Trước khi đi, Vu chiến Nam lạnh mặt ra lệnh, người khác không được đến gần phòng của Thiệu Hân Đường, cũng không cho phép cậu ra ngoài.

Nhưng mà, khi nhìn thấy tiểu thiếu gia không còn kiên nhẫn đứng trước mặt, hai tiểu binh không biết làm sao.

“Cha ta nói “người khác” chẳng lẽ bao gồm cả ta sao?” Vu Nhất Bác liếc mắt nhìn hai tiểu binh, giọng nói uy nghiêm, âm u.

Ai chẳng biết Vu Chiến Nam chỉ có đứa con này, bọn họ sợ nó cũng không phải vì Vu Chiến Nam xem nó là bảo bối nâng trong tay, ngược lại, Vu Chiến Nam đối với con trai luôn luôn yêu cầu rất cao, ít khi đối với nó hòa nhã. Nhưng tiểu thiếu gia vẫn làm cho người của Vu Tư lệnh sợ hãi, đừng thấy nó bề ngoài mềm mại đáng yêu, còn xinh xắn hơn con gái, không ai dám đắc tội với nó, tiểu tổ tông này có thể còn ác hơn cha nó nữa, nó sẽ quậy cho ngươi chết mới thôi.

Hai vị tiểu binh bắt đầu run, nhìn thoáng qua người vẫn trầm mặc không nói phía sau tiểu thiếu gia, khó xử nói: “Thiếu gia… việc này… nếu Tư lệnh trở về, chúng tôi sẽ bị xử  bằng quân pháp.”

“Vậy ngươi muốn phụ thân dùng quân pháp xử trí các ngươi, hay là muốn đắc tội với ta?” Vu Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thêm một nụ cười lãnh khốc.

Hai tiểu binh tái mặt nhìn nó. Lúc này, cánh cửa sau lưng bị mở ra.

Thiệu Hân Đường ngáp một cái thật tao nhã, tối qua cậu thức đêm viết bản thảo, còn chưa ngủ được bao nhiêu đã bị âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức.

“Thiệu thúc thúc!” Vu Nhất Bác lớn tiếng gọi Thiệu Hân Đường, nó nhìn cậu, ngoại trừ tóc, thì cậu không thay đổi chút xíu nào so với trong ký ức của nó.

Thiệu Hân Đường cũng nhìn thằng nhóc ngày nào còn ú ì giờ đã thành thiếu niên cao gầy thanh tú, ban đầu còn không biết là ai. Thiệu Hân Đường kích động, đánh giá Vu Nhất Bác từ trên xuống dưới một lần, bước nhanh đến, đem thằng nhỏ ôm vào lòng, vui mừng nói: “Sao lớn nhanh như vậy, ta nhìn không ra.”

Hai vị tiểu binh nhìn Thiệu Hân Đường bước ra khỏi cửa phòng, cực kỳ ăn ý, chậm rãi xoay đầu  nhìn thẳng phía trước, coi như không thấy.

Nhiếp Kiện An thấy nghĩa phụ trông có vẻ rất thoải mái, trên người cũng không có thương tích, thở phào nhẹ nhõm, đứng im lặng một bên nhìn bọn họ vui sướng đoàn tụ.

“Đương nhiên rồi, hai người đi cả sáu năm trời, tiểu ca ca cũng lớn rồi này!” Vu Nhất Bác mừng rỡ nói.

“Được rồi, đừng đứng đây nữa, vào trong đi.” Thiệu Hân Đường hơi tránh người qua để hai đứa nhỏ đi vào.

Hai tiểu binh thân mang trọng trách còn chưa biết phải ngăn thế nào thì nghe Thiệu Hân Đường nói: “Cảm phiền nói với phòng bếp chuẩn bị vài món ngọt lên đây.”

Hai người hoàn toàn hóa đá.

Ba người vào phòng, Thiệu Hân Đường để cả hai ngồi trên sofa. Vừa ngồi xuống, Nhiếp Kiện An đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Nghĩa phụ, khi nào chúng ta về nhà?”

Tươi cười trên mặt Vu Nhất Bác cứng ngắc, lo lắng nhìn Thiệu Hân Đường.

“Tạm thời ở lại đây.” Thiệu Hân Đường tự tay pha cho mỗi người một ly trà, bình thản nói: “Một mình con ở nhà cũng không nên, không thì nói với phụ thân của Đầu dưa hấu một tiếng, con cũng qua đây ở đi.”

“Nghĩa phụ!” Nhiếp Kiện An không kiềm chế được gọi lớn, bật đứng dậy khỏi ghế, thiếu điều làm đổ chén trà.

“Làm sao?” Thiệu Hân Đường hoảng sợ nói: “Sao lớn rồi mà bộp chộp như chíp bông vậy, để Đầu dưa hấu cười con.”

Vu Nhất Bát lo lắng ngồi một bên, im lặng quan sát hai người.

“Ngồi xuống, nghe Đầu dưa hấu kể chuyện mấy năm vừa qua kìa”. Thiệu Hân Đường cười nói, không nhìn vẻ mặt kích động của Nhiếp Kiện An.

Ba người nói chuyện hơn nửa ngày, chuyện sáu năm qua, kể chuyện vui, chuyện không vui cũng nói thành vui. Vu Nhất Bác kể cho Thiệu Hân Đường, năm đó phụ thân nó biết cậu rời đi, giống như là hóa điên, vết thương còn chưa khép miệng đã tự mình đi tìm người, suốt một năm sau đó chưa từng cười một lần, đem mấy trăm người trong phủ Tư lệnh như sống trong mộ phần, không ai dám thở mạnh…

Lại nói thêm, sau mấy năm Đông Bắc bị vây khốn, phụ thân nó mang theo quân đội rút khỏi Đông Bắc, vừa đi vừa đánh, phía trên vì vậy mà từng không ra tiền, không cấp quân lương, một mình phụ thân nó mang tiếng xấu còn phải chiến đấu với quỷ lùn, quân đội bây giờ cũng không còn như ngày xưa, hiện đang đóng tại một bình nguyên phía nam Trường Giang, mấy vạn quân đều đóng ở đó, là hang ổ của bọn họ. Lần này đến Thượng Hải là do phụ thân nó nhận được tin, mới không quản vạn dặm tìm đến.

Vu Nhất Bác nói xong thì thở dài: “Chuyện thế này đã xảy ra rất nhiều lần, thám tử cả nước đều được phụ thân huy động đi tìm người, mỗi lần có manh mối phụ thân đều tự mình đến xem, nhưng lần nào cũng không phải, có một lần bị mai phục, tưởng có đi không về. Lần này con và Toàn thúc không muốn phụ thân đến đây, hiện tại Thượng Hải rất loạn, phụ thân thật ra không nên lộ diện. Nhưng cũng may mà phụ thân kiên trì, không chịu nghe con, nếu không chắc là bỏ lỡ, không biết chừng nào mới gặp được hai người.”

Thiệu Hân Đường uống một ngụm trà đã có phần lạnh, trà chảy vào lòng mà trong mắt có chua xót muốn tràn ra, thấp giọng hỏi: “Sao lại phải tự mình đi, chỉ cần phái người tới là được mà?”

Vu Nhất Bác trầm ngâm một chút, mới nẹ giọng nói: “Bởi vì chuyện của Diêm thúc nên sau này phụ thân không tin ai nữa…”

Trong lòng Thiệu Hân Đường “Lộp Bộp”, giọng nói cũng run rẩy: “Diêm thúc của ngươi thế nào?”

Vu Nhất Bác ngẩng đầu ưu thương nhìn cậu một cái, nói: “Phụ thân sai người điều tra ra có thể Diêm thúc giúp hai người trốn đi, nên vô cùng tức giận, năm đó cũng điều tra ra rất nhiều người liên quan.”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Diêm thúc theo phụ thân con lúc hơn mười tuồi, phụ thân đối với thúc như anh em, cũng không thể làm gì, chỉ đem Diêm thúc giới thiệu cho một người khác, Diêm thúc hiện giờ cũng là Phó Tư lệnh, còn cưới con gái của vị Tư lệnh kia.” Vu Nhất Bác nặng nề nói.

Đây coi như Vu Chiến Nam giúp Diêm Lượng thoát khỏi vòng lẩn quẩn, cũng có nghĩa là công lao sự nghiệp của Diêm Lượng những năm theo Vu Chiến Nam đều không còn. Nhưng Thiệu Hân Đường vẫn nhẹ nhàng thở ra. Bị điều tra ra, Vu Chiến Nam còn niệm tình cũ, cũng coi như là kết quả tốt cho Diêm Lượng. Trong lòng cậu cảm thấy có lỗi, cũng muốn hỏi thăm Tần Việt Vinh thế nào, nhưng không mở miệng được. Thôi, để sau hẳn nói.

Theo Vu Nhất Bác biết thì phụ thân nó cũng sắp về, nhìn Nhiếp Kiện An ngập ngừng muốn nói gì đó, cứ nháy mắt với nó miết, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đứng lên, nói: “Con ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.” Rồi xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.

Nó không muốn cha con nhà này ngồi riêng với nhau chút nào, biết đâu họ lại dự mưu bỏ trốn. Nếu lại xảy ra một lần sáu năm nữa, nó không biết phụ thân si tình của nó sẽ như thế nào.

Cửa vừa khép lại, Nhiếp Kiện An liền đứng dậy khỏi sofa, vội vàng nói: “Nghĩa phụ, lần này làm sao đây?”

Thiệu Hân Đường nhìn nó thật sâu, chậm rãi nói: “Không làm gì được, thành thật ở đây đi.”

“Cái gì?” Nhiếp Kiện An không dám tin nhìn cậu, nói: “Vu Chiến Nam thế này là muốn giam lỏng, nghĩa phụ người sao lại…”

Nói đến đây Nhiếp Kiện An không nói tiếp được, nó chuyển đề tài, kiên định nói: “Nghĩa phụ, người đừng sợ, vô luận thế nào, con đều sẽ cứu người ra, chỉ cần có cơ hội…”

Thiệu Hân Đường lẳng lặng nghe nó nói, thật cẩn thận hỏi: “ Kiện an, con… thật sự ghét Vu Chiến Nam như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Nhiếp Kiện An trừng đôi mắt to, kiên định trả lời.

Thiệu Hân Đường nghe nó trả lời dứt khoát như vậy tự nhiên không biết phải làm sao, cậu chưa nghĩ tới vấn đề này, con của cậu xung đột với vu Chiến Nam. Trước đây, cậu chỉ nghĩ đến vấn đề của mình, vất vả lắm mới phá bỏ được những rào cản trong lòng, không ngờ Nhiếp Kiện An…

Nhiếp Kiện An nhìn mặt nghĩa phụ mình càng lúc càng tái đi, còn tưởng cậu một giây một lát cũng không muốn ở lại, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nghĩa phụ, con nhất định sẽ mang người ra ngoài, người yên tâm.”

Môi Thiệu Hân Đường run run, khó khăn mở miệng: “Không phải, Kiện An… lần này ta không muốn trốn. Ta… muốn ở lại với Vu Chiến Nam…”

Thiệu Hân Đường cảm thấy nói những điều này với con cái rất khó khăn. Mà Nhiếp Kiện An vừa nghe xong, trong đầu nổ “Ầm” một tiếng, nó chưa bỏ cuộc, hỏi lại: “Nghĩa phụ, người thấy chúng ta không thoát được nên mới nói như vậy phải không?

“Không phải.” Thiệu Hân Đường nhỏ nhẹ nói: “Là do ta muốn ở lại với hắn…”

Biểu tình của Nhiếp Kiện An dùng từ “khiếp sợ” để diễn tả là không đủ. Năm đó, Thiệu Hân Đường đánh cuộc lớn như vậy dẫn nó trốn khỏi Vu Chiến Nam, nó tưởng người mà nghĩa phụ hận nhất chính là Vu Chiến Nam, mà nay, nghĩa phụ nó nói… muốn ở lại bên cạnh người từng cưỡng bách mình, muốn cùng tên quân phiệt cùng hung cực ác đang giam cầm mình ở chung một nơi…

Đầu óc Nhiếp Kiện An không thể giải thích nổi chuyện gì đang xảy ra, mới có hai ngày ngắn ngủi thôi mà. Nó tin rằng gã đàn ông bá đạo đáng giận kia đã uy hiếp nghĩa phụ nó.

“Xe của phụ thân về rồi.”

Vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt trầm mặc trong phòng, bên ngoài vang lên tiếng nói của Vu Nhất Bác.

“Nghĩa phụ, con đi trước.” Nhiếp Kiện An đứng ở cửa, mở cửa đi như bay ra ngoài, dường như đang chạy trốn, tiếng bước chân trên hành lang cũng nghe rối bời.

Thiệu Hân Đường nhìn bóng lưng gần như cao lớn của Nhiếp Kiện An, cũng sắp thành thanh niên rồi, còn cao hơn mình nửa cái đầu.

Con cái lớn rồi, khó tránh có chủ kiến. Thiệu Hân Đường cảm thấy đầu óc thật nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play