Dịch Tiểu Lâu bị ép chặt trên mặt đất, trước mắt là một mảnh mông lung, khóe miệng Tưởng Chấn Vũ hơi hơi gợi lên nụ cười tựa như có ma lực, khiến đầu óc y giống như bị tập kích, trống rỗng.
Nóng quá… Càng ngày càng nóng… miệng Dịch Tiểu Lâu khẽ nhếch, hô hấp bắt đầu trở nên ồ ồ, khó chịu cởi bỏ nút áo trên người, cau mày, theo bản năng nỉ non: “A Vũ… khốn nạn… Tôi nóng quá…”
Tưởng Chấn Vũ nhìn đôi môi đỏ tươi bất thường của Dịch Tiểu Lâu, ánh mắt sâu thẳm, cúi người xuống trước mặt Dịch Tiểu Lâu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cổ y, hai tay nhẹ nhàng mà hữu lực nắm lấy hai điểm nhạy cảm trên ngực y, vừa lòng thấy người dưới thân mạnh mẽ cứng đờ, trong miệng phát ra vài tiếng ngâm nhỏ vụn, tiểu Lâu lại khẽ cắn lên vành tai hắn, thỉnh thoảng dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát.
“Ư… ngứa quá… Nơi đó… sờ nơi đó…”
Nhìn người dưới thân không an phận phát tình, đôi tay vốn dĩ đặt trên lưng mình trựơt xống phía dưới, muốn mở khoá quần, Tưởng Chấn Vũ liền ác y bắt lấy tay y trêu đùa: “Vợ yêu~ đây là công việc của tôi nha~” Nếu để cậu dễ dàng thoải mái như vậy, chẳng phải là khiến hắn lãng phí sức lực, không thể ‘làm’ tới chỗ đó hay sao.
Dịch Tiểu Lâu bắn ra một ánh mắt hung tợn. Tưởng Chấn Vũ không thèm để ý tới, thời gian còn sớm, hắn có dư thời gian đem vợ yêu thân ái của hắn— Ăn-Kiền-Mạt-Tịnh.
Dịch Tiểu Lâu hung hăng trừng mắt liếc Tưởng Chấn Vũ một cái, trên tay dùng sức, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, miệng thì thà thì thầm: “Cậu buông ra, buông ra…”
Tưởng Chấn Vũ một tay cầm chặt cái tay đang giãy dụa của Dịch Tiểu Lâu, tay kia chậm rãi vuốt lên phân thân của y, xuyên qua lớp quần nhéo một cái, sau đó nhanh chóng kéo khoá quần y xuống, cong một ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên… Sau đó như là phát hiện một món đồ chơi mới mẻ, từng chút từng chút thong thả xoa nắn chơi đùa… Miệng không đứng đắn nói: “Đừng nóng vội~ nóng vội ‘ăn’ sẽ mất ngon, loại chuyện này phải từ từ làm mới được~”
Dịch Tiểu Lâu rên rỉ càng lúc càng lớn, cảm giác dưới thân truyền đến khiến cậu chỉ muốn bất chấp tất cả, ngẩng đầu lên, một tay ôm cổ Tưởng Chấn Vũ, hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ tươi, hơi hơi cạy mở miệng hắn ra, vội vàng đưa đầu lưỡi vào khoan miệng đối phương, không ngừng truy đuổi đầu lưỡi đối phương, cùng nhau triền miên.
Đồng tử Tưởng Chấn Vũ đanh lại, trong mắt tràn đầy dục vọng và tình ý, hóa bị động thành chủ động, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Dịch Tiểu Lâu, không ngừng liếm mút, quấn quýt, ngẫu nhiên dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, hôn đến khi Dịch Tiểu Lâu không thở nổi, mới buông tha kia hai cánh hoa đã muốn sưng đỏ lên kia.
Hưưư… Hai mắt đẫm lệ nhìnTưởng Chấn Vũ bên trên, không kiên nhẫn giục nói: “Tay cậu chuyển động chút đi! Không cần cứ đặt ở đó làm khúc gỗ!”
Haaaa~ vợ khó ở~ Tưởng Chấn Vũ tà tà cười, tăng thêm cường độ trên tay, khiến vật nhỏ đứng thẳng lên, mà Dịch Tiểu Lâu cũng vô cùng phối hợp mở lớn hai chân vòng lên hông đối phương.
Cả người Dịch Tiểu Lâu cong lên, toàn thân khô nóng không chịu được, khoái cảm cuồng cuộn không ngừng truyền đến, rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, nhưng y vẫn là cảm thấy không đủ, nhịn không được cắn răng nói: “A Vũ cậu chưa ăn cơm sao? Dùng lực một chút…”
Tưởng Chấn Vũ liếm liếm môi, như là nghĩ đến chuyện gì thú vị lắm,cười bất hảo để Dịch Tiểu Lâu trên người xuống dưới, dựa vào thân cây ngồi xuống, chân trái mở rộng, một tay gác lên đầu gối, cười xấu xa nói:”Vợ~ tôi thực sự chưa ăn cơm~ bụng đói quá, làm sao bây giờ, không có đủ sức an ủi cậu, không bằng cậu tự cung tự cấp đi, nếu tôi xem vừa lòng có lẽ sẽ đến giúp cậu~”
Dịch Tiểu Lâu hung hăng cắn môi, vội vàng cởi cái quần vướng bận ra, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, ngón tay thon gọn dọc theo bụng nhỏ chậm rãi trượt xuống, lướt qua rốn, cuối cùng chậm rãi chuyển qua phân thân, gắt gao cầm, không nhịn được cao thấp sờ nắn, tay kia thì vươn đến hai chấm thù du nhỏ trên ngực, xoa bóp khiến chúng căng cứng lên, miệng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến tai Tưởng Chấn Vũ.
Tưởng Chấn Vũ nâng khóe miệng, tâm tình vui vẻ hưởng thụ mỹ cảnh trước mắt, tuy rằng dưới thân hắn đã cứng rắn tới phát đau, nhưng hắn vẫn vui vẻ xem vợ yêu nhà mình biểu diễn.
Ánh mắt Dịch Tiểu Lâu nhìn chằm chằm Tưởng Chấn Vũ, không chút che giấu vẻ quyến rũ, vươn đầu lưỡi thong thả mà tình sắc liếm môi, hai chân cố ý mở lớn, lộ ra ngọc hành phấn nộn dính đầy dịch thể, cùng với huyệt khẩu đỏ tươi bên dưới.
Đôi mắt Tưởng Chấn Vũ hơi nheo lại, chuyên chú nhìn cảnh đẹp trước mắt, ánh mắt hung ác, tựa như có thể lao vào Dịch Tiểu Lâu bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, Dịch Tiểu Lâu làm một động tác khiến Tưởng Chấn Vũ điên cuồng, chỉ thấy y quỳ gối nằm sấp xuống, phe phẩy mông chậm rãi hướng về phía Tưởng Chấn Vũ, đến trước mặt hắn, đưa tay cầm lấy phân thân to lớn đã sớm đứng thẳng của hắn, hai tay cầm chặt, xoa nắn cao thấp, sau đó, ngẩng đầu mị nhãn như tơ liếc mắt một cái, chậm rãi cúi đầu, một ngụm đem phân thân của hắn ngậm vào miệng, khiến hắn thiếu chút nữa bắn ra.
Tưởng Chấn Vũ mở rộng hai chân, đè đầu Dịch Tiểu Lâu xuống, khiến y ngậm phân thân của hắn càng thêm sâu, toàn thân hưng phấn nhìn Dịch Tiểu Lâu quỳ gối khẩu giao cho mình. Khoang miệng ấm áp, luồng nhiệt trong khoang miệng Dịch Tiểu Lâu vây lấy hắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm lên điểm nhỏ trên phân thân, loại cảm giác này rất kỳ diệu, quá sung sướng.
Vươn tay sờ, nguyên phân thân đều ướt đẫm nước miếng Dịch Tiểu Lâu, chậm rãi trượt trên lưng Dịch Tiểu Lâu, từ từ chạm đến nơi tiểu huyệt đang hé ra hợp lại kia, cẩn thận đưa tay, thử đâm vào, thấy vợ yêu không tỏ ra không quá đau mới yên tâm đâm rút bên trong.
Dịch Tiểu Lâu bị cảm giác dị vật xâm nhập kéo về một chút ý thức, dừng động tác trên miệng, phản xạ muốn giãy dụa, nhưng rất nhanh đã bị Tưởng Chấn Vũ khiến mấy ý thức lâng nữa, ghé vào trên đùi hắn không ngừng thở hổn hển, thật thoải mái… Thật sự rất thoải mái…
Tưởng Chấn Vũ xoay người Dịch Tiểu Lâu lại, kéo hai chân y ra, hai má dán chặt lên mặt đất, sau lưng nhếch lên, khiến huyệt khẩu đỏ tươi hoàn toàn nằm trong tầm nhìn.
Cảm thấy phía sau đã mở rộng đủ, Tưởng Chấn Vũ rút ngón tay ra, đỡ phân thân cứng rắn phát đau của mình đến trước cửa huyệt, dịu dàng nói: “Vợ yêu~ nhịn một chút~ tôi sẽ nhẹ nhàng~ đừng sợ~” Nói xong, liền vội vàng đâm mạnh vào chỗ đói khát không ngừng co rút kia.
Dịch Tiểu Lâu ngẩng mạnh đầu, phía sau càng nâng, thất thần nhìn tbầu trời, hai tay nắm chặt đám cỏ dại, mơ hồ còn có thể thấy gân xanh nổi lên, miệng phát ra một tiếng hừ dồn dập, tựa như sắp chết.
Bộp bộp bộp—Mông Dịch Tiểu Lâu và bụng Tưởng Chấn Vũ không ngừng va chạm vào nhau.
Tưởng Chấn Vũ cảm thấy bản thân sắp bắn, tốc độ đánh sâu càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng thô bạo.
Bỗng nhiên, Dịch Tiểu Lâu kiềm chế không được kêu lên một tiếng, một luồng tinh dịch đặc quánh phun ra.
Tốc độ xỏ xuyên của Tưởng Chấn Vũ nhanh hơn, rốt cục, một tiếng gầm nhẹ, hắn cũng bắn ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT