Vừa về tới viện của mình bỗng nhiên Tư Linh ngã gục ra sân, Tiểu Liên vừa đuổi tới kịp đã thấy nàng nằm trên đất hốt hoảng chạy tới đỡ nàng dậy, gương mặt Tư Linh tựa vào cổ Tiểu Liên nóng như lửa đốt, Tiểu Liên vội vàng gọi:

-Tiểu thư! Người mau tỉnh dậy đi, người bị sốt rồi! Còn ở ngoài này sẽ bị nặng thêm đó! - Tiểu Liên nhỏ hơn Tư Linh 3 tuổi lại không ăn uống đầy đủ nên dù Tư Linh có nhẹ thì Tiểu Liên cũng khó mà đưa nàng vào phòng được. Huống hồ viện của của Tư Linh là Nhã viên, viện lớn nhất phủ này, từ cửa vào còn tới một cái hồ và một vườn hoa nữa mới là phòng của nàng, muốn Tiểu Liên đưa nàng tới tận phòng căn bản vô vọng.

Tiểu Liên gọi mãi mà Tư Linh không tỉnh đã lo tới sốt vó rồi vội vàng đặt Tư Linh nằm xuống, cởi áo khoác ngoài đắp cho nàng rồi đứng dậy chạy đi tìm người giúp đỡ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Tư Linh vừa về tới Nhã viên đầu giống như ngàn cây kim đâm vào vậy đau nhức kinh khủng, tới mức nàng ngất đi. Dù đã bất tỉnh nhưng cơn đau vẫn không dừng lại, trong mộng Tư Linh chỉ nhìn thấy một màu tối đen bỗng nhiên khung cảnh trước mắt nàng thay đổi, một thảo nguyên lộng gió xanh ngắt rộng mênh mông. Những ngọn cỏ đu đưa theo chiều gió lung linh như một tấm thảm xanh bay bồng bềnh trên bầu trời. Mà phía trước một người phụ nữ dắt tay một đứa trẻ đang đứng. Người phụ nữ khoảng 25-26 tuổi, xinh tươi trẻ đẹp. Đứa trẻ đứng cạnh thì khoảng 4 tuổi, tóc thắt hai bên gương mặt non nớt rất đáng yêu. Người phụ nữ cúi người xuống xoa mặt đứa trẻ nói:

-Linh nhi, phụ thân sắp tới đón chúng ta rồi, con sắp có một gia đình mới rồi, chắc chăn chúng ta sẽ rất hạnh phúc!

-Con chỉ cần mẫu thân thôi, ở đâu có mẫu thân ở đó liền rất hạnh phúc.

-Đứa nhỏ này, con phải yêu thương cả phụ thân nữa nhé! Bé ngoan của mẫu thân

-Vâng,con cũng sẽ yêu phụ thân - Đứa trẻ mỉm cười thật tươi.

Rồi khung cảnh ấy biến mất, thay vào đó lại là cảnh đường phố về đêm náo nhiệt, Tư Linh nhìn thấy một cặp vợ chồng dắt tay đứa trẻ đi ở giữa trò chuyện thật là vui

-Phụ thân, mẫu thân, Linh nhi muốn ăn kẹo hồ lô - Đứa trẻ kéo tay phụ mẫu của mình nói.

-Ừm, phụ thân mua cho con nhé- Người đàn ông ngồi xuống xoa đầu đứa trẻ trìu mến nói sau đứng dậy đi tới chỗ bán kẹo hồ lô mua hai xiên kẹo rồi đem về. Đứa trẻ nhận kẹo từ tay phụ thân vui vẻ ăn rồi nói:

-Con yêu phụ thân nhất

-Đứa nhỏ này, mấy hôm trước vẫn còn nói chỉ cần mẫu thân mà giờ lại quấn lấy phụ thân rồi - Người phụ nữ cười cười nhéo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của đưa trẻ.

-Con cũng yêu mẫu thân nữa

-Hahahaha - Một nhà ba người bọn họ thật là ấm cúng.

Thế rồi khung cảnh này lại tan biến, rồi dần dần hiện ra cảnh một căn phòng hoa lệ, Tư Linh nhìn căn phòng này có chút quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra là nhìn thấy ở đâu nữa. Trên chiếc giường làm bằng gỗ đàn hương người phụ nữ vốn luôn nở nụ cười ở những cảnh tượng lúc trước thì bây giờ lại nằm trong máu, một con dao đâm thẳng vào trái tim của nàng ta, máu cứ thế từ vết thương tuôn ra như suối nhuộm đỏ tấm đệm trắng muốt. Trên gương mặt của nàng tràn ngập sự hận thù nhìn người đàn ông đang đứng ngay thành giường. Phía ngoài cửa, một cô bé ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo ánh mắt đầy sự không tin nổi cùng thê lương nhìn hai người ở trong phòng. Bỗng nhiên như bị kích thích, cô bé bật dậy chạy tới bên người phụ nữ nước mắt lập tức rơi ra:

-Mẫu thân, mẫu thân, người làm làm sao vậy, người không sao chứ, sao máu lại chảy nhiều thế này, mẫu thân, người mau nói gì đi...phụ thân, người xem sao mẹ lại chảy máu nhiều thế, mau gọi đại phu thôi...phụ th...

-LINH NHI! - Người phụ nữ dùng chút sức lực còn lại của mình hét lên ngăn đứa con gái nhỏ đang hoảng loạn.

-Linh nhi...con..nghe ta nói, con ph...phải sống cho tốt,nhất định phải thật vui...vui vẻ Hãy sống thay cả cho mẹ, còn nữa,...con..khụ khụ...nhất định phải tránh...xa lũ hoàng tộc tuyệt..đối!- Người phụ nữ hổn hển nói những câu nói cuối mình, giọng nói nhỏ bé tràn đầy thê lương rồi nhắm mắt

Đứa trẻ nhìn mẫu thân của mình đờ đẫn người rồi lại hét lên rất lớn....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư...

Tư Linh mở mắt sau giấc mơ tưởng chừng rất dài ấy, đầu cũng đã hết đau, nhìn Tiểu Liên ngồi bên cạnh nước mắt ngắn nước mắt dài lo lắng cho nàng làm nàng cũng thật hết nói nổi, giống như giấc mơ vừa rồi đã rút cạn sức lực của Tư Linh vậy, ngay cả sức nói cũng không có, khó khăn lắm mới thốt ra được câu:

-Đừng khóc nữa, đỡ ta dậy!

Tiểu Liên vừa đỡ Tư Linh dậy vừa nói;

-Tiểu thư, người sốt suốt hai ngày rồi cuối cùng lúc nãy cũng hạ sốt rồi, người làm Tiểu Liên lo quá, hức...

-Hai ngày?- Tư Linh suy yếu nói, hèn chi nàng lại mệt như vậy

-Vâng, người hôn mê hai ngày rồi! Để em đi lấy chút đồ ăn cho người, lát người còn phải uống thuốc nữa.- Tiểu Liên giúp Tư Linh tựa vào thành giường rồi đi ra ngoài cũng đóng cửa luôn.

Tiểu Liên vừa ra ngoài Tư Linh liền ngồi ngẫn ngơ, bỗng nhiên một giọt nước từ trên mặt nàng rơi xuống tay. Tư Linh liền đưa tay lên mặt, nàng khóc sao, đã bao lâu nàng không khóc rồi, nếu lâu thêm chút nữa hẳn là nàng cũng quên mình là một con người có nước mắt đi? Có lẽ là do giấc mơ kia nên nàng mới khóc. Thân thể này là của nữ phụ Tầm Tư Linh nên ký ức kia cũng là của nàng đi, mà căn phòng trong giấc mơ cũng chính là căn phòng này, sau khi mẫu thân mất Tầm Tư Linh cũng ở lì tại đây, về sau thì thành chuyển tới đây sống luôn. Nhưng mà...những chi tiết trong giấc mơ kia căn bản không được nói trong truyện. Trong truyện chỉ kể nữ phụ Tầm Tư Linh là con gái chính thê của Vương thừa tướng nhưng mẫu thân mất năm nàng 7 tuổi từ đó nàng trở nên trầm mặc ít nói, cũng nhút nhát hơn rồi tới khi nữ chính vào phủ hai người liền thành chị em thân thiết nhưng gặp được nam chủ thì Tầm Tư Linh liền đem trái tim tặng miễn phí cho người ta tuy nhiên nam chủ lại yêu nữ chính nên dần dần vì yêu sinh hận. Đây chủ yếu là hình ảnh về nữ phụ dần dần hắc hóa. Còn mấy thứ nàng nhìn được trong kí ức của Tầm Tư Linh kia chưa hề nhắc tới. Hỏi cái hệ thống xuẩn ngốc kia thử xem

[Hệ thống! Hệ thống!]

[ký chủ có gì cần giải đáp?]

[Tại sao những chi tiết từ ký ức của Tầm Tư Linh lại không hề được nhắc tới trong truyện?]

[Vì nàng ta là nữ phụ]

[Hả!]

[Nói thế mà ký chủ vẫn chưa hiểu, ký chủ quả là người ngu ngốc]

[Ngươi còn là kẻ phục vụ cho ta hiển nhiên ngươi còn đần hơn ta]

[Tại sao?]

[Nói vậy mà hệ thống còn không hiểu, quả là phế vật của phế vật]

[Hệ thống lỗi, không nhận được trả lời của ký chủ]

[Nghe rồi còn giả bộ lỗi, đồ dở hơi]

[Hệ thống vào giai đoạn bảo trì 24h tạm thời tắt liên lạc]

Nói xong hệ thống cũng mất tăm luôn, Tư Linh thầm khinh thường, đồ rùa rụt cổ! Lúc này Tiểu Liên cũng trở lại trên tay bê một khay đồ ăn còn có thuốc uống. Đồ ăn cũng có một bát canh gà hạt sen mà Tầm Tư Linh thích ăn. Tất nhiên đó là Tầm Tư Linh chứ không phải Tư Linh bây giờ. Từ sau khi mẫu thân mất, Tư Linh tự nhiên cũng thất sủng nhưng không như bao truyện khác, ở cuốn truyện này thì nữ phụ Tầm Tư Linh cũng được đối xử ở mức tương đối, được ở trong viện cũ của mẫu thân cũng là viện lớn nhất, đẹp nhất phủ. Mà hạ nhân ở đây cũng được dạy dỗ tốt, không ai thể hiện thái độ với chủ nhân bị thất sủng cả, tất cả đều cư xử đúng mực với chức trách của hạ nhân nên cũng không tính là tệ. Tư Linh ăn qa loa bát canh gà rồi uống hết bát thuốc, sau đó nói Tiểu Liên giúp cô tìm một bộ đồ đơn giản để thay rồi đưa theo Tiểu Liên xuất phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play