Đầu tháng ba Nhị Tráng cùng với vài người trong gia đình đại bá phụ đi đến nhà nhị bá phụ ở ngoài thôn chúc tết, ngày thứ tư thì đi mấy gia đình họ hàng xa chúc tết, tiếp đến ngày thứ năm, liền yên tĩnh ở trong nhà. Trước đó đã đến chút tết đầy đủ họ hàng của cha mẹ Đại Tráng thế nhưng đều không ở lại nhà ai, chỉ qua đấy nhanh chóng, ăn cơm cũng là ở nhà đại bá phụ, thế nhưng dương như đã muốn vắt kiệt não để trò truyện cùng trả lời mấy câu hỏi của họ hàng, đó coi như là truyện vô cùng thống khổ.
Ngốc Tử mấy ngày nay mỗi buổi sáng đều tới đưa tin, ngồi bên cạnh giúp Đại Tráng đan giỏ, mỗi khi giữ nó lại ăn cơm thì Nhị Tráng đối với việc này có chút để ý.
“Đại ca, nhà chúng ta không có đồ ăn đúng không?” Nhị Tráng một bên nhìn trộm Ngốc Tử đang múc nước, một bên nhỏ giọng hỏi.
Đại Tráng đối với nhà này hài lòng nhất là việc ngay trong sân có một cái giếng nước, không cần phải đến giếng nước chung ở đầu thôn để lấy. Thế nhưng thân thể này có lẽ trước đây suy dinh dưỡng trầm trọng, lại là một đứa nhỏ chỉ tám chín tuổi, trong nhà có hai thùng gỗ mà nhấc chưa được nửa thùng đã là quá sức, mỗi khi cần nước thì phải cùng Nhị Tráng nâng mới nâng được nửa thùng nước vào bếp, mà cũng chỉ được bốn đến năm lần thì cũng kiệt sức, vậy mà mới được nửa lu nước, Ngốc Tử này bộ dáng có vẻ gầy thế nhưng khí lực rất lớn, một mình cũng có thể gánh được nửa thùng nước, cón có thể một hơi liên tiếp đi một bảy lần, giảm bớt một lượng công việc thật lớn cho Đại Tráng.
“Anh hiểu thế nào là đúng mực, Ngốc Tử giúp chúng ta việc, giữ nó lại ăn cơm cũng chẳng sao, em về sau chớ có nói này nọ, biết không?” Đại Tráng tỉ mỉ giải thích.
Nhị Tráng không tình nguyện vâng lời, chỉ là mỗi lần mình đi chơi, bị mấy đứa nhỏ hỏi chuyện Ngốc Tử ở nhà mình thì không dám trả lời...
Đại Tráng đối với việc Nhị Tráng ở bên ngoài chơi với mấy đứa trẻ rồi bị cười nhạo chuyện này cùng với tính tình hiện giờ Nhị Tráng cũng không để ý, nếu không nhất định sẽ không chỉ dặn một câu thế này rồi bỏ qua cho Nhị Tráng.
Ở nhà, bà Ngô về nhà cùng ông nhà nói chuyện của cháu mình.
“Nếu A Đại đi theo bọn Đại Tráng có chuyển biến tốt, thì cứ để bọn nó chơi với nhau!” ông Ngô vừa hút thuốc, vừa nói.
Bà đi qua thầm oán: “Người ta cho cháu ông ăn cơm không trả tiền hả!”
Ông lão rút ra tẩu thuốc, cảm thấy bà nhà chỉ là chuyện bé xé ra to, không dài dòng nói: “Mấy đứa nhỏ sống cũng không dễ dàng, bà đưa tới chút thức ăn, nhắc nhở Đại Tráng một chút là được.”
“Tui cũng nghĩ như vậy, thế nhưng con dâu cả thì sao?” Bà chỉ sợ rèn sắt không thành thép vỗ ông nhà một cái.
“Khụ, dù sao cũng là do nó sinh ra, nhà chúng ta một chút thức ăn cũng không thiếu gì, bà nói với nó, chuyện này liền không có gì cả.” Ông lão nhìn bà nhà một cái, không biểu tình nói, người dù sao cũng đã nhiều tuổi chẳng lẽ không đối phó được với con dâu.
Bà lão thầm than hai ba câu, sáng sớm hôm sau thừa dịp mọi người cùng nhau ăn sáng, nói ra ý của mình.
“Mẹ nói rất đúng, A Đại mấy hôm nay quả thật có thông minh ra một chút, nhìn ăn cơm cũng có bộ dạng rồi.” Con cả cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý với mẹ mình.
Con dâu cả nhà họ Ngô trộm đạp chân chồng mình, thấy chồng cũng không phản đối gì, thế nên đành không nói gì, nhưng mà bằng mặt lại không bằng lòng.
Nơi này có phong tục là từ mùng một cho đến ngày thứ bảy là lễ mừng năm mới, sẽ không chúc tết trong bảy ngày này, hơn nữa trong bảy ngày cũng kiêng kị nhiều điều, cấm làm nhiều cái, cho nên bà Ngô chờ hết ngày thứ bảy, sáng ngày thứ tám mới đem theo Ngốc Tử đến nhà Đại Tráng.
Ngốc Tử tuy rằng phản ứng có chút chậm chạp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhìn sắc mặt người khác. Mấy ngày nay Ngốc Tử biết Nhị Tráng không thích mình ở nhà nó ăn cơm trưa. Thế nhưng Đại Tráng nấu đồ ăn thật sự rất ngon, hơn nữa Đại Tráng là thực lòng giữ mình lại ăn cơm, cho nên mới đồng ý da mặt dày ở lại. Hiện giờ thấy bà nội muốn đưa thức ăn thêm cho Đại Tráng, về sau mình có thể ở nhà Đại Tráng ăn cơm, trong lòng vô cùng vui mừng.
Đại Tráng mở cửa, liền thấy Ngốc Tử nhìn mình ngây ngô cười, vừa định sửa lại điệu bộ này cho Ngốc Tử, kêu nó đừng không có việc gì nhìn người ta cười, lại thấy phía sau Ngốc Tử là bà nó, thế là không nói nữa, dù sao mình cũng là người vai dưới, nào có thể ở trước mắt người lớn đi la mắng người khác.
Còn chưa vào cổng, bà Ngô liền cười nói trước: “Đại Tráng, về sau cháu lớn của bà giao cho con, cũng không cần con làm cái gì, con chỉ cần dành chút thời gian chơi với A Đại là được, bà nhìn thấy A Đại chơi với con vài ngày liền không giống trước kia cứ ngo ngoe ngơ ngác...”
Đại Tráng trước lễ phép mời bà vào nhà ngồi, rót cho bà một chén nước nóng, rồi ngồi một bên nói chuyện với bà, lúc này mới rõ ràng mục đích đến lần này của bà.
“Bà đừng làm như vậy, đó chỉ là việc nhỏ mà, A Đại nếu đồng ý đến đây, nhà chúng con liền vui vẻ đón tiếp.” Đại Tráng cười khách khí nói.
Bà lão không nói gì gật gật đầu: “Thức ăn này là của A Đại, cùng với một trăm đồng con cứ cầm lấy mà dùng...”
Thức ăn là có sẵn ở nhà, bà sợ cháu cả chịu thiệt, cố ý mang nhiều một chút, đều là những bao to, trong đó còn lén lút bỏ vào mười mấy trái trứng cùng chút thức ăn nhà làm, tiền này là của riêng bà, bà muốn chắc chắn đứa cháu có thể sống tốt một chút!
Đại Tráng vội từ chối, thấy bà kiên trì, đành nhận lấy, chắc chắn về sau mỗi sáng Ngốc Tử sẽ lại đây, buổi tối thì trở về, cơm trưa cùng cơm chiều đều ở lại ăn, nếu hết đồ ăn Ngốc Tử sẽ đưa thêm.
Điều này kì thật có nhiều sơ sót, mặc kệ là mình hay bà đều có chỗ sơ sót, thế nhưng dù sao cũng là người trong thôn cũng không tính toán nhiều huống gì Ngốc Tử ở nhà cũng giúp mình không ít việc, thế nên không cần tính toán chi li!
Từ đó, một thời gian về sau, Đại Tráng liền có một một cái đuôi nho nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT