Tôi chậm rãi mở mắt ra nhưng hai mắt lại nhạt nhòa chẳng thể nhìn rõ thứ
gì, đã thế, những tia sáng trắng nhợt từ phía trên chiếu xuống làm tôi
hết sức khó chịu. Sau gáy vẫn còn rất đau, trong đầu vang lên những
tiếng ong ong không ngớt, tôi đưa tay sờ thử thì thấy máu đã đông lại,
song vết thương có lẽ đã sâu tới tận xương.
Tôi gắng gượng ngồi
dậy, phát hiện người mình bị đầy đá đè lên, may mà chỉ là đá vụn chứ nếu không cái mạng này của tôi đã chẳng giữ được rồi. Tôi khẽ đưa tay lên
dụi mắt, cảm giác có mắt mà không thể nhìn thấy gì đúng là chẳng dễ chịu chút nào, rồi trong đầu tôi bỗng thoáng qua một suy nghĩ chắc không
phải tôi đã bị mù rồi đấy chứ? May mà sự việc còn chưa tới nỗi nghiêm
trọng như tôi tưởng tượng, chỉ một lát sau, thế giới trước mắt tôi đã
trở nên rõ ràng. Hóa ra luồng sáng vừa rồi tới từ một chiếc đèn pin, nó
nằm lặng lẽ trên một tảng đá cách chỗ tôi không xa, ánh sáng vọt ra vừa
hay chiếu vào mặt tôi. Có điều, ánh đèn bây giờ trở nên vàng vọt, không
còn được sáng lóa như vừa rồi nữa, chắc hẳn là vì chiếc đèn bị bật suốt
một thời gian dài, bây giờ pin đã yếu đi.
Tôi bám vào một tảng
đá, cố gắng đứng dậy, sau đó loạng choạng đi tới cầm chiếc đèn pin lên,
soi khắp bốn phía xem mình đang ở nơi nào. Hóa ra đây là một khe nứt ở
giữa lòng núi, chẳng biết là dài bao nhiêu, cũng chẳng biết rộng tới cỡ
nào, nhưng nhìn những dấu vết xung quanh thì có lẽ khe nứt này mới hình
thành cách đây chưa lâu. Lẽ nào đã xảy ra động đất? Tôi nghĩ như vậy,
trong đầu bất giác hiện lên những hình ảnh mà mình từng được xem trong
trận động đất ở Vấn Xuyên(*) năm ngoái. Khi đó, không biết bao nhiêu
sinh mệnh vô tội đã bị cơn giận dữ của thiên nhiên nuốt chửng.
(*) Trận động đất ở Vấn Xuyên xảy ra vào ngày 12 tháng 5 năm 2008, tâm chấn thuộc huyện Vấn Xuyên, châu tự trị dân tộc Tạng, tỉnh Tứ Xuyên. Trận
động đất này đã khiến hàng chục nghìn người thiệt mạng, hàng trăm nghìn
người bị thương, hàng triệu người bị mất nhà cửa, là trận động đất gây
thiệt hại nặng nề nhất ở Trung Quốc trong vòng mấy chục năm trở lại đây.
Ngoảnh đầu nhìn, tôi thấy phía sau lưng có một dòng sông ngầm đang lững lờ
chảy. Nó thật tĩnh lặng, yên bình biết mấy, khiến tôi nảy sinh cảm giác
chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ xung quanh bấy lâu nay vẫn giữ
nguyên một tư thái như vậy.
Nhưng tôi không thể cho rằng chưa
từng có chuyện gì xảy ra được, vì cơn đau từ những vết thương trên người tôi đang tỏ rõ cho tôi thấy bản thân đã trải qua những việc gì. Có
điều, dù đã cố gắng suy nghĩ nhưng tôi vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì.
Tôi cầm đèn pin rọi lên cao, muốn xem xem khe nứt này rốt cuộc cao đến
chừng nào, có cách nào để trèo lên trên hay không… Tiếc là ánh đèn pin
bây giờ quá yếu, không soi được tới phía trên, thậm chí chỉ ngoài năm
mét thôi là mọi thứ đã chìm trong một mảng tối đen mịt mờ.
Trong
tâm trạng tuyệt vọng, tôi đi về phía dòng sông ngầm kia, thầm mong sẽ
tìm thấy một con đường để thoát khỏi nơi này, nào ngờ mới đi được hai
bước, tôi đã vấp phải một vật nặng gì đó, thế là vội vàng rọi đèn pin
xuống, thì ra là chiếc ba lô leo núi của mình, bên trong đựng đầy đồ
đạc. Nhìn thấy nó, tôi có cảm giác được an ủi phần nào, có lẽ dựa vào
những món đồ trong ba lô, tôi có thể tìm được manh mối gì đó. Mở chiếc
ba lô ra, tôi bất giác thầm nghi hoặc, trong ba lô có quần áo, dây
thừng, lẽ nào trong khi leo núi hoặc đi du lịch, tôi đã gặp động đất,
sau đó rơi xuông khe nứt này? Tất nhiên cũng có khả năng không phải động đất mà chỉ là tôi đã chui vào một hang núi nào đó, rồi sẩy chân rơi
xuống đây. Không có ai trả lời tôi, tôi cũng không biết đáp án rốt cuộc
là gì, chỉ biết phán đoán mà thôi. Sau đó, tôi tìm thấy trong chiếc ba
lô leo núi có bếp lò không khói, bật lửa, còn có một ít đinh ốc và cuốc
chim chuyên dùng để đục lỗ khi leo núi.
Trong ký ức, dường như có người nào đó từng nói với tôi rằng nếu bị lạc đường ở nơi hoang dã thì
ngàn vạn lần không được đi lại bừa bãi, chỉ cần đi dọc theo những con
sông, cuối cùng nhất định sẽ tìm thấy nơi có người ở. Có điều, nơi này
nằm giữa vùng núi non, thật sự khó có khả năng tìm thấy nơi có người ở,
dù gặp được ai đó đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể là yêu quái mà thôi.
Nhưng sông suối gì thì cũng phải chảy ra ngoài, cứ đi dọc theo đó chắc
hẳn có thể tìm được đường ra. Thế là tôi khoác ba lô lên vai, quyết định đi dọc theo dòng sông ngầm kia, trong lòng thầm nhủ dù phải đi mất mười ngày nửa tháng cũng được, chỉ cần có thể thấy lại ánh mặt trời là tốt
lắm rồi.
Tất cả các sinh vật trên địa cầu đều có lòng cầu sinh
rất mạnh, chẳng hạn như có lúc một con linh dương có thể chạy nhanh hơn
một con báo săn đang đuổi theo mình, cả con người cũng thế, đôi khi để
sống sót, ho có thể bùng phát tiềm lực đáng kinh ngạc. Tôi khoác chiếc
ba lô nặng hơn chục cân trên vai, cố kìm nén cơn đau buốt nhói trên đầu, lê tấm thân mỏi mệt đi dọc theo dòng sông ngầm quanh co uốn lượn. Thời
gian cứ thế chậm rãi trôi đi, tôi đã được khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ, ngoài những lúc khát quá phải dừng lại uống nước thì ngay cả khi đôi
chân mỏi nhừ, tôi vẫn không vẫn không hề dừng lại. Vậy nhưng trước mặt
tôi vẫn chỉ có một khoảng ánh sáng nhỏ do chiếc đèn pin chiếu ra cùng
với bóng tối mịt mờ vô tận, chẳng hề thấy dấu tích của lối ra.
Nghe nói trong chốn ngục tù, để trừng phạt các phạm nhân không nghe lời,
người ta có một biện pháp là nhốt riêng họ vào một căn phòng vừa nhỏ hẹp vừa tối tăm, để cho họ cảm nhận một sự cô độc tột cùng, và rất nhiều
người đã không chịu đựng nổi hình thức tra tấn đó. Hoàn cảnh của tôi bây giờ có thể nói là còn tệ hơn bị nhốt trong phòng tối nhiều, vì ngoài
nỗi cô độc ra, nội tâm tôi còn bị nhấn chìm trong sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi đối với những thứ chưa thấu tỏ, là sự sợ hãi đối với cái chết, tất cả những điều này đều đang lặng lẽ giày vò thần kinh của tôi, khiến tâm trạng tôi càng lúc càng phiền muộn, lòng nhẫn nại theo đó mà từ từ biến mất.
Đột nhiên, một tiếng “tõm” chợt vang lên giữa lòng sông
ngầm, dường như có một viên đá lớn được ném từ một nơi rất cao xuống đó, khiến cho những sợi dây thần kinh vốn đang rệu rã của tôi tức thì trở
nên căng cứng. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, tôi thấy mặt nước bị
con vật gì đó ở dưới nước quẫy động làm nổi lên từng gợn sóng, hơn nữa,
nó còn đang bơi về phía tôi. Tôi vội tắt đèn pin đi, bò rạp xuống đất,
nín thở, chỉ sợ có âm thanh phát ra sẽ bị nó nghe thấy. Con vật kia sau
khi lên bờ thì thản nhiên bò qua ngay bên cạnh tôi, rồi lại tiếp tục bò
về phía trước, không bao lâu sau thì dừng lại. Tôi bịt đầu đèn pin lại,
chỉ để hơn một khe nhỏ, sau đó mới bật đèn pin lên và cẩn thận tiến tới. Đến khi thấy trước mặt là một ngã rẽ, tôi mới dừng chân.
Tôi có
chút do dự, tuy rất muốn đi theo con vật đó xem phía trước rốt cuộc có
gì, nhưng lại sợ cứ thế này mà đi thì sẽ gặp nguy hiểm. Cuối cùng, lòng
tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi bèn cất bước đi qua ngã rẽ.
Trước mặt tôi xuất hiện một hang động đá vôi kiểu Karst(*) điển hình. Loại
hang động thế này thường mất rất nhiều năm để hình thành, do dòng nước
ngầm chảy dọc theo những khe nứt của các loại đá có thể hòa tan, lâu
ngày sẽ ăn mòn chúng và tạo ra hang động. Vì đã có những thành phần
không thể hòa tan hoàn toàn, vậy nên phong cảnh lưu lại rất đặc biệt, có chỗ thì giống như những gốc măng chắc khỏe mọc lên sau cơn mưa, có chỗ
thì lại giống như những cây cột trong lễ đường, còn có chỗ giống một bức rèm châu, quả thực vô cùng đẹp đẽ, dưới ánh đèn pin lại càng trở nên
lung linh rực rỡ.
(*) Karst là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đã vôi bị nước chảy xói mòn.
Tôi vừa đi vừa chú ý quan sát, muốn tìm kiếm xem còn vật vừa rồi ẩn nấp ở
đâu nhưng lại bị một tảng đá lớn nửa xanh nửa vàng chặn mất đường đi.
Tảng đá này chắc hẳn đã bị nước xối vào suốt một thời gian dài, bề mặt
trở nên bóng loáng như được tráng một lớp men, thậm chí còn có thể phản
chiếu ánh sáng, thực là quá khó tin.
Khi tôi đang thầm cảm than
về sự thần kỳ của tạo hóa, từ phía sau tảng đá lớn kia bỗng vọng lại
những tiếng “rồm rộp”, thoạt nghe khá giống tiếng nhai đồ ăn. Tôi đi tới tựa người vào sát tảng đá, thò đầu ra nhìn, và rồi đã nhìn thấy một
cảnh tượng mà sau này tôi không cách nào xua tan đi được. Một con quái
vật khổng lồ đang ăn một thi thể. Ngó vào phía trong, tôi thấy muốn vàn
xác chết được chất thành tầng thành lớp giữa một khoảng không gian rộng
lớn. Các thi thể đó có nam có nữ, tất cả đều trần trụi không một mảnh
vải che thân, trên mặt còn có một tia cười mỉm. Nhìn tình trạng của các
thi thể thì có lẽ một số đã chết từ rất lâu, một số thì chắc hẳn mới
chết khoảng hai, ba ngày thôi. Vậy nhưng, những thi thể kia rốt cuộc từ
đâu mà tới? Được đưa vào trong hang động ở sâu trong lòng núi thế này là nhằm mục đích gì?
Con quái vật kia trong khá giống cá sấu, nhưng vóc dáng thì to hơn những con cá sấu bình thường nhiều, trên người cũng không có các nốt sần sùi mà thay vào đó là những chiếc vảy, cái đuôi
của nó thì rất ngắn, đầu rất to. Có lẽ vì đã quen sống trong một thế
giới không có ánh sáng, cặp mắt của nó đã bị thoái hóa, chỉ còn là vật
trang trí, bị ánh đèn pin rọi thẳng vào mà vẫn chẳng hề có phản ứng. Tôi càng nhìn lại càng kinh hãi, vội xoay người bỏ chạy, chẳng ngờ vì chạy
vội quá nên vô tình đá bay một viên đá nhỏ dưới chân. Con quái vật đó
tuy đã mất đi thị giác nhưng thính giác lại tốt đến lạ thường, vừa nghe
thấy tiếng động liền gầm gừ mấy tiếng, sau đó quay đầu bò về phía tôi.
Tôi không kìm được rùng mình kinh sợ, thế rồi chẳng còn quan tâm tới
đường lối gì nữa, tôi ôm lấy một cây cột đá trèo lên trên. Tôi vừa mới
ngồi vững bên trên cây cột đã thì còn quái vật kia đã bò tới phía dưới,
sau đó nó ra sức húc mạnh vào cây cột đá. May mà cây cột đá này đủ vững
chãi, dù nó có húc thế nào đi chẳng nữa thì cũng chỉ như kiến càng lay
đại thụ, chẳng thể làm ảnh hưởng tới tôi.
Con quái vật đó dường
như đã ý thức được rằng mình đang làm một việc vô ích, bèn dừng lại, sau đó bò rạp xuống ngay bên cạnh cây cột đá không động đậy, bày trò nằm
chờ sung rụng. Thế này thì thật khổ cho tôi quá, vì cây cột đã này đứng
trơ trọi giữa hang động, trên chẳng tới trời, dưới chẳng tới đất, bên
cạnh cũng chẳng có cây cột nào khác, tôi bây giờ tuy tạm thời được an
toàn nhưng nếu con quái vật dưới kia một mực nằm chờ ở đó không chịu rời đi, vậy thì phần đời còn lại của tôi ắt là phải trôi qua trên này rồi.
Sau một thời gian hằm hè nhau trong sự nhạt nhẽo và buồn tẻ, tôi bất giác
nảy sinh suy nghĩ hay là nhảy xuống dưới quyết một phen thắng bại với
con quái vật kia, nhưng sau khi nhìn lại vóc dáng của nó thì đành ném
ngay suy nghĩ ấy qua một bên, người khôn ngoan không lo phải chịu thiệt
trước mắt, làm rùa rụt đầu một phen thì cũng đâu có sao. Song con quái
vật đó cũng rất kiên nhẫn, cứ thế chờ một mạch mấy tiếng đồng hồ, cuối
cùng thì nằm luôn xuống ngủ ngon lành, tôi thấy thế thì cũng nhắm mắt
lại gật gù ngủ theo.
Mới nghỉ ngơi được một lát, phía sau lưng
chợt có người gọi tên tôi, âm thanh ở rất gần, như thể có ai đó đang ghé sát lưng tôi mà gọi vậy. Sau nháy mắt, nhịp tim đã đạt tới tốc độ một
trăm tám mươi lần một phút, tôi vội xoay người lại, dùng đèn pin rọi tìm nhưng nào có thấy ai. Mà tôi bây giờ đang ngồi trên cây cột đá cao hơn
hai mét, nếu có ai đó ở sau lưng tôi, vậy thì chẳng phải là đang bay lơ
lửng giữa không trung ư? Nghĩ tới đây, tự đáy lòng tôi bất giác trào lên từng cơn buốt giá, lẽ nào… có ma? Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều,
phía sau lưng đã lại có tiếng người vang lên: “Bạch Vân Sơn! Bạch Vân
Sơn! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tôi vô thức lớn tiếng nói: “Cô là ai? Cô đang ở đâu?”
Giọng nói của ai đó lại vang lên lần nữa: “Rốt cuộc cậu đã chịu lên tiếng
rồi! Đừng sợ, bảo vệ chiếc ba lô ấy cho cẩn thận, bảo vệ dạ minh châu
cho cẩn thận…” Sau đó là một tràng dài những tiếng tút tút, ngoài ra
không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Mãi tới lúc này, tôi mới
nghĩ hay là trong ba lô của mình có máy bộ đàm, âm thanh kia ắt hẳn là
phát ra từ đó, như vậy có nghĩa là tôi còn có bạn đồng hành, tình hình
xem ra không tệ như tôi tưởng, chắc hẳn không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tìm thấy tôi thôi. Đúng rồi, vừa nãy, người kia nói cái gì mà dạ minh châu
ấy nhỉ? Tôi vội tháo ba lô xuống, phát hiện còn một chiếc túi ở ngoài
cùng mà mình chưa kiểm tra, bên trong đó có một chiếc hộp gỗ. Vừa mở hộp ra, hai bắt tôi đã lập tức sáng bừng lên, thì ra bên trong đó có một
viên ngọc to cỡ quả bóng bàn được đựng trong một chiếc hộp trong suốt,
còn tỏa ra vô vàn tia sáng rạng rỡ, lập tức làm hang động trở nên sáng
rực như ban ngày. Trong khoảnh khắc ảnh mắt tiếp xúc với nó, tất cả ký
ức lập tức ùa về trong đầu tôi: dạ minh châu, đây chính là viên dạ minh
châu mà chúng tôi phải trải qua trăm nghìn cay đắng mới tìm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT