*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1012539_714539781899564_507008349_n

Tưởng Chấn Vũ rút phân thân ra, Dịch Tiểu Lâu nằm úp sấp trên mặt đất, xoay người, nâng tay trái che mắt, cố gắng bình phục hô hấp dồn dập, trên mặt còn vươn vết đỏ ửng mất tự nhiên.

Đưa tay mở đùi Dịch Tiểu Lâu, còn chưa kịp làm gì liền bị đá một cước, chỉ là lực đá kia quá nhẹ, hệt như gãy ngứa, ngay sau đó, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Đệch, cậu là đồ mặt người dạ thú! Tôi mệt mỏi lắm rồi, đừng tới nữa.”

Tưởng Chấn Vũ cảm thấy oan uổng, tràn đầy bi phẫn nói “Vợ~ tôi là người không biết chừng mực sao? Tôi chỉ định lấy tinh dịch bên trong cậu ra thôi, bằng không sẽ tiêu chảy.”

Vệt đỏ ửng trên mặt Dịch Tiểu Lâu ngày càng rõ ràng, môi giật giật, bi phẫn nói: “Trở về làm!” Cuối cùng lo lắng đệm thêm một câu: “Tôi tự làm!”

Tưởng Chấn Vũ gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Dịch Tiểu Lâu, bất quá sau khi trở về hắn sẽ “hành sự” như thế nào lại là chuyện khác.

Dịch Tiểu Lâu thong thả đứng lên, cắn răng gian nan gập eo muốn kéo quần mặc vào, chỉ là trong quá trình xoay người, đau tê dại cả người, dưới đáy lòng âm thầm thề: Về sau không bao giờ nằm dưới nữa!

Ba cái tiểu thuyết nói nằm dưới vô cùng sảng khoái đều là nói láo! Được rồi, lúc làm quả thật rất thích. Nhưng! Làm xong không khẻo thế nào sao bọn họ không nói? Bọn họ tuyệt đối là chưa từng nằm dưới qua mới dám nói như vậy! Nếu bọn họ nếm thử cảm giác đau đớn làm thụ một lần, nhất định sẽ không viết như vậy!

Có mấy lần Tưởng Chấn Vũ định bước tới giúp đỡ đều bị cái trừng mắt hung hăng dập trở về, đành sờ sờ cái mũi, cười cười nhìn lại bản thân, vợ yêu tức giận thật là khủng khiếp mà! Bất quá nếu có lần sau hắn vẫn sẽ nắm chắc cơ hội, dũng cảm “Thượng”!

Dịch Tiểu Lâu cau mày, khó hiểu nghĩ, chẳng lẽ hoan ái một hồi còn có thể gia tăng sức mạnh? Sao y như lại cảm thấy bản thân tựa như đang xuyên không vậy?

Tưởng Chấn Vũ sửng sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn Dịch Tiểu Lâu, yên lặng dưới đáy lòng tiêu hóa cảnh tượng trước mắt mình, bất đắc dĩ, thật sự là quá mức kinh người, hắn không thể bình tĩnh được nữa, cố nghiêm mặt nói: “Vợ yêu… Cậu thích cosplay thú cưng… sao…” “Cosplay thú cưng” ba chữ phát âm đặt biệt rõ ràng.

Gương mặt Dịch Tiểu Lâu 囧 囧 nhìn Tưởng Chấn Vũ, thầm nghĩ: A Vũ này chẳng lẽ “làm” xong thích quá hoá ngốc luôn rồi? Nếu thật sự như vậy, vậy lần sau y nhất định nhất định phải ở mặt trên!

Tưởng Chấn Vũ co rút khóe miệng, biểu cảm thế là sao? Sao lại nhìn tôi như tên ngốc vậy? Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ đưa tay kéo kéo đôi tai của Dịch Tiểu Lâu, “Vợ yêu~ cậu có thể giải thích cho tôi, lỗ tai cậu xảy ra chuyện gì vậy?” A, lông xù, xúc cảm cũng không tệ lắm.

Run run vểnh lỗ tai, nghi hoặc vươn tay sờ soạng tai, Dịch Tiểu Lâu nháy mắt ngây người!

Này… Đây là cái gì… cảm giác bông xù trên tay là thế nào… vật hình tam giác này là lỗ tai của y sao…

Không dám tin lại đưa tay kéo kéo, sờ sờ, cảm giác lông xù vẫn còn! Vẫn là hình tam giác!

Dịch Tiểu Lâu cả người héo rũ, lỗ tai cụp xuống, hạ khóe môi, ủy khuất chu chu, đáng thương ê hề nhìn Tưởng Chấn Vũ, ánh mắt chờ đợi, hy vọng Tưởng Chấn Vũ có thể nói cho y biết đây không phải sự thật…

Oa! Dễ thương quá~ lỗ tai kia còn có thể động đậy! A~ cái đuôi cũng dễ thương ghê! Vừa nhỏ lại tròn tròn, không quá khô cứng, cái đuôi chíp bông* thật là đẹp mắt, không biết nắm trên tay cảm giác thế nào? Nhịn không được cầm lên nhéo nhéo, thật thoải mái, thật mềmmmm!

*chíp bông: nguyên văn đấy, không chém đâu. Tác giả quá ư là xì-teen…he he

Á! Dịch Tiểu Lâu giật mình nhảy dựng lên, một phen che cái đuôi của mình lại, rưng rưng nhìn Tưởng Chấn Vũ, “A Vũ, cậu sờ mông tôi làm gì!” Vừa rống xong, liền đau quặn eo xuống ai u ai u kêu lên, y quên mất bản thân hiện tại không thích hợp với những động tác quá mạnh bạo.

Tưởng Chấn Vũ nhanh chóng đỡ Dịch Tiểu Lâu, kéo y ôm vào lòng, nhẹ nhàng giúp y xoa vòng eo bủn rủn, nhắc nhở: “Cậu không thể khiến người ta bớt lo sao! Biết rõ thắt lưng đau, mông đau, còn kích động như vậy làm gì? Mấy chục tuổi đầu mà còn lạnh nhạt với bản thân như vậy.”

Dịch Tiểu Lâu hung hăng đập lên mu bàn tay Tưởng Chấn Vũ, hừ nói: “Cậu có sao? Lạnh nhạt vói bản thân là thế nào? Không văn hóa! Hơn nữa sao tôi lại thành mấy chục tuổi? Mới hai mươi tuổi mà thôi, còn chưa đi qua một phần tư cuộc đời!”

Tưởng Chấn Vũ bất đắc dĩ: “Vợ nói rất đúng! Bất quá, vợ yêu, cái đuôi của cậu nằm trước bụng tôi, cảm giác rất kỳ quái!”

Cái đuôi? Cái đuôi!

Hai người bây giờ mới phản ứng lại, Dịch Tiểu Lâu đẩy Tưởng Chấn Vũ ra ôm đầu hô to: “Sao có khả năng tôi mọc đuôi được!”

Tưởng Chấn Vũ nói theo: “Sao cậu có khả năng mọc đuôi được chứ!”

Nói xong, hai người nhất thời đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không mở miệng, chỉ trừng mắt nhìn đối phương, đều hy vọng đối phương có thể cho bản thân một đáp án, giải thích tình huống trứơc mắt.

Tưởng Chấn Vũ cười gượng: “Có lẽ chúng ta đang nằm mơ?” Hắn chưa từng nghe qua trên đời này có ai lại mang tai thú và đuôi cả.

Đưa tay nhéo hai má, thậm chí siết chặt keo ra hai bên trái phải, không đau, xem ra quả nhiên là nằm mơ, Dịch Tiểu Lâu vừa lòng nở nụ cười, kích động nói: “A Vũ, không đau chút nào, quả thật là nằm mơ!”

Tưởng Chấn Vũ nhẹ nhàng vỗ tay Dịch Tiểu Lâu, đau vù vù hít khí, mồm miệng không rõ nói: “Phông phải….phông phải…”

Nhanh chóng buông tay, lấy lòng sờ sờ, “A Vũ, ngại quá, phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện…”

Trả thù nắm hai má nộm thịt của Dịch Tiểu Lâu, nhẹ nhàng kéo ra hai bên, “Phản xạ có điều kiện? Có mà cậu thích nhéo hai má của tôi thì đúng hơn.”

Dịch Tiểu Lâu trừng mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ, một phen chụp mở tay hắn, “Cậu dám khiêu kích quyền uy của tôi?” Không biết có phải y bị lỗi cảm giác hay không, y cảm thấy tầm mắt bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, thân thể mềm nhũn không chút sức lực, chẳng lẽ đây là hậu di chứng sau khi hoan ái ư?

Tưởng Chấn Vũ nhấc tay đầu hàng, “Tôi sai rồi! Chúng ta vẫn nên tiếp tục nói chuyện đôi tai với cái đuôi đi.”

Dịch Tiểu Lâu ủy khuất đưa tay chỉ chỉ nói: “Sao tôi biết đây là thế nào được?”

Tưởng Chấn Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Ba chúng ta không nói với cậu việc này sao?”

Dịch Tiểu Lâu nghiêng mắt nhìn hắn: “Ba chúng ta? Cậu khi nào thì thượng vị thành công thế?” Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, không để Tưởng Chấn Vũ nhìn ra manh mối, y không muốn cho hắn thêm phiền toái.

Tưởng Chấn Vũ đau lòng, bi thương nói: “Vợ yêu, cậu không thể không chấp nhận tôi được! Chúng ta nên làm không nên làm toàn bộ đều làm cả rồi, cậu phải để tôi phụ trách!”

Dịch Tiểu Lâu nhún nhún vai, sảng khoái nói: “Cũng được, nhưng ba tôi không nói cho tôi biết việc này! Cho nên chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về, có lẽ có thể hỏi ba tôi thử.”

Tưởng Chấn Vũ sờ sờ cằm, cười nói: “Chờ một chút đi, trực thăng tới đón chúng ta cũng sắp đến rồi, trước khi đến đây chúng ta đã giao ước, nếu hôm sau chúng ta chưa trở về, sẽ đến đón chúng ta.”

Dịch Tiểu Lâu thở phào một hơi, cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Tưởng Chấn Vũ nhìn biểu cảm của Dịch Tiểu Lâu, đột nhiên biến sắc, khẩn trương kéo y nhìn trên nhìn dưới “Cậu không thoải mái sao? Không thoải mái thì nói ra đi.”

Dịch Tiểu Lâu suy yếu cười cười, “Không có việc gì, chỉ là đầu có hơi choáng váng thôi.” Sau đó, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play