Không dám gây ra động tĩnh gì rước lấy sự chú ý của hộ sĩ trực ban, Ngô Thế khổ sở rúc ở cửa phòng bệnh một đêm. Tuy tình trạng thê lương, bên trong nhiều ít là do hắn tự làm tự chịu, Ngô Thế cũng biết xấu hổ nên không oán giận. Kiểm điểm thì cũng có kiểm điểm, nhưng chủ yếu nội dung là: “Sao có thể làm chuyện ấy lúc Lily còn tỉnh chứ!” Mà không phải “Mình không thể làm chuyện như thế được!”

Được rồi, lần đầu tiên hôn, Ngô Thế vẫn tự giác được chuyện mình đã làm là sai, việc tới nước này, hắn hoàn toàn không lo lắng tới tính chất đứng đắn của sự việc, ngược lại đi lựa thời cơ.

Bất kể sao nữa, lúc này Ngô Thế tạm thời không có mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão… Không đúng, không có mặt mũi nào gặp một mình Điền Lịch.

Rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Thế rón rén lần mò vào phòng bệnh. Đương nhiên, Điền Lịch vẫn đang ngủ, khiến Ngô Thế hiện không biết nên đối mặt y thế nào thở phào nhẹ nhõm. Nhưng so với mình tâm tình kích động cả tối, Điền Lịch ngủ ngon như thế cũng không tránh khỏi yên ổn quá đi. Ngô Thế ghé vào bên giường chọc má Điền Lịch. Nhớ lại phản ứng của Điền Lịch tối qua, hình như khá là bình tĩnh, ngược lại chính hắn bị dọa chết khiếp.

Lẽ nào căn bản không để ý? Hoàn toàn không coi việc mình hôn y ra gì cả? Phỏng đoán như thế làm Ngô Thế cảm thấy khó chịu.

Không đúng không đúng, mặt trái nỗi buồn nhanh chóng bành trướng, hắn vội lắc đầu. Điền Lịch hiện giờ dù sao cũng đang ngủ, ai biết tỉnh lại sẽ ra sao. Có lẽ hôm qua chỉ nhất thời kinh ngạc nên ngây người, tỉnh táo lại rồi chắc sẽ lên kế hoạch trả thù kinh khủng.

Nhưng mà… ôm tâm lý may mắn một phần vạn, Ngô Thế thỏa mãn suy nghĩ, có lẽ Lily cũng không ghét hắn hôn y…

Không, chuyện đó không có khả năng, quên đi, đi làm đi thôi. Quyết đoán xóa bỏ vọng tưởng của mình, Ngô Thế cầm ba lô từ tủ đầu giường, lấy ra giấy nhắn và bút.

“Ừm…” Hắn xoay bút, suy nghĩ nửa ngày không biết nên nhắn lại thế nào.

“Lily:

Đầu tiên viết một lời xưng hô nghiêm chỉnh. Sau khi xác nhận Điền Lịch là cô giúp việc, viết giấy nhắn lại cũng làm tâm tình hắn kỳ diệu lạ kỳ.

“Tớ đi làm trước đây, chuyện tối qua không phải tớ cố ý….”

Hình như hời hợt quá, Ngô Thế gạch nửa câu sau, “Chuyện tối qua là ngoài ý muốn…”

Hình như đang trốn tránh trách nhiệm.

“Chuyện tối qua tớ đang xét lại…”

Cứ như là đơn kiểm điểm của học sinh tiểu học.

“Gạch hết gạch hết.” Ngô Thế đang muốn viết một lần nữa, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Cậu đang thầm thì viết gì đấy?”

“Hửm?” Ngô Thế quay đầu. Điền Lịch không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhổm người dậy nhìn hắn.

Ngô Thế bị dọa tay run lên, bất chấp đã viết giấy nhắn xong chưa đã trực tiếp vỗ bộp nó lên trán Điền Lịch, “Cho cậu đấy! Tớ đi làm đây.”

Đúng là chạy trối chết, hắn chớp mắt đã mất bóng phía sau cửa phòng bệnh.

Điền Lịch cau mày, lấy tớ giấy nhắn từ trên trán xuống, dùng sức vo tròn, tờ giấy lập tức bị vo thành 1 nhúm.

“Vẫn biết gạch mấy câu đằng trước.”

Chạy một mạch tới công ty, Ngô Thế ngồi trước bàn làm việc, trái tim còn đập thình thịch như chiêng trống gõ trong kinh kịch. Bình ổn lại hơi thở, Ngô Thế vô thức liếc về phía chỗ Điền Lịch.

Bắt đầu từ khi nào, chuyện về Điền Lịch trở nên phức tạp như vậy, khiến hắn không biết làm sao. Rốt cục là Điền Lịch thay đổi hay Ngô Thế thay đổi?

“Ai…” Nhịn không được thở dài, Ngô Thế nằm úp sấp trên bàn như con cá chết.

“Ơ, vị tiên sinh này, trông cậu tình cảnh bi thảm, ấn đường u ám, gần đây chắc chắn có tai ương đổ máu.” Sáng nay Tiểu Trương phụ trách dọn rác đi ngang qua Ngô Thế, quan sát trên dưới cậu một phen.

“Miệng quạ đen.” Ngô Thế giả vờ lườm Trương bán tiên một cái.

“Bán tiên đều là miệng quạ đen mà.” Tiểu Trương nói chẳng hề để ý, “Xảy ra chuyện gì? Có gì thì nói với chị đây nè.”

Đang buồn chết được, tìm người nói hết sẽ dễ dàng hơn.

Ngô Thế do dự mở miệng: “Tôi hỏi cô nhé…”

“Ừ.” Tiểu Trương chống cái chổi gật đầu.

“…” Ngô Thế ngẩng đầu nhìn cái mặt tìm tòi nghiên cứu của cô, nhất thời không có ý muốn kể ra nữa, “Quên đi.”

“Ấy, sao không hỏi nữa?”

“Dù sao cô cũng bà tám lắm.”

“Sao lại nói thế, tôi quan tâm cậu thôi mà.” Bị vạch trần ý đồ còn da mặt dày như vậy, Ngô Thế nghĩ Tiểu Trương cũng hiếu kỳ quá đi.

“Thôi đi.” Ngô Thế xoay đầu qua thấy ông chủ đang bưng ấm trà đang hớn hở đi vào phòng làm việc.

Trước đó, ông chủ đã mua được lá trà ngon, dự định sáng sớm pha một ấm trà nghệ thuật, bắt đầu một ngày làm việc tốt đẹp.

“Ông chủ…”

Có một nhân viên oán niệm sâu nặng hô hoán làm ông chủ dừng bước, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh.

“Cậu muốn làm gì?!” Ký ức lần trước thiếu chút bị khiếm nhã vẫn chưa tiêu tán, ông chủ Trương quả quyết bảo vệ tâm mạch rút lùi ba bước. Gần đây gã đã rõ, cho dù là đàn ông trung niên bụng đã gồ lên cũng không thể lơ là trinh tiết của mình.

Đây là một mối nguy của xã hội.

Đáng tiếc, đề phòng của ông chủ Trương đối với nhân viên chẳng có chút hiệu quả nào, Ngô Thế bay tới trước mặt ông chủ như du hồn, nhìn qua ấm trà trong tay hắn, “Ông chủ, chúng ta cùng nhau phẩm trà thưởng thức cuộc đời nhé.”

“Không nên!” Ông chủ ôm ấm trà từ chối không chút nghĩ ngợi.

“Ông chủ, anh mặc kệ khỏe mạnh về mặt tâm lý của nhân viên sao?”

“Tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý.”

“Anh muốn biến công ty của anh thành Foxconn (2) thứ hai sao?” Tuy rằng không có cách nào đối mặt Điền Lịch, thế nhưng ngoài Điền Lịch ra, Ngô Thế hiển nhiên ăn ngang nói ngược.

(2) Foxconn là thương hiệu của công ty Đài Loan Hon Hai Precision Industry LTD Co.. Đây là một trong những hãng chế tạo linh kiện điện tử và máy tính lớn nhất thế giới, chủ yếu chế tạo theo hợp đồng với các đơn vị khác.

“… …” Cậu vẫn đi nhảy lầu đi! Tuy rằng rất muốn phản bác như vậy, nhưng ông chủ vẫn không nói ra miệng. Gã cũng không muốn nhìn thấy tên công ty mình trên báo xã hội, cũng không muốn nhìn thấy mặt mình bị censor trên chương trình pháp luật.

“Đi thôi, chúng ta đi tâm tình lý tưởng cuộc đời nào.”

Tôi đã là người đàn ông trung niên sự nghiệp thành công, cuộc đời tôi hạnh phúc không cần tâm tình lý tưởng cuộc đời với lứa thanh niên cậu đâu! Đừng mà a a a! Ông chủ nuốt tiếng kêu thảm thiết lại trong bụng bia, ủ rũ bị Ngô Thế kéo vào phòng làm việc, lại nhìn hắn đóng cửa phòng làm việc lại.

A… Lại nữa rồi, lại là tình huống thế này.

Ông chủ thở dài thật dài. Trước đó, ở quán ăn cũng vậy, hấp tấp gọi gã ra, kết quả là nhìn nhau không nói gì, ông chủ thực sự không rõ nhân viên của gã muốn làm gì.

Kế hoạch tốt đẹp, tuy buổi sáng của ông chủ bay làn hương trà thơm ngớt, nhưng có cái tên tỏa ra luồng khí đen trước mặt, tất cả đều bị hủy hết.

“Khụ, chỉ nói vậy thôi, rốt cục cuộc đời cậu có gì phức tạp?” Ông chủ ho khan một tiếng, nhận mệnh bày ra tư thế bác sĩ tâm lý.

“Ừ…” Ngô Thế rề rà.

“Nói mau.”

“Ông chủ, anh đã làm chuyện xấu gì với người bạn tốt của anh chưa?”

“Cậu rốt cục đã làm gì?!” Kết quả vẫn là báo xã hội sao?!

“Ừ…” Ngô Thế lại bắt đầu rề rà.

“Nói!” Từ bác sĩ tâm lý chuyển sang bức cung.

“Cũng… cũng không có gì, chính là hôn một cái… không đúng, là hai cái.”

“Này…” Chuyện này nghe sao cũng như là phiền muộn yên đương của thanh niên đi? Từ tin tức báo xã hội trở thành chuyện tình thanh xuân? Sự chênh lệch này cũng lớn quá, ông chủ Trương đang tiêu hóa dần.

Được rồi, dù là bình thường có thiếu não thế nào, Ngô Thế cũng là một thanh niên, yêu đương là chuyện bình thường.

“Ông chủ, anh còn chưa trả lời em mà?” Ngô Thế thấy ông chủ vẫn ngây ra, tiến lại hỏi nghiêm túc.

“È…” Ông chủ hắng giọng, “Cái đó, cái đó… Người bạn tốt kia sau đó trở thành bà xã của tôi, cho nên không tính là xấu.”

Tuy rằng trả lời ngắt đầu bỏ đuôi, nhưng nội dung coi như rõ ràng. Ngô Thế gật đầu, “Là vậy à.”

Đáng tiếc Lily là đàn ông, vậy là y không thành bà xã được, vậy đó chính là chuyện xấu…

“Ngô Thế à.” Ông chủ hiếm khi nghiêm chỉnh gọi, “Người bạn tốt kia của cậu lúc hôn có phản ứng gì?”

“… Không biết.” Ngô Thế suy nghĩ một chút. “Tôi bị dọa chạy…”

“Thế nào là không biết, lại còn bị dọa chạy, cậu chạy cái gì?!”

“Y rất đáng sợ… Ông chủ, nếu có một ngày tôi phơi thây đầu đường, anh nhớ kết toán tiền lương rồi đốt vàng mã cho tôi đấy.”

“…” Con người thi thoảng có thể thiếu dây thần kinh nhưng mà thiếu đến cái mức trong đầu không có sợi nào cũng đúng là kỳ tích! Ông chủ Trương bỗng nhiên cảm nhận được tâm lý Điền Lịch bình thường hay trào phúng Ngô Thế rồi.

“Vậy cậu rốt cuộc có nói rõ với người ta chưa?” Ông chủ cơ hồ chẳng ôm tâm lý gì, hỏi.

“Ha?” Ngô Thế giống như hoàn toàn không nghĩ tới ông chủ vì sao lại hỏi vậy, ngơ ngác hỏi, “Nói rõ cái gì?”

Nói nửa ngày mà tên ngốc này vẫn không rõ. Ông chủ Trương hít sâu, “Cậu rốt cục đối xử với cô ấy ra sao?” (Trong tiếng Trung, nam và nữ ở ngôi thứ 3 đều là [tā] nên khó phân biệt được giới tính)

“Bạn tốt.” Ngô Thế trả lời không chút nghĩ ngợi, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, “Cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốt, tốt nhất.”

“…Bạn tốt sao lại đi hôn người ta! Không nói rõ đã hôn người ta là đùa giỡn lưu manh.”

“Nhưng là tốt nhất.”

“Bạn bè tốt nhất cũng sẽ không!” Ông chủ nghiến răng nghiến lợi nhấn nặng vào hai chữ bạn bè. A, thôi đi, cả sự việc có liên quan gì tới gã đâu, gã không phải là một ông chủ sao, ông chủ cần gì xen vào chuyện tình yêu của nhân viên chứ, gã cũng không phải cha ruột của cậu ta! Tốn nốt chút kiên trì cuối cùng với Ngô Thế, ông chủ Trương một chân đạp Ngô Thế ra khỏi phòng làm việc, “Tự mà nghĩ đi. Tôi phải pha trà.”

“Ông chủ… Anh vứt bỏ nhân viên…”

Nhưng trả lời Ngô Thế là cánh cửa bị đóng sầm lại, nhân viên này ông chủ vứt bỏ chắc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play