-Thần tiên tỷ tỷ? - Đứa nhỏ nhìn Tư Linh có chút ngơ ngẩn nhìn mình mà không nhịn được gọi một tiếng
-Ừ, có chuyện gì sao?- Tư Linh sực tỉnh đáp lại đứa nhỏ
-Cám ơn tỷ, thần tiên t...
-Đừng gọi ta là thần tiên tỷ tỷ, đừng bao giờ gọi như thế, ngươi cũng đã tỉnh rồi, tới từ đâu thì trở về đi, ta không tiếp ngươi nữa - Tư Linh hơi mất kiểm soát khi đứa nhỏ cứ liên tục kêu nàng bằng cái nàng ghét nhất.
-Thần...Tỷ tỷ, ta không muốn về!- Cậu bé nhẹ giọng khẩn cầu với Tư Linh đôi mắt đã lệ nóng doanh tròng
[Hệ thống nhắc nhở! Ký chủ đang gặp nam phụ số 5]
[Cái gì? Nam phụ số 5, tại sao lại xuất hiện lúc này?]
[Hệ thống không tiếp nhận câu trả lời của ký chủ]
Sau khi nhận được thông báo của hệ thống Tư Linh hơi kinh ngạc nhìn đứa bé kia, không ngờ đó lại là nhân vật phụ số 5 - Tần Tiểu Hoàng, 11 tuổi là con riêng của Vương thừa tướng. Tất nhiên sự thật này không nhiều người biết tới, cái mà mọi người biết chính là Tần Tiểu Hoàng là một cô nhi mới mất cha mẹ, Vương thừa tướng thấy đáng thương nên nhận nuôi đưa về phủ, nhưng cả họ cũng không hề đổi. Tần Tiểu Hoàng cũng không được cha sủng ái nên trong phủ luôn bị ức hiếp duy chỉ có nữ chính từ khi về phủ vẫn luôn đối tốt với Tần Tiểu Hoàng, dần dần tới khi Tần Tiểu Hoàng 15 tuổi thì đã yêu thắm thiết nữ chính rồi nhưng bản thân không những là nam phụ mà còn là nam phụ số 5 nên căn bản còn chẳng thể cho nữ chính biết tình yêu của mình. Tư Linh cũng có chút cảm thông đối với Tần Tiểu Hoàng, nghe lời cầu khẩn của thằng bé nàng cũng hơi mềm lòng nhưng để thằng bé ở đây không tốt chút nào. Tư Linh liền ngồi xuống bên Tần Tiểu Hoàng xoa đầu nói:
-Ngoan! Ngươi không nên ở đây đâu, hãy trở về viện của mình đi, lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị bắt nạt nữa, Tiểu Liên ngươi đưa Tiểu Hoàng về đi
-Tỷ Tỷ, tỷ biết tên ta?
-Ưm, Tiểu Liên, mau đi đi!- Nói xong Tư Linh cất bước đi vào phòng. Tiểu Liên thấy chủ tử của mình đi cũng đành dẫn Tần Tiểu Hoàng đi, vừa đi vừa hỏi viện cậu bé ở chỗ nào nhưng Tần Tiểu Hoàng không mảy may quan tâm. Ánh mắt cậu luôn hướng về phía Nhã viên đang khuất dần phía sau lưng, không biết tỷ tỷ đó là ai nhỉ?
Tư Linh vừa đi vào trong phòng đầu liền choáng một cái ngã đập người vào góc tường. Nàng lấy một tay ôm cái gáy vừa đập vào tường đau đớn vừa nghĩ:" Có lẽ do chuyện tiếp nhận ký ức nên vẫn để lại hậu di chứng đây mà, chắc mấy ngày là hết. Tiếp nhận lượng ký ức lớn như vậy đúng là có chút khó tiêu". Tư Linh sau đó liền đứng lên nhưng đột nhiên từ sau lưng mở ra một cánh cổng mật thất. Tư Linh hoàn toàn bị kinh hách. Trong phòng Tầm Tư Linh có mật thất? Sao nàng chưa từng đọc được chi tiết này trong truyện cơ chứ. Tư Linh tính hỏi hệ thống nhưng có gọi thế nào hệ thống cũng không đáp lại, Tư Linh nàng thề nếu có một ngày hệ thống xuất hiện trước mặt nàng thì việc đầu tiên nàng làm là day cho hệ thống đó một bài học nhớ đời. Lại nói về mật thất kia, Tư Linh nhìn cánh cửa đen hút về phía trong kia có chút tò mò, rốt cuộc mật thất trong phòng của Tầm Tư Linh sẽ dẫn tới đâu, nàng liền đi vào bên trong mật thất, không quên cầm theo một cây nến.
Con đường dẫn vào trong mật thất bằng phẳng nhưng rất nhiều ngã rẽ khác nhau rất dễ gây lạc đường nhưng tựa như phép màu, đột nhiên từ trên tường có những cây nến đột nhiên sáng lên còn sáng theo một con đường nhất định nữa. Tư Linh thấy vậy bèn men theo con đường thắp nến mà đi, đi khoảng mấy phút Tư Linh đi tới một căn phòng gỗ rất sạch sẽ. Tư Linh đẩy cửa căn phòng ra liền thấy bên trong tựa như một phòng trà nhỏ lại như một phòng sách. Ở giữa căn phòng là một bàn uống nước và một bộ cốc chén phỉ thúy quý giá, gần đó là một bàn trà có nhiều ngăn, ở ngoài mỗi ngăn đều có ghi tên một loại trà, bên trên mặt bàn còn có một bộ dụng cụ pha trà rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên vào đây vệ sinh căn phòng, người đó chắc chắn là Tầm Tư Linh nhưng tại sao trong số kí ức mà nàng tiếp nhận không có cảnh này, tại sao lại xuất hiện tình huống này, trong truyện không hề có, nàng chắc chắn. Nàng cũng rất rõ nàng chưa làm việc gì quá lớn gây ra hiệu ứng cánh bướm lớn tới mức này đâu! Lúc này thật muốn lôi cái hệ thống kia ra làm một quyển sách hướng dẫn để tra thông tin.
Tư Linh bước vào căn phòng, đi tới phía cuối phòng, nơi một án thư ngồi đọc sách được đặt ngay ngắn với đầy đủ bút, mực và giấy phía sau là một giá sách lớn với rất nhiều cuốn sách cũ đã sờn góc dù được giữ rất cẩn thận. Tư Linh tiện tay rút một cuốn sách ở gần nhất, đập vào mắt là chữ hán phồn thể "Tầm tộc bí tịch". Tầm là họ của Tầm Tư Linh, chính xác hơn là họ mẹ của nàng ta vậy hẳn cuốn sách này có liên quan tới gia tộc của nhà mẹ Tầm Tư Linh rồi, khi nào rảnh Tư Linh sẽ đọc thử. Rút thử mấy cuốn khác nếu không phải là y học sẽ là văn học thậm chí còn có binh pháp, không biết ai là người tạo ra giá sách này nhỉ? Lại có rất nhiều loại thông tin như thế. Tham quan xong Tư Linh liền trở lên trên phòng, hẳn là Tiểu Liên đi sắp về rồi.
Khi lên tới nơi Tư Linh cố nhớ xem bản thân đã chạm vào cái gì để mở ra cánh cửa này, cuối cùng cũng mò ra một mật quan ở gần bức tường. Sau khi đóng lại cánh cửa mật thất, Tư Linh vốn định ngồi chờ Tiểu Liên trở về nhưng chưa kịp hành động thì một tai nạn bất ngờ lại ập tới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT