Triệu Phúc và Phúc Vận kỳ thật là đồng hương, đều xuất thân nghèo khó, nhưng hai gia đình xưa nay bất hòa, cho nên tuy rằng hai người tịnh thân cùng tuổi, cùng nhau vào cung, nhưng hai người luôn chỉ có thể là kẻ thù. Khi đó Phúc Vận ở lại trong cung, mà Triệu Phúc bị phân tới chỗ Võ vương Hưng Võ đế, cho nên hai người kia từng tưởng rằng, tuy họ ghét nhau nhưng cả đời sẽ chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa.

Không ngờ cuối cùng Võ vương gia đăng cơ thành Hưng Võ đế, Triệu Phúc là thân tín của Hưng Võ đế, trở thành tổng quản thái giám. Hai người lại gặp mặt, tuy đều là hoạn quan, nhưng thân phận cũng phân cao thấp. Triệu Phúc vẫn cho rằng mình đối xử với Phúc Vận không tồi, ít nhất từ khi gã là thái giám tổng quản thì chưa từng chèn ép Phúc Vận, cũng không âm thầm ra tay gì với Phúc Vận cả, nhiều lắm thì Phúc Vận chỉ giữ mấy bí mật, gã không nghĩ nhị hoàng tử Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo.

Sau khi nhị hoàng tử Long Huyền trở thành hoàng đế, Triệu Phúc mới phát hiện, gã đã xem thường hận thù của Phúc Vận đối với mình, danh sách tuẫn táng (chết theo vua) đã có tên tổng quản thái giám, nhưng Phúc Vận không hề để gã sống một ngày yên ổn. Ngay cả một người sắp chết cũng không buông tha, Triệu Phúc thật sự hối hận, vì sao khi gã có thể dễ dàng giết chết Phúc Vận thì lại không ra tay cơ chứ.

Bị lôi ra từ trong ngục, thời khắc bị bốn thái giám kéo đi, Triệu Phúc nghĩ, có lẽ bản thân đã đến giờ chết rồi, như vậy cũng hay, chết sớm chút nào gã sẽ bớt khổ chút ấy, thành ma rồi, có khi còn có thể tìm Phúc Vận báo thù này.

“Triệu công công?”

Khi Triệu Phúc nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, Triệu Phúc nhận ra không phải mình đến lúc chết, mà là đã tìm được đường sống.“Vương gia!” Triệu Phúc quỳ rạp trước mặt La Duy, lặng im mà rơi nước mắt.

Nhìn Triệu Phúc cả người đầy thương tích khóc trước mặt mình, La Duy châm biếm liếc nhìn Long Huyền: “Bệ hạ, đây là người ngươi định đưa đi để hầu hạ tiên đế đấy à? Đánh thành như vậy, là muốn để tiên đế biết tân hoàng như ngươi có bao nhiêu uy phong sao?”

Long Huyền nhìn về phía Phúc Vận, cẩu nô tài này càng lúc càng lớn mật.

Phúc Vận đã sớm quỳ gối trên mặt đất, bẩm với Long Huyền: “Nô tài nhất định sẽ điều tra xem ai lớn gan như vậy!”

“Ngụy đại nhân.” La Duy nghe Phúc Vận nói vậy, liền quay đầu nói với Ngụy thái y: “Phiền ngài xem vết thương cho Triệu công công.”

“Vâng.” Ngụy thái y vội vàng đáp, không hề cảm thấy việc xem bệnh cho một hoạn quan là điều gì đó mất thân phận.

“Triệu công công đừng quá đau lòng.” La Duy nhìn hai tiểu thái giám đưa Triệu Phúc đến: “Mệnh ngươi phạm vào tiểu nhân, sau khi vết thương lành nhớ đi thắp hương bái Phật, xin Phật tổ mở mắt, sớm trừng trị tiểu nhân kia.”

“Mau, đỡ người vào!” Ngụy thái y nói: “Chúng ta phải tìm chỗ để gã nằm xuống mới khám bệnh được.”

“Bệ hạ?” Triệu Phúc nhìn về phía Long Huyền, không có Long Huyền gật đầu, ai dám rời khỏi đây cơ chứ?

“Đi đi.” Long Huyền phất tay.

Đoàn người đều lui xuống.

Phúc Vận quỳ gối giữa phòng, run cầm cập trước ánh mắt của Long Huyền và La Duy.

“Ngươi có nhất định muốn nô tài này chết hay không?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Để gã chết, chẳng phải quá tiện cho gã à?” La Duy nhìn Phúc Vận: “Gã còn nhiều chuyện xấu chưa kịp làm thì phải? Bên cạnh bệ hạ có người có ích như thế, cứ để gã sống đi.”

“Tự ra ngoài chịu phạt đi.” Long Huyền nói với Phúc Vận, “Lúc nào Cẩm vương nói đủ thì dừng.”

“Ngươi bắt ta xem hành hình cả buổi tối?” La Duy nói: “Thế ta có cần phụ trách chữa thương cho gã nữa không?”

“Vào phòng nội giám.” Long Huyền sửa lại.

“Phúc tổng quản, ta không cần mạng của ngươi.” La Duy nói với Phúc Vận: “Ngươi cứ chịu một trăm gậy đi đã, chuyện còn lại, sau khi về chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Nô tài tạ ơn vương gia tha mạng.” Phúc Vận dập đầu trước La Duy.

“Đừng đa lễ.” La Duy lạnh lùng: “Ta biết ngươi cũng hận không thể giết ta, kẻ nô tài này, chúng ta cùng xem đi, so với giết người, thì ta càng thích khiến người sống không bằng chết.”

“Cút xuống.” Long Huyền nghe La Duy nói, đột nhiên cảm thấy đại thái giám bên cạnh mình có chút đáng thương, dù sao gã cũng đã hầu hạ mình từ nhỏ.

Phúc Vận vội vàng lui xuống, nhất định là trốn không thoát đòn xả hận của La Duy, Phúc Vận bây giờ chỉ cầu mình còn tác dụng với chủ tử, nếu không chủ tử cũng sẽ không cần đến mạng của gã nữa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Long Huyền hỏi La Duy: “Vừa lòng chưa?”

“Bệ hạ nên về điện Trường Minh đi.” La Duy nói: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

“Vì Vệ Lam nên hận ta?”

“Ngươi từng nói sẽ cho hắn vinh hoa phú quý, lời tự ngươi nói ra thì chớ có quên.”

“Vệ Lam là người ta muốn dùng, trong chiến tranh đủ độc ác, xông pha chiến đấu có lẽ hơn cả Trữ Phi.”

La Duy hiểu thật giả trong lời Long Huyền, chỉ là ý cười nhợt nhạt trên mặt Long Huyền, La Duy lại không phân biệt nổi. Vẻ mặt Long Huyền luôn lạnh nhạt, nụ cười này lọt vào mắt La Duy, lại trở thành dụng tâm kín đáo.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Long Huyền không nhiều lời vô ích với La Duy, chỉ có thể hành động cho y thấy mà thôi, người này vẫn chưa thật sự tin tưởng hắn.

La Duy vẫn đứng dậy đưa tiễn.

“Ngươi dừng bước đi, bên ngoài trời vẫn còn mưa.” Long Huyền ngăn La Duy lại: “Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

La Duy liền dừng lại trong phòng, ngày mai? Ngày mai người trong cung biết hắn trở lại, không biết sẽ ồn ào đến mức nào nữa, La Duy nghĩ vậy, nói với Long Huyền: “Chỗ của ta có phải là nơi không thể tùy tiện bước vào?”

Long Huyền dừng bước, quay đầu nói: “Sau này ở đây là nơi ở của ngươi, không có sự cho phép của ngươi thì không ai có thể tiến vào, ngươi cứ yên tâm ở lại đây.”

“Bệ hạ đi thong thả.” Nghe được câu này của Long Huyền, La Duy có chút an tâm, ít nhất chỗ y ở sẽ không biến thành chỗ người ở hậu cung đến giễu võ dương oai.

Long Huyền đội mưa rời Thúy Đảo.

Thánh giá vừa qua khỏi Trường Kiều đã có người ở điện Hưởng Niên ngăn phía trước, bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương mời ngài qua một chuyến.”

Thân sinh mẫu thân muốn tìm mình làm gì, Long Huyền biết, chỉ có thể là vì La Duy, “Hôm nay không còn sớm, có chuyện ngày mai lại nói.” Long Huyền đáp.

Cung nhân lui sang một bên, ai dám ép Long Huyền làm chuyện gì cơ chứ? Cho dù là Liễu thị Thái Hậu tự mình đến đây, e rằng cũng không có lá gan này.

“Thời gian này đừng cho Dụ vương vào cung.” Long Huyền đi được nửa đường, đột nhiên lại nói với thái giám thừa chỉ bên cạnh: “Cho dù Liễu thị Thái Hậu có gọi nó, thì cũng không cho nó vào cung.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Long Huyền khép hờ mắt, bây giờ chưa thể để Long Tường gặp mặt La Duy, nếu hai người gặp nhau, hắn không thể cam đoan Long Tường sẽ không làm La Duy bị thương. La Duy… Long Huyền lại nhớ đến La Duy, tuy rằng bề ngoài La Duy chỉ dám nói lời bất kính với hắn, nhưng nhất định người này đang nghĩ xem có cách nào trả thù hắn không. Chỉ là, Long Huyền mở mắt ra, ánh mắt hắn sáng như ngọn lửa, một vương gia phải làm gì để trả thù Hoàng đế? Chỉ cần trên tay hắn còn nắm Vệ Lam, thì La Duy có thể làm gì chứ? Lòng người là máu thịt, chỉ cần thời gian đủ dài, chỉ cần từ nay về sau hắn đối xử thật tốt với y, trái tim La Duy… Long Huyền nhìn bàn tay mình, có lý nào hắn lại không thể nắm lấy trái tim y?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play