La Duy đứng trên hành lang, nhìn khóm du đồng trong sân, không ngờ cái cây chuyển từ tướng phủ đến đây vẫn có thể sống. Nhìn tán cây lóng lánh trong mưa phùn, dường như càng thêm xanh mướt, đã tháng năm rồi, nhưng cây này vẫn nở hoa, tháng năm tuyết đổ, ở Thanh Sơn y đã nhìn thấy ba lần, tưởng rằng còn có thể nhìn mãi mãi. Vệ Lam từng nói, hắn sẽ trồng thêm một cây nữa trong sân, không ngờ khi y đứng giữa thâm cung vẫn có thể nhìn thấy du đồng, mà Vệ Lam lại… rốt cuộc, La Duy rơi nước mắt.

Nước mắt thật đáng chết, La Duy hung hăng lau nước mắt, khi muốn khóc thì nó không chảy, lúc này rõ ràng y không muốn khóc, nó lại cố tình chảy ra, bây giờ ngay cả nước mắt cũng đối nghịch với y sao?

Ngụy thái y giúp Triệu Phúc băng bó vết thương trên người xong, ra cửa phòng, nhìn thấy La Duy đứng dưới hành lang, lấy tay lau mắt. Y đang khóc sao? Ngụy thái y nghĩ. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ngụy thái y đi ngang qua sân, tới trước mặt La Duy.

La Duy nghe có tiếng bước chân, vội vàng lau hết nước mắt trên mặt.

“Công tử.” Ngụy thái y đứng trước mặt La Duy, gọi La Duy một tiếng, so với danh xưng vương gia, ông lại thích gọi La Duy là công tử hơn.

“Triệu công công thế nào rồi?” La Duy hỏi: “Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Không chết được.” Ngụy thái y nói: “Nhưng phải nằm liệt giường một thời gian.”

“Không chết là được.” La Duy nói: “Đám Long Thập cũng sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm chưa?”

“Công tử trở về, chúng ta không còn sợ đám tiểu nhân kia bắt nạt nữa.” Ngụy thái y cười nói: “Hôm nay công tử làm thế với bệ hạ, ta được mở mắt nhiều lắm đấy.”

“Ngươi có thể ra khỏi cung không?” La Duy thản nhiên cười một thoáng, rồi hỏi Ngụy thái y.

“Có thể, ta không bị giam mà.” Ngụy thái y nói rồi liếc nhìn La Duy, lập tức nói thêm: “Công tử cũng không phải là không thể ra khỏi cung.”

“Ngươi ra ngoài cung một chuyến.” La Duy thấp giọng nói: “Tới Kỳ Lân sơn trang.”

“Đi xa như vậy?” Ngụy thái y nói: “Lạc Thính Triều bây giờ không ra khỏi cửa sơn trang một bước, một lòng ẩn cư.”

“Ngươi đi tìm hắn.” La Duy nói: “Bảo hắn tìm cách đến thượng đô một chuyến.”

“Hắn đến thượng đô cũng chẳng gặp công tử được.”

“Chẳng phải ngươi vừa nói ta không ngồi tù sao?” Ánh sáng rọi trên khuôn mặt La Duy chợt sáng chợt tối, “Ngươi nói với Lạc Thính Triều rằng ta đã trở về, và vẫn muốn dùng hắn.”

Ngụy thái y nói: “Như vậy… như vậy là được à?”

“Được rồi, ngươi còn muốn biết thêm gì nữa?”

“Hắn không đến thì sao?”

“Cả đời này hắn cũng không thể tách khỏi ta.” La Duy nói: “Nếu ta muốn hắn chết thì sẽ rất dễ dàng.”

“Đi, ta sẽ đi một chuyến.” Ngụy thái y gật đầu.

“Đừng cho ai biết hành tung của ngươi.” La Duy lại nói.

“Cái này thì hơi khó đấy, ta ra khỏi cung, nhất định sẽ có người đi theo.” Ngụy thái y nói.

“Ngươi từng ở trong giang hồ, nghĩ rằng ta không biết?” La Duy nói: “Có người đi theo thì ngươi hạ độc hắn là được.”

“Ta không đánh lại Long Nhất đâu.” Ngụy thái y thành thật nói.

“Long Nhất?”

“Thủ lĩnh Long kỵ vệ.” Ngụy thái y nhỏ giọng nói với La Duy: “Trước kia theo tiên hoàng, tiên hoàng còn chưa quy tiên, người này liền theo bệ hạ.”

“Không phải Long kỵ vệ là những kẻ trung thành nhất sao?”

Ngụy thái y nhăn nhó nói với La Duy: “Vì mạng sống, không gì là không thể. Đúng rồi, chính là Long Nhất tìm được quê cũ của Vệ Lam, bệ hạ đi Tuyên Châu, Long Nhất mang theo người đi U Yến, cũng để tìm ngươi và Lam.”

“Là hắn?” La Duy cúi đầu, giấu đi sát ý trong ánh mắt.

“Là hắn, nhất định là hắn, trong đại tang tiên hoàng ta không nhìn thấy hắn, chắc lúc ấy hắn phụng chỉ bệ hạ ra ngoài tìm ngươi và Lam.”

“Yên tâm đi, ta cam đoan lúc ngươi ra khỏi cung, thì Long Nhất vẫn còn ở trong cung.” La Duy thì thầm với Ngụy thái y: “Ngươi không sợ người khác sao?”

“Những người khác thì không là gì cả, chỉ là, công tử…” Ngụy thái y nói với La Duy: “Nếu ta thực sự giết người, thì liệu sau khi trở về, bệ hạ có thể bỏ qua cho ta hay không?”

“Cho nên ngươi giết người phải làm sạch sẽ một chút.” La Duy nói: “Không có chứng cớ, bệ hạ có thể nào trách tội ngươi?”

“Cứ vậy đi, ta đi thay công tử một chuyến, chỉ là khi ta không ở trong cung, công tử đừng ép buộc chính mình, sức khỏe ngươi thực sự rất kém.” Ngụy thái y lải nhải,“Bệnh về tâm mạch là bệnh suốt đời, công tử đừng lo việc không đáng lo.”

“Không quan trọng.” La Duy nói: “Ta cũng không định sống lâu trăm tuổi, sống thêm ngày nào hay ngày ấy thôi.”

“Chết không tử tế thì sống còn hơn.” Ngụy thái y khuyên La Duy: “La Tướng vẫn còn đó, công tử còn có người nhà, không phải chỉ có một mình.”

“Ta biết.” La Duy chỉ trả lời Ngụy thái y cho qua.

“Công tử.” Ngụy thái y nhìn dáng vẻ La Duy, biết người này không để lời khuyên của mình trong lòng, lại khuyên nhủ: “Ít hôm nữa hãy nghĩ cách để được xây phủ bên ngoài cung, vậy thì những ngày tới mới có thể sống thoải mái. Ngươi đừng nghĩ bệ hạ sẽ mãi như bây giờ, ngươi là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, hắn có thể làm gì ngươi chứ? Chẳng lẽ lại…”

La Duy khoát tay với Ngụy thái y, không để Ngụy thái y nói thêm gì nữa, Long Huyền thì có chuyện gì mà không làm được? Chỉ là người này vẫn muốn có được trái tim y. “Ta sẽ sống sót.” La Duy nói với Ngụy thái y: “Thù của ta còn chưa báo mà. Sao có thể chết cơ chứ?”

Ngụy thái y rụt cổ, khi La Duy nói lời này, khẩu khí thật dọa người.

“Ta cũng muốn nhìn Lam nhi nữ song toàn.” Giọng La Duy trở nên mềm mại.

“Nhi nữ song toàn?” Ngụy thái y nói: “Trước kia Lam xuất thân là ảnh vệ Kỳ Lân, chẳng phải sẽ không thể có con sao?”

“Là Phất Y quốc sư nói với ta.” La Duy nói: “Ông ta nói Lam là mệnh nhi nữ song toàn, ta tin lời ông ta nói.”

“Lam nhi nữ song toàn, vậy ngươi thì sao đây?” Ngụy thái y hỏi câu này, không hề nghĩ ngợi mà thốt ra, “Công tử, ngươi sẽ không buông tay chứ?”

“Sao?” La Duy nói: “Không phải ta đã buông tay rồi hay sao?”

“Tạm, nghĩ kế thích ứng đã.” Ngụy thái y nói: “Hắn không nhớ rõ, thì hãy kể hắn nghe, không phải hắn nhớ lại là được rồi hay sao? Liệu hắn còn có thể bỏ quên công tử để làm Phò mã gì đó được không? Ta thấy công chúa Yến Quân kia còn chẳng đẹp bằng công tử.”

“Đừng nói lung tung.” Sắc mặt La Duy lạnh hẳn, “Ta không thể hại hắn nữa.”

“Cho nên…” Ngụy thái y như trong mộng: “Công tử thật sự để Lam đi? Chỉ vì một câu nói của hòa thượng? Công tử, trước kia ta… cũng có đại hòa thượng nói rằng ta không thể sống quá hai mươi, nhưng giờ ta đã qua hai mươi tuổi lâu lắm rồi, lời của đám hòa thượng đạo sĩ không thể tin đâu, công tử!”

“Ông ta là Phất Y.” La Duy thở dài: “Nếu Lam ở bên ta, ta sẽ không bảo vệ được hắn.”

Ngụy thái y quay đầu sang một bên, không để La Duy nhìn thấy nét mặt vặn vẹo của mình, Vệ Lam cần La Duy che chở, vậy là sao chứ? Không phải là Vệ Lam che chở cho La Duy sao? Sao lại là ngược lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play