Nhận thêm việc dạy dỗ Ngốc Tử, lúc Đại Tráng làm việc, Ngốc Tử theo ở phía sau, Đại Tráng nếu rảnh, liền kiên nhẫn chỉ dạy này nọ cho nó một chút, rồi để cho Ngốc Tử lặp lại vài lần, giống như mấy việc người thường hay làm. Ví dụ nhặt rau, cho gà ăn, Ngốc Tử đều phải để Đại Tráng lặp lại mấy lần mới có thể làm, thế nhưng sau khi học xong rồi, đều làm giống như người bình thường. Đại Tráng tóm lại rằng đứa nhỏ này chỉ là nhận thức hơi bị chậm thôi.

Lúc này việc Ngốc Tử làm tốt nhất chính là giúp đỡ Đại Tráng đan giỏ, thỉnh thoảng cũng có thể tự đan một cái, tuy rằng làm chậm nhưng đan vẫn được vài cái giỏ bình thường, Đại Tráng kiểm tra cũng không thấy có vấn đề liền gom chung với giỏ của mình đan, nghĩ lần sau đem bán lúc tập hợp, sẽ đưa Ngốc Tử vài đồng.

Mười lăm tháng một trôi qua, Đại Tráng bắt đầu chuẩn bị mấy loại khoai lang, nơi này mọi người đều trực tiếp đem khoai lang làm giống, thường bắt đầu trồng vào tháng ba bốn, thế nhưng Đại Tráng dùng cách hiện đại, bắt đầu công việc vào tháng một.

Nhà vệ sinh trong nhà là do Đại Tráng tự mình cải tiến, mục đích chủ yếu là để giữ lại phân dùng làm phân bón. Chỉ là đào một cái hố to đặt phía dưới là cái lu, chỉ lộ ra chừng mười lăm cm trên mặt đất, ở cửa lu dùng một tấm gỗ rồi đóng đinh thật chặt, đề phòng mấy đứa nhỏ lúc đi vệ sinh không cẩn thận té xuống, thứ hai là cũng tiện để ngồi xuống.

Đại Tráng cách một thời gian thì đổ vào bên trong một lớp đất, mỗi tháng đem đổ ra một cái hố khác, vì để phân bón nhiều chất dinh dưỡng, Đại Tráng  còn ra gần bờ sông cắt cỏ khô, cỏ lau để trộn vào. Nơi này giấy là loại quý hiếm, đi vệ sinh tất nhiên sẽ không có khả năng lấy giấy để lau, thế nên đều dùng lá cây, vì việc này Đại Tráng rối rắm đã lâu, cảm giác mỗi lần làm xong đều lau không sạch, hơn nữa cũng không thoải mái, cũng may khối thân thể này làn da dường như đã thích ứng vơi lá cây, chưa xuất hiện tình trạng dị ứng, nếu không thật là bi kịch với Đại Tráng.

Đem hỗn hợp đất ủ xếp xung quanh đất trồng, tưới một lượng nước vừa đủ, để một số khoai lang chôn trong đất, còn dùng bạt che lại để giữ ấm. Chờ khoảng hai tháng, mới có thể đem mầm khoai lang lấy ra. Khoảng chừng một tháng sau, đợi mầm khoai làng dài một chút, dùng kéo cắt thành từng dây, mỗi dây khoảng chừng ba đến bốn lá, đặt ở chỗ khác nhau, sau đó chú ý tưới nước bón phân vào đó.

Việc Đại Tráng ươm giống khoai lang, cái này Đại Tráng cũng không dấu Ngốc Tử. Ngốc Tử bởi vì trước đây mang tiếng nói chậm, rất ít người cùng nó nói chuyện, hơn nữa Ngốc Tử cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung, đương nhiên, Đại Tráng cũng có dặn nó, kêu nó không cần nói ra ngoài.

Đại Tráng không phải là muốn dấu kĩ thuật với những người trong thôn, nhưng mà mọi người liệu có tin một đứa trẻ như mình nói không, rồi nếu người trong thôn trồng mà không chịu chăm sóc kĩ lương hoặc là kĩ thuật này không có khả quan, hậu quả là với phương pháp này cây không sống được thì tìm ai phụ trách! Thế nên, Đại Tráng rõ là không muốn rước lấy phiền toái,  đương nhiên nếu có người phát hiện, muốn học thì Đại Tráng cũng sẽ không dấu diếm.

Chăm sóc mầm khoai lang cũng không phải việc nặng gì, hơn nữa việc cũng không nhiều, có Ngốc Tử giúp đỡ, Đại Tráng cũng không bắt Nhị Tráng làm gì. Thế là Nhị Tráng liền ra ngoài chơi, Nhị Nựu Nhi thì hiểu biết hơn liền ở nhà chăm sóc Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh.

Tối hôm đó, Đại Tráng sau khi đi coi khoai lang về, nhìn trời cũng không còn sớm, tính ngồi một chút đan giỏ rồi nấu cơm chiều. Ngốc Tử ngoại trừ ngồi bên giúp đỡ, cũng tự mình cầm lấy một giỏ chậm chậm đan.

Ngốc Tử vừa làm việc vừa tranh thủ thời gian dạy cho Ngốc Tử vài cái tính toán đơn giản.

“Bốn cành liễu cùng năm cành liệu gộp lại là mấy cành?” Đại Tráng dùng chân đá mấy cành liễu lại hỏi.

Sau một lúc, Đại Tráng đã dạy Ngốc Tử đếm đến một trăm, hiện tại đang dạy nó học thêm mấy phép cộng trừ, còn về mấy số lớn hơn một trăm, đợi sau khi học xong mấy phép cộng trừ thì hẵng tính sau.

Ngốc Tử nhìn mặt đất hồi lâu, Đại Tráng cũng không giục nó, cứ để nó từ từ nghĩ.

“Chín cành.” Đại Tráng vẫn do dự nhìn Đại Tráng nói.

“Ừ, đúng rồi!” Đại Tráng gật gật đầu, khẳng định nói.

Ngốc Tử trên mặt liền tươi cười hưng phấn, giống như có việc gì tốt lắm.

“Được rồi, thế tám cành liễu cùng hai cành trúc gộp với nhau thì được bao nhiêu?” Đại Tráng tiếp tục hỏi.

Ngốc Tử cúi đầu tự kỉ nửa ngày, cũng không ngẩng đầu lên: “Không, không hiểu!”

Đại Tráng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có đổi lại một chút vậy mà không tính được.

Ngốc Tử mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống nói: “Ngươi hỏi lại đi, hỏi lại, ta liền hiểu được...”

“Không có gì đâu, hôm nay tới đây được rồi, chúng ta nói cái khác, ngày mai tiếp tục vậy!” Đại Tráng xua tay, khuyên giải.

Ngốc Tử lập tức yên tĩnh lại, cùng Đại Tráng một câu một câu trò chuyện, phần lớn đều là Đại Tráng nói, Ngốc Tử nghe, thỉnh thoảng mới hưởng ứng mấy từ.

Trời gần tối, Nhị Tráng nổi giận đùng đùng từ bên ngoài chạy vào, vừa nhìn thấy Ngốc Tử, liền giật cái giỏ trên tay nó, hét lớn: “Mày sao lại còn ở nhà chúng tao, nào có người suốt ngày cứ ở nhà người khác? Mày không có nhà sao...?”

Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh đang ngồi trên giường vui đùa, cả đám đều bị Nhị Tráng làm cho sợ đến mức yên tĩnh, lẳng lặng nhìn về bên này.

Nhị Tráng hét lên một trận, cảm thấy được ánh mắt bọn nó, lại hét tiếp: “Nhìn cái gì?”

Ngốc Tử ngây ngốc ngồi trên ghế nhỏ ngẩng đầu nhìn Nhị Tráng.

Đại Tráng buông giỏ trong tay, lạnh giọng nói: “Thật là oai phong nha!”

Nhị Tráng nhìn ánh mắt lạnh lùng của đại ca, lựa giận đang bành trướng trong lòng “ba” một cái liền biến mất, trong lòng hoảng loạn, tránh ánh mắt Đại Tráng, mạnh miệng nói: “Vốn là vậy, em không có gì sai, Ngốc Tử dựa vào cái gì mà ngày nào cũng ở lại nhà mình...”

“Hừ, em cứ nói tiếp đi? Người ta là ăn không trả tiền của em, hay là em còn sợ cái gì nữa?” Đại Tráng hỏi ngược lại, lúc bà Ngô đưa thức ăn cùng tiền, Nhị Tráng đều biết.

“Người ở ngoài đều nhìn chúng ta cười nhạo, nói chúng ta muốn lấy lòng Ngô địa chủ...” tiếng Nhị Tráng  nhỏ đi.

“A, em thấy anh lấy lòng A Đại chỗ nào, ngược lại A Đại ở nhà chúng ta cái gì cũng làm, nếu không có A Đại giúp đỡ, em có thể rảnh rỗi vậy sao! Ai nói với em A Đại là đứa ngốc?” Đại Tráng nhìn chằm chằm Nhị Tráng nói.

“Nó chính là đứa ngốc, vốn là đứa ngốc!” Nhị Tráng không phục hét lớn.

Ánh mắt Đại Tráng càng trở nên lạnh lùng, nói: “Đi úp mặt vào tường, khi nào nhận ra mình sai chỗ nào, thì nói với anh...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play