dì ấy liên lạc với ta, còn xin nghĩ vài ngày, cho nên mấy ngày nay con phải tự giải quyết chuyện ăn uống.”

“Em con thì sao?” Nghê Huy hỏi.

Trần Lệ Bình nói: “Tạm thời chỉ có thể ta tự mình chăm sóc con bé, Nghê Vệ Dương đã đến trường nó tìm, ta không thể lại đưa nó đến trường được, quá nguy hiểm.”

Nghê Huy cười lạnh nói: “Nghê Vệ Dương sao lại không biết xấu hổ như vậy. Lúc đầu là ở bên ngoài tìm vợ bé, chúng ta không vạch trần ông ấy đã quá nhân từ rồi, ông ấy bây giờ còn mặt mũi đến hỏi mượn tiền chúng ta, dựa vào cái gì chứ?”

Trần Lệ Bình thở dài nói: “Gặp phải người không biết xấu hổ, con có thể có cách gì chứ?”

“Mẹ, ông ấy nếu như lần sau lại đến, liền báo cảnh sát đi. Con cảm thấy ông ấy quá nguy hiểm, thật sự có thể làm ra chuyện bắt cóc tống tiền.” Có thể nuôi ra đứa con trai bệnh hoạn Nghê Hi, Nghê Vệ Dương cách sự điên khùng chính là một bước mà thôi.

Trần Lệ Bình gật gật đầu: “Được rồi, mẹ nhất định sẽ báo cảnh sát. Vậy con cũng phải chú ý một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu.”

Buổi tối lúc đi ngủ, Nghê Huy gọi điện thoại cho Thuỷ Hướng Đông, nói ra chuyện này, Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc: “Cha của ngươi chạy đến trường ầm ĩ, còn muốn bắt cóc em gái ngươi?”

Nghê Huy nói: “Tạm thời chỉ là phỏng đoán như vậy, dù sao ta cũng chưa thấy người, ta cũng không có ảnh của ông ấy, không thì cầm đi đối chiếu với cô giáo một chút.”

“Nghê Huy, ngươi chính mình nhất định phải cẩn thận a, cha con đó ta không thể yên tâm, quả thật chính là nhân cách vặn vẹo, ta cảm thấy bọn họ chuyện gì đều có thể làm ra được.” Thuỷ Hướng Đông hận không thể ngay bây giờ liền bay đến bên cạnh Nghê Huy, có thể giúp hắn dọn sạch tất cả những nhân tố bất định.

Nghê Huy cảm thấy ở đời trước, Nghê Vệ Dương dường như còn chưa điên cuồng như vậy, ít nhất ông không có làm trước mặt mẹ và hắn, đem Nghê Hi dẫn ra, chỉ dám lén lén nuôi ở bên ngoài, ông ấy cũng chưa từng làm chuyện vì Nghê Hi mà đánh chính mình. Đời trước, Nghê Vệ Dương mặc dù là nam nhân lạc lối, nhưng chuyện làm ra cũng là chuyện nam nhân lạc lối bình thường sẽ làm, đời này quả thực liền bị ma quỷ bám vào, quang minh chính đại mà nuôi con riêng, còn đến dạy bảo con ruột của chính mình, dường như là chính mình có lỗi với bọn họ, quả thật quá biến thái.

Nghê Huy nói với Thuỷ Hướng Đông: “Ta biết rồi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi buổi tối đừng ở bên ngoài quá lâu, không có việc gì cứ ở trong trường, tan học liền nhanh chóng về nhà. Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho cảnh sát liền, đừng dây dưa với ông ấy.”

“Biết rồi.”

Thuỷ Hướng Đông lại lầu bầu nói: “Kỳ thực ta cảm thấy chúng ta lúc trước đều nên học Taekwondo với Trương Dũng, ít nhất có thể tự vệ.”

Nghê Huy nở nụ cười: “Đụng phải bệnh thần kinh, Taekwondo cũng không thể dùng được. Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

Ngày hôm sau Trần Lệ Bình quả nhiên không dám đưa Viên Viên đi học, trực tiếp dẫn bé đến công ty của mình. Nghê Vệ Dương người này vẫn luôn tự phụ, hôm nay trên lĩnh vực kinh doanh bị ngã một cái, biến thành hai bàn tay trắng, còn phải đối mặt với nhà tù, phỏng chừng ông ấy sẽ không cam lòng, sẽ cảm thấy toàn thế giới đều mắc nợ ông ấy.

Nghê Huy đi học, phát hiện trên đường có một chiếc xe đi theo mình, Nghê Huy nhìn một cái, bên trong quả nhiên là Nghê Vệ Dương, Nghê Huy tăng tốc độ đạp xe, chuyển hướng vào con hẻm nhỏ, dự định cắt đuôi chiếc xe kia, đến cổng trường, lại phát hiện Nghê Vệ Dương đã ở cổng trường đợi, trên mặt mang dáng vẻ khổ đại cừu thâm.

Nghê Huy đạp xe trực tiếp chạy vào trong trường, Nghê Vệ Dương chỉ kịp kêu một tiếng: “Nghê Huy –“

Nghê Huy đầu cũng không quay lại mà đi vào trong. Sau khi hết tiết học thứ hai, Nghê Huy đang muốn đi, bị thầy giáo gọi lại: “Nghê Huy, đến văn phòng một chút.”

Nghê Huy có chút ngạc nhiên, vẫn là đi theo thầy, đi vào văn phòng, phát hiện Nghê Vệ Dương đang ngồi trong văn phòng, Nghê Huy xoay người muốn đi ra, bị thầy chủ nhiệm gọi lại: “Nghê Huy, em vẫn là nói chuyện một chút với cha của em đi, cái gì nói cho rõ ràng, ông ấy đến trường tìm lãnh đạo của chúng ta cũng không phải chuyện tốt gì a.”

Nghê Huy nhìn xuống mặt đất: “Thầy, thầy có thể chặn ông ấy ngoài cửa, đừng để ý tới ông ấy.”

Thầy giáo thở dài: “Thầy cũng không biết hai cha con em rốt cuộc là ân oán gì, nhưng mà ông ấy muốn đến thăm em, nói đến thành khẩn như vậy, chúng ta nếu như cự tuyệt, rõ ràng là quá không có tình người rồi. Bất kể như thế nào, em cùng ông ấy nói chuyện một chút, ta cảm thấy ông ấy không giống như người không biết đạo lý, để ông ấy sau này đừng đến quấy rầy chúng ta nữa.”

Nghê Huy thật muốn phun nước bọt vào mặt Nghê Vệ Dương, lúc này cư nhiên đến giả trang thương cảm cần sự đồng tình, thật là buồn nôn. Nghê Huy nói: “Vậy được rồi, em sẽ nói chuyện với ông ấy.” Nghê Huy đi vào văn phòng, Nghê Vệ Dương trên mặt mừng rỡ nói: “Nghê Huy, để cha nhìn con.” Ông ấy hôm nay chỉnh tề hơn so với hôm qua, nhưng mà tơ máu trong ánh mắt đã biểu thị rõ ràng trạng thái tinh thần của ông ấy.

Nghê Huy trong lòng một trận chán ghét, lúc này lại đến biểu diễn tiết mục sắm vai cái gì phụ từ tử hiếu, không cảm thấy buồn nôn sao: “Ông đã nhìn rồi, tôi rất tốt, có thể đi được rồi, đừng đến trường làm phiền thầy của tôi.”

Nghê Vệ Dương vẻ mặt đáng thương nhìn Nghê Huy: “Ta hiện tại thật sự đến bước đường cùng, cho nên con nhất định phải giúp ta, con không giúp ta, ta liền phải ngồi tù.”

Nghê Huy xoay mặt đi không nhìn Nghê Vệ Dương: “Phá sản thôi mà, căn bản sẽ không ngồi tù. Ông không cần gạt tôi tuổi còn nhỏ, liền cái gì cũng không hiểu.”

Nghê Vệ Dương sắc mặt cứng đờ: “Ta thiếu nợ ngân hàng rất nhiều tiền, trả không được thì phải ngồi tù.”

Nghê Huy trong lòng cười nhạt, đúng như dự đoán là lừa gạt tiền vay, thật là không làm thì sẽ không chết: “Vậy thì có liên quan gì đến tôi, ông nếu như đến nói với tôi chuyện này, tôi biết rồi, hơn nữa sẽ không bày tỏ với ông nửa phần đồng tình. Ông nhanh đi đi, làm lỡ việc học của tôi.”

Nghê Vệ Dương cắn chặt hàm răng: “Con cứ như vậy mà lòng dạ sắt đá, ta cho dù đối với con không tốt, ta cũng là người sinh ra con, còn cho con tài sản mấy triệu. Bây giờ mấy triệu đối với các người mà nói, chính là hạt cát trong sa mạc, chút chuyện nhỏ này con cũng không giúp, thật là vong ân bội nghĩa.”

“Thông thường mà nói, nuôi không được mới gọi là vong ân bội nghĩa, ông có nuôi tôi không? Ông căn bản không có tư cách nói tôi là vong ân bội nghĩa. Ông nói gia sản, là mẹ tôi tự mình kiếm được, ông sẽ không cho rằng đều là do mình kiếm được đi? Ông không biết xấu hổ mà nói đó đều là tiền ông kiếm được, ông có khả năng bao nhiêu ông chính mình không rõ sao? Mẹ của tôi tài giỏi hơn ông rất nhiều, ông chính mình xem quy mô công ty của mẹ tôi bây giờ sẽ biết. Ông ngay cả xách dép cho bà ấy cũng không xứng. Ông bây giờ hối hận rồi phải không? Đáng tiếc tất cả đều đã muộn rồi!” Nghê Huy châm chọc khiêu khích, hoàn toàn không chừa chỗ trống.

Lời này chọt trúng vào chỗ đau của Nghê Vệ Dương: “Đó cũng là ta một mình dốc sức làm được, bà ấy bất quá là lấy được tiện nghi có sẵn.”

Nghê Huy nói: “Ông dốc sức làm đã bị ông chơi đùa đến phá sản, ông lúc này nhớ đến tài sản của mẹ tôi, ông thật không biết xấu hổ hả?”

Nghê Vệ Dương trừng đôi mắt đỏ ngầu mà cãi lại: “Ta không có nhớ đến, ta chính là mượn tiền của các người, đây lẽ nào cũng không được? Các người dựa vào tiền ban đầu mà ta kiếm được ăn ngọt uống cay, bây giờ không thể thấy chết mà không cứu!”

Nghê Huy nhíu mày nói: “Ông người này sao lại nói không rõ ràng a, đó là tiền mẹ tôi tự mình kiếm được, hoàn toàn không liên quan gì đến ông. Chúng tôi không phải là cơ quan từ thiện, coi như là làm chuyện tốt, đó cũng là giúp đỡ cho những người đáng được giúp đỡ, mà không phải là những người cặn bã rác rưởi.” Hắn nói rồi, hướng cửa lùi một bước, “Tôi phải đi, ông nhanh đi đi, về sau đừng đến tìm tôi, tìm tôi cũng không giải quyết được vấn đề.”

Nghê Huy nói rồi vội vàng chạy xuống lầu, Nghê Vệ Dương từ đằng sau đuổi theo: “Nghê Huy!”

Nghê Huy không để ý đến ông ấy, đài phát thanh đã bắt đầu rồi, hắn hướng lớp học của mình mà chạy đi.

Buổi chiều hôm đó, Nghê Huy nhận được điện thoại của Chương Thái Thanh, nói Trần Lệ Bình và Viên Viên bị thương phải vào bệnh viện, là Nghê Vệ Dương dùng dao quẹt bị thương. Nghê Huy kinh ngạc, giờ học cũng không học nữa, vội vàng chạy đến bệnh viện.”

Nguyên lai Nghê Vệ Dương cầu Nghê Huy không được, liền trực tiếp đến công ty của Trần Lệ Bình, tranh chấp với Trần Lệ Bình không có kết quả, đúng lúc Viên Viên từ trong văn phòng chơi đùa, Nghê Vệ Dương liền có can đảm, bắt lấy Viên Viên, bóp lấy cổ của Viên Viên, uy hiếp Trần Lệ Bình, yêu cầu Trần Lệ Bình nhanh chóng chuẩn bị tiền, nếu không sẽ bóp chết Viên Viên.

Trần Lệ Bình bảo vệ con gái sốt ruột, mất hết lý trí, thấy tay của ông ấy không có công cụ sắc bén, ngay tại chỗ nhào qua cứu người, Nghê Vệ Dương thuận tay lấy con dao nhỏ trên bàn làm việc, quẹt bị thương Trần Lệ Bình và Viên Viên, nhưng mà lúc đó cũng bị nhân viên trong công ty của Trần Lệ Bình chế phục lại, giao cho cảnh sát.

Trần Lệ Bình bị thương trên vai, phải khâu mười mấy mũi, Viên Viên rất đáng thương, bị quẹt trên cổ, phải khâu hai mươi mũi, may mà không đụng đến bộ vị yếu hại, nhưng mà sau này sợ rằng sẽ để lại vết sẹo trên cổ. Nghê Huy đối với Nghê Vệ Dương quả thật không còn gì để nói, quả thật chính là súc sinh, cư nhiên trút giận sang người khác.

Em gái còn nhỏ như vậy, không biết có để lại ám ảnh hay không. Nghê Huy nhìn em gái đang nằm trên giường, trên cổ quấn lấy băng gạc, nhắm mắt mày nhíu lại đang ngủ, mắt vẫn còn sưng, có thể thấy lúc đầu khóc đến thương tâm bao nhiêu. Hắn đặc biệt cảm thấy có lỗi với em gái của mình, bọn họ hẳn là đã sớm phòng bị, không nên sơ suất như vậy.

Trần Lệ Bình lại càng hối hận hơn, vốn dĩ nghĩ để con gái bên cạnh mình sẽ an toàn một chút, không nghĩ đến ngược lại làm hại đến con gái, mắt của bà sưng như hai trái đào, lúc thấy Nghê Huy còn không ngừng lấy tay trái không bị thương mà lau nước mắt: “Mẹ có lỗi với Viên Viên, mẹ không nên dẫn nó đến công ty. Mẹ nếu như ở nhà, thì chuyện gì cũng không xảy ra.”

Nghê Huy trong lòng cũng rất buồn: “Mẹ, ông ấy nếu như đã có chủ tâm phải nhờ cậy chúng ta, khẳng định sẽ bất chấp như thế nào mà đến tìm chúng ta.”

Trần Lệ Bình vừa khóc vừa nói: “Con nói xem ta vì sao lại ngu xuẩn như vậy, ổng muốn tiền, ta liền cho ổng tiền là được rồi. Cái tên súc sinh đó, cho ổng tiền đi làm tang sự.”

Nghê Huy không biết nói như thế nào, Nghê Vệ Dương chỉ là dựa vào số tiền đó liền cảm thấy đủ sao, đó chính là hang không đáy, chỉ sợ hôm nay cho tiền, ông ấy nếm được vị ngọt, ngày mai sẽ biến thành nghiêm trọng hơn mà đến vơ vét tài sản. Nhưng mà mẹ lúc đỏ quả thật xử lý không thích đáng, nên trước tiên ổn định ông ấy, sau đó báo cảnh sát bắt người, không nên mạo hiểm như vậy mà trực tiếp nhào qua cứu người.

Chương Thái Thanh vẫn luôn ngồi bên cạnh không lên tiếng, Nghê Huy biết ông khẳng định cảm thấy con gái của mình rất vô tội, ân oán của Trần Lệ Bình và chồng trước ảnh hưởng đến con gái của ông ấy, ngẫm lại đều cảm thấy oan ức.

Nghê Huy ản ủi mẹ mấy câu, ngồi trong hành lang bệnh viện, gọi điện thoại cho Thuỷ Hướng Đông: “Thuỷ Hướng Đông, nhà của ta xảy ra chuyện rồi.”

Đầu của Thuỷ Hướng Đông thoáng cái nổ tung: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chứ?”

Nghê Huy nhắm mắt nói: “Ta không có chuyện gì. Nghê Vệ Dương dùng dao quẹt bị thương mẹ và em gái của ta, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.”

Thuỷ Hướng Đông nghe nói hắn không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm: “Nghiêm trọng không?”

“Em gái của ta mặt mày hốc hác, vết thương nằm trên cổ.” Nghê Huy cũng cảm thấy có lỗi với em gái, trong toàn bộ chuyện này, người vô tội nhất chính là bé.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy cha ngươi thì sao? Ông ấy điên ư?”

“Ta cảm thấy ông ấy điên rồi, bây giờ đang ở chỗ cảnh sát, bị bắt đi rồi. Ta hy vọng ông ấy ở trong tù cả đời, mãi mãi cũng đừng ra.” Nghê Huy mặt vô biểu tình nói, hắn hít mũi một cái, “Thuỷ Hướng Đông, ta cảm thấy có lỗi với em gái ta, cũng có lỗi với Chương thúc thúc.”

Thuỷ Hướng Đông an ủi hắn: “Chuyện này có liên quan đến ngươi đâu? Đây toàn bộ đều là Nghê Vệ Dương làm, ngươi đừng tự trách.”

Nghê Huy nói: “Sáng hôm nay Nghê Vệ Dương đến tìm ta, cầu ta mượn tiền cho ông ấy, nói chúng ta ăn ngon uống cay, thấy chết mà không cứu. Ta lúc đó nên cảm thấy ông ấy không thích hợp, nên nhắc nhở mẹ của ta.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Mẹ của ngươi e là cũng không biết ông ấy sẽ cầm dao làm bị thương người, lúc trước ngươi cũng không biết ông ấy điên khùng như vậy, ta cũng hoàn toàn không nghĩ đến, ta sao lại cảm thấy, ông ấy chính là phiên bản của Nghê Hi a.”

Nghê Huy đau khổ nói: “Bây giờ làm sao đây, Viên Viên sau này sẽ để lại bóng ma hay không?”

Thuỷ Hướng Đông an ủi hắn: “Viên Viên còn nhỏ, bé sẽ không nhớ chuyện này, ngươi đừng lo lắng.” Nhưng mà trong lòng y rất rõ, vết sẹo trên cổ sẽ lưu lại, lúc nào cũng nhắc nhở bé.

Nghê Huy dùng lực lau nước mắt chua xót: “Ngươi nói bọn họ sao lại toàn người như vậy, ta cả hai đời đều không thể thoát ác mộng mà bọn họ gây nên, bọn họ sao lại không chết a, lưu lại trên đời gây hoạ cho người khác!” Nói đến sau này, Nghê Huy hận mà đạp bức tường.

Thuỷ Hướng Đông không biết làm sao mói có thể giúp Nghê Huy hoá giải một chút phẫn uất và đau khổ trong lòng: “Nghê Huy, ngươi đừng nghĩ lung tung, đây không phải là trách nhiệm của ngươi, ngươi đừng lấy sai lầm của bọn họ mà nghiêm phạt chính mình.”

“Nhưng mà em gái ta, bé mới có năm tuổi, bé còn phải đeo cái ác mộng này cả đời!”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Để bác sĩ khâu lại không còn dấu vết. Về sau lớn một chút, lại làm phẫu thuật thẩm mỹ, cố gắng để bé vui vẻ, đừng làm bé nhớ đến chuyện này, bé sẽ không có bóng ma.”

Chương Thái Thanh từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Nghê Huy, Nghê Huy nói với Thuỷ Hướng Đông: “Ta lát nữa sẽ gọi lại cho ngươi. Thúc Thúc, con xin lỗi…”

Chương Thái Thanh thở dài, lắc lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới con, con không cần cảm thấy áy náy.”

Nghê Huy đành phải dùng câu nói mà Thuỷ Hướng Đông an ủi hắn khuyên Chương Thái Thanh: “Viên Viên sẽ tốt thôi, bé sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhưng mà hắn cảm thấy lời này vô cùng yếu ớt vô lực.

Chương Thái Thanh nói: “Ta đã suy nghĩ rất lâu, quyết định đổi hoàn cảnh cho Viên Viên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play