Nhiếp Kiện An và Vu Nhất Bác chân trước vừa đi, Vu Chiến Nam sau lưng đã về tới. Hắn lạnh lùng liếc thủ vệ, đẩy cửa tiến vào, lạnh giọng nói với Thiệu Hân Đường: “Sao không giữ con trai ngươi lại ăn cơm?”
Nhìn sắc mặt Thiệu Hân Đường không tốt, lòng hắn cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ việc mình cũng chưa có xong, vội vàng như lửa cháy đến mông, tranh thủ chạy về, trong lòng cứ bất an. Dù biết, bây giờ Thiệu Hân Đường có mọc ra cánh đại bàng cũng không bay đi đâu được, trong lòng vẫn sợ, chỉ cần người này không ở trong tầm mắt mình, biết đâu hắn sẽ tan biến vào hư không. Nỗi thống khổ như tra tấn khi không có cậu, Vu Chiến Nam chịu đựng đủ trong sáu năm.
“Thế nào? Con trai đến thăm, ngươi còn không vui?” Vu Chiến Nam châm chọc khiêu khích nói. Hiện tại, hắn chỉ có thể cố ý dùng thái độ không tốt để che giấu sự quan tâm của hắn dành cho Thiệu Hân Đường.
Vì việc vừa rồi với Nhiếp Kiện An, tâm tình Thiệu Hân Đường quả thật rất tệ. Giờ phút này nhìn hành vi ngây thơ thiếu kiên nhẫn của Vu Chiến Nam, cậu mất đi ý muốn chậm rãi đùa hắn.
“Vu Chiến Nam.”
Thiệu Hân Đường đột nhiên nghiêm túc mở miệng, làm Vu Chiến Nam hoảng, lông tơ trên người đều dựng lên, sợ cậu nói những lời sát thương gì đó. Nhưng hắn lại nghe Thiệu Hân Đường nói tiếp: “Em không đùa với ông, hôm nay em sẽ nói thật, lần này em sẽ không trốn, em cam tâm tình nguyện ở lại với ông, ông chỉ có thể có một mình em. Ông đồng ý không?”
Vu Chiến Nam thật lâu sau cũng không hiểu ý của Thiệu Hân Đường. Lời của cậu rất đơn giản dễ hiểu, nhưng chính vì nói trắng ra như vậy, Vu Chiến Nam nghe vào lại phức tạp đến không thể phức tạp hơn. Thật ra, nếu là sáu năm trước Thiệu Hân Đường nói lời này, chắc hắn sẽ mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm lấy vợ yêu mà ra sức cắn.
Nhưng bây giờ khác rồi, Vu Chiến Nam từng bị phản bội, trải qua sáu năm chia lìa, hắn sâu sắc ý thức được, trong mắt người khác, mình chính là đại nhân vật, nhưng trong lòng Thiệu Hân Đường, mình chỉ là cmn một đống cứt chó.
“Ngươi có ý gì?” Vu Chiến Nam híp mắt hỏi.
“Ý là như vậy đó.” Biểu tình Thiệu Hân Đường cực kỳ nghiêm túc nhìn Vu Chiến nam, nói từng tiếng: “Không phải ông thích em sao, hiện tại em cũng thích ông, cả nhà đều vui.”
Vu Chiến Nam sắc bén nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường như muốn chọc ra hai cái lỗ trên người cậu, để tìm xem lời cậu nói có mấy phần thật tâm. Qua một lúc lâu, Vu Chiến Nam mới cười trào phúng, nhưng ý cười không vươn tới đáy mắt, thấp giọng nói: “Thiệu Hân Đường, ngươi lại tính giở trò mèo gì đây, tim ta bị ngươi làm cho tan nát cả rồi, ngươi làm ơn, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng chơi đùa với tim ta lần nữa.”
Vu Chiến Nam gian nan nói bằng giọng khàn khàn, tim cũng đau đớn thê lương. Thiệu Hân Đường nghe được, ánh mắt tối sầm.
Hai người đứng trong phòng, cách nhau vài thước, nhìn nhau. Trong trí nhớ Thiệu Hân Đường ánh mắt của Vu Chiến Nam luôn đen bóng, như dã thú trong đêm đen, ngập tràn sức mạnh và ý chí, ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công con mồi. Nhưng hiện tại, trong đôi mắt đó chỉ toàn là mỏi mệt, không có chút mong chờ. Điều đó khiến Thiệu Hân Đường đau lòng không nói nổi.
“Vu Chiến Nam, ông có biết năm đó vì sao em rời khỏi ông không?” Thiệu Hân Đường đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Đồng tử Vu Chiến Nam co rút, hắn như là một con sói cô độc bị thương, lại bị người tàn nhẫn chọc vào miệng vết thương. Hắn nhìn Thiệu Hân Đường, ánh mắt lộ ra ác độc, nếu Thiệu Hân Đường dám nói vì cậu yêu người khác, hắn sẽ nhào qua chặn cái miệng đó lại. Nhưng đáp án này dày vò hắn nhiều năm, nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn khát vọng một đáp án chân chính. Cho nên ấm ách nói: “… Tại sao?”
“Trong đó là tại ông, mà cũng là do em.” Thiệu Hân Đường lẳng lặng nói: “Em nói tại ông là vì ông không tôn trọng em…”
“Thối lắm!”
Thiệu Hân Đường còn chưa nói hết đã bị Vu Chiến Nam thô bạo cắt ngang, hắn không phục quát: “Đời này ta cmn còn chưa có tôn trọng nương ta hơn ngươi, chắc mỗi ngày ta phải quỳ thỉnh an mới gọi là cmn tôn trọng ngươi!”
Thiệu Hân Đường chờ hắn nói xong, nhìn người đàn ông nỗi giận có thể dọa người khác sợ chết lên chết xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng mở miệng: “Ông có muốn nghe em nói hay không?”
Khuôn mặt tuấn tú cuả Vu Chiến Nam đỏ bừng, trừng mắt nhìn cậu, chờ cậu ngã bài.
“Ông nghĩ tốt với em chính là tôn trọng sao?” Thiệu Hân Đường thấy ngọn lửa trong mắt Vu Chiến Nam cháy càng vượng, không sợ chết nói tiếp: “Mỗi ngày cho em ăn, cho em mặc, vui thì đùa em một chút, buồn thì vứt một bên, so với nuôi chó, nuôi mèo có gì khác nhau?”
“Ta đem ngươi vứt một bên khi nào?” Vu Chiến Nam rống giận, lớn đến nổi muốn thổi tung nóc nhà.
“Ông dám nói ban đầu ông không phải muốn chơi qua đường, biến em thành như vậy, sau đó vỗ mông rời đi? Dám nói khi đó ông không xem em chỉ là con chó con mèo không?” Thiệu Hân Đường lạnh giọng chất vấn ngược lại.
“Ngươi cũng nói, đó là ban đầu, về sau ta đối đãi ngươi thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ.” Vu Chiến Nam mím môi nói.
“Em hiểu rõ.” Thiệu Hân Đường hít một hơi thật sâu, thầm nhủ trong lòng đừng cãi nhau với Vu Chiến Nam, ngữ khí bình tĩnh nói: “Nhưng em muốn được ngang hàng, được tôn trọng. Vấn đề của ông coi như xong, em cũng muốn giải thích vấn đề của em với ông, khi đó em một lòng muốn đi, không để ý đến cảm nhận của ông, là em sai.”
Vu Chiến Nam nhìn cậu, híp mắt nghe cậu nói hết, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi… có ý gì?”
“Ý cuả em là chúng ta không thể truy truy đuổi đuổi cả đời được, nếu ông có lòng muốn cùng với em, thì chính là một đời, chúng ta nên thẳng thắn thành khẩn, có chuyện gì cũng nói ra, rồi lại một lần nữa bắt đầu.” Thiệu Hân Đường mềm giọng hết mức có thể nói.
Qua một lúc thật lâu, Vu Chiến nam không kiềm chế được nói: “Ta lấy gì tin ngươi? Bài học còn đó, chưa đủ sao?”
Thiệu Hân Đường xoay chuyển đôi mắt như bảo thạch đẹp nhất trên đời, làm lòng người ta sa ngã muốn chiếm đoạt lấy, nhìn hắn. Cậu nhẹ giọng nói: “Nếu muốn hạnh phúc, ông chỉ có thể lựa chọn tin em.”
Tim Vu Chiến Nam đập kinh hoàng, lúc Thiệu Hân Đường chuyên chú nhìn hắn, giọng nói ôn tồn mê hoặc, khiến toàn thân Vu Chiến Nam kích động, hắn đã muốn chiến bại.
Thiệu Hân Đường nhìn Vu Chiến nam vẫn còn chút giãy dụa, biết chuyện này từ từ rồi sẽ tốt. Trên đời này có chuyện gì Vu Chiến Nam hắn chưa gặp qua, nếu mình chỉ nói mấy câu mà hắn đã tin hoàn toàn, thì một tay cầm quyền quân phiệt của Vu Chiến Nam không biết chết mấy trăm lần.
Nói hết ra, trong lòng thật dễ chịu, về Nhiếp Kiện An, cậu quyết định cứ từ từ rồi nói, cậu tin một ngày nào đó con trai sẽ thông cảm cho cậu.
Thiệu Hân Đường đến gần, nắm lấy bàn tay to lớn của Vu Chiến Nam, nói: “Em đói bụng, ông đưa em đi ăn cơm đi.” Sau đó thành công nghênh ngang đi ra khỏi “phòng giam”.
Buổi tối, lúc Vu Nhất Bác trở về, nhìn thấy lão phụ thân đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, mà Thiệu thúc thúc của hắn thì đang lật mấy tờ báo trên bàn.
Vu Nhất Bác cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ dị, lúc lão phụ thân nó ngồi với Ủy viên trưởng cũng không khách sáo đến mức này, cái lưng thẳng tấp kia… Chậc chậc!
“Chạy đâu đó, lại đây!”
Vu Nhất Bác đang nghĩ phụ thân nó thật không có tương lai, vừa nhìn thấy Thiệu thúc thúc của nó thì giống như gà trống ra oai, đột nhiên nghe phụ thân gọi một tiếng uy nghiêm, làm nó sợ tới mức mém chút là té nhào.
Chuyện trong nhà, dù nhỏ dù lớn cũng không gạt được phụ thân nó. Hôm nay nó dám đem theo Nhiếp Kiện An đến gặp nghĩa phụ, nó đã chuẩn bị tâm lý bị phạt. Ủ rủ cúi đầu đi qua, Thiệu Hân Đường còn ngẩng đầu nhìn nó cười một cái.
“Xem ra ngươi lại chạy loạn rồi, mới đi đâu?” Vu lão phụ thân tuyệt đối muốn làm khó.
Vu Nhất Bác hé miệng lấy hơi, còn chưa nói, thì nghe Thiệu Hân Đường ngồi cạnh lên tiếng: “Đầu dưa hấu, chú nhờ con đi gửi thư, con có gửi chưa?”
Vu Nhất Bác thoáng sửng sốt, nhưng nó tinh ý phản ứng lại ngay, nói: “A! Con quên mất rồi!”
“Thằng nhóc nhà con, sao lại dễ quên như thế. Ngày mai đừng có quên, chú muốn cho phụ thân con xem báo chú viết.” Thiệu Hân Đường giả y như thật oán trách nhìn nó một cái.
Vu Chiến Nam nhìn hai người ngay trước mặt mình làm trò mèo, chỉ mím miện không nói gì, biếng nhác liếc ngang con trai đang đề phòng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngày mai đừng có quên.”
Vu Nhất Bác trở về phòng mình, vui vẻ cởi giày, nhào lên trên giường ra sức nhảy vòng quanh.
Nếu nói trên đời này ai là người nó bội phục nhất thì đó chính là Thiệu thúc thúc. Nó không biết Thiệu Hân Đường dùng biện pháp gì, mà chỉ trong vòng có hai ngày, làm cho lửa giận của vị phụ thân tính tình dữ dằn ngang tàng thiết huyết quân phiệt, trở nên dễ bảo như kiểu một con chó lớn ngoan ngoãn ấy! Thật quá lợi hại!
Lúc nãy Thiệu Hân Đường nói đỡ cho nó, vậy mà phụ thân thô bạo của nó một tiếng cũng không dám trách, Vu Nhất Bác sâu sắc cảm thấy, tháng ngày hạnh phúc của nó đã quay về!
Nhìn Thiệu Hân Đường cứ lật qua lật lại mấy tờ báo mãi mà không xong. Vu Chiến Nam nhìn làn da trắng lộ ra ngoài cổ áo chữ V, chiếc cổ tinh tế yếu ớt, đường cong mảnh khảnh xinh đẹp… Vu Chiến Nam thấy cả người càng lúc càng nóng, chỗ nào đó bên dưới căng lên phát đau.
“Còn ngồi đó đến chừng nào?” Khẩu khí Vu Chiến Nam rất không vui, ánh mắt đã muốn bùng cháy, thân thể cứng ngắc vẫn phải ngồi ở đây.
Thiệu Hân Đường không biết đang yên đang lành hắn lại muốn bộc phát cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngủ!” Vu Chiến Nam ẩn nhẫn thấp giọng nói.
Mới có sáu giờ… Thiệu Hân Đường giật mình hiểu ra, “Ngủ” trong lời hắn nói là ý gì, làn da trắng nõn tự nhiên nhuộm một màu hồng phớt, như dùng loại mực tốt nhất, Vu Chiến Nam tái mặt.
Trong nháy mắt, Thiệu Hân Đường bị đè lên tường phòng ngủ, đôi tay to vuốt ve từ sườn cậu lên trên, nhéo lấy hai hạt đậu đỏ kiều diễm. Thiệu Hân Đường không nhịn được rên lên thành tiếng. Bên dưới thân chợt lạnh, quần áo trên người đều rơi xuống, như hài nhi vừa sinh ôm lấy Vu Chiến Nam, tùy hắn trêu ghẹo.
Vu Chiến Nam ngậm lấy môi cậu, lưỡi mạnh mẽ xông vào khoang miệng mặc sức chơi đùa, một tay vuốt dọc sống lưng cậu xuống dưới, chạm đến tiểu huyệt ngậm chặt. Cả người Thiệu Hân Đường run rẩy, hai tay ôm lấy cổ tráng kiện của Vu Chiến Nam không rời, cảm thụ tư vị được người đàn ông to lớn này chiếm lấy.
Vu Chiến Nam rút ra ba ngón tay, Thiệu Hân Đường cố nén cảm xúc kỳ lạ khi bị ngoại vật xâm nhập, thiết bổng thô to kia đâm lên mông Thiệu Hân Đường, chỉ chờ phát động tiến công. Ai ngờ ngay lúc này vật đã chạm vào hậu huyệt đột nhiên bất động. Thiệu Hân Đường gấp gáp vặn vẹo mông, ngẩng đầu nhìn Vu Chiến Nam đầy trách móc. Hai mắt Vu Chiến Nam đỏ tươi, nhìn cậu chằm chằm.
“Làm sao vậy?” Thanh âm Thiệu Hân Đường run rẩy hỏi. Vu Chiến Nam vô nhân đạo đột nhiên dừng lại, cậu chịu hết nổi rồi.
“Không phải… em nói bắt đầu lại sao, anh… tôn trọng…”
Giọng nói Vu Chiến Nam khàn đặc, áp lực. Thiệu Hân Đường không đợi hắn nói xong, trở tay cầm vật nóng bỏng kia nhắm ngay hạ thân, đẩy vào bên trong. Hai người như bị lửa thiêu, Vu Chiến Nam cầu còn không được nào còn tâm tư nghĩ ngợi, Thiệu Hân Đường vậy mà chủ động đem Vu Chiến Nam ra “Ăn”…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT