Đối với hai người đàn ông, giường bệnh trong bệnh viện quả là quá nhỏ hẹp. Ngô Thế và Điền Lịch chỉ có thể nghiêng người nằm ngủ, mặt gần như muốn dán vào nhau.
Ngô Thế trợn tròn mắt nhìn một hồi lâu, dần dần thích ứng với ánh sáng u ám trong phòng, khuôn mặt gần trong gang tấc cũng trở nên rõ ràng. Điền Lịch an tĩnh nhắm mắt lại, hô hấp rất nhẹ.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại thì đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau như thế này.
Thời còn học đại học, các sinh viên thường hẹn nhau ra ngoài chơi. Bọn họ không có tiền nên để tiết kiệm chi phí thường hay ngủ với nhau, Ngô Thế hay ngủ chung giường với Điền Lịch.
Hắn nhìn Điền Lịch một hồi, nhịn không được muốn sờ mặt Điền Lịch, tay duỗi qua cũng không dám gần kề, cuối cùng chỉ có thể dừng ở một khoảng cách bên trên.
“Lily, tớ…” Trong lòng dường như có rất nhiều điều buồn phiền, nhiều đến mức sắp tràn cả ra, Ngô Thế lại không tìm được từ ngữ nào để biểu đạt.
“Cậu còn chưa ngủ?” Điền Lịch đột nhiên mở miệng, Ngô Thế cuống quít rụt tay về, quả thực như thằng nhóc con đang muốn ăn trộm bị bắt quả tang vậy. Không biết Điền Lịch đã phát hiện chưa, chẳng thấy y có ý truy cứu nào cả.
“Tớ… cái đó… không buồn ngủ lắm.” Ngô Thế lắp bắp bịa chuyện. Kỳ quái, cũng không phải chưa từng sờ mặt Điền Lịch bao giờ, cũng không phải chưa từng ngủ với nhau bao giờ, sao trước đây là chuyện bình thường mà giờ cứ thấy kỳ quặc?
“Cái tên nobiata ngu ngốc như cậu không phải đều là dính gối đầu thì ngủ luôn sao?”
“Tớ thông minh hơn nobita.”
“Cậu cũng chỉ có thể so chút ưu việt vậy thôi sao, đáng tiếc người ta còn có cả con mèo máy nữa.”
“Tớ có cậu mà.” Ngô Thế bật thốt không cần nghĩ ngợi.
“… Cậu tưởng hai người có thể so sánh sao?” Giọng Điền Lịch có vẻ khá bất đắc dĩ.
Đúng là không thể đánh đồng… Ngô Thế chớp mắt, nói là mèo máy, chẳng bằng nói là ‘nàng tiên ốc’, dù đều là có cầu tất ứng, Điền Lịch cũng chỉ yên lặng giúp đỡ, hình như cũng không trông mong hắn hồi báo điều gì.
Ngô Thế nghiêm túc nhìn Điền Lịch, y vẫn không mở mắt, câu được câu không trò chuyện với Ngô Thế, có lẽ là đã thành thói quen, bị y nói ba xạo trào phúng mấy câu, lòng dạ Ngô Thế lại trở nên yên ổn hơn.
“Ngô Thế kinh ngạc lướt nhẹ qua mặt Điền Lịch, vô thức hỏi, “Lily, cậu nói tớ biết đi, cô giúp việc nhà tớ có phải là cậu không?”
Điền Lịch mở mắt ra, không vung cái tay kia của mình xuống, yên tĩnh nhìn Ngô Thế một lát, “Cậu nói coi?” Y nhẹ nhàng hỏi ngược lại, tuy không trả lời luôn, nhưng cũng không phủ nhận.
Không biết vì sao, Ngô Thế đột nhiên thấy sống mũi cay cay, “Lily… vì sao?”
“Cậu nói coi?” Điền Lịch vẫn trả lời như thế.
Trong lời hỏi ngược lại nhẹ nhàng ấy có thứ gì đó đầu độc Ngô Thế, hắn từ từ tiến tới, hai người vốn đã dựa sát vào nhau, tuy trong đầu ngô Thế tất cả chỉ như một màn phim quay chậm một trăm lần, nhưng môi rất nhanh đã truyền tới cảm xúc lạnh lẽo lại mềm mại.
Hắn vẫn nhớ cảm giác làm hắn mê mệt ấy, là đôi môi của Điền Lịch.
Thế nhưng… có cái gì đó không đúng…
Ngô Thế vừa ngước mắt, đối diện đã là đôi mắt đen tuyền của Điền Lịch.
Không đúng!!! Điền Lịch vẫn còn đang tỉnh táo!
“Li, Li, Lily, ly…”
“Không có nhiều chữ Li như vậy.” Điền Lịch khá là bình tĩnh, nhưng ai biết đây có phải là sự yên lăng trước giông tố hay không?”
“Tớ, tớ không phải cố ý… Tớ cũng không biết vì sao, cái kia, tớ đã quen cậu còn tỉnh. Dù dù dù sao cũng không nên có suy nghĩ không yên phận với cậu lúc cậu còn tỉnh… A, không phải, tớ không phải nói lúc cậu ngủ thì xằng bậy được, không, cái kia, không đúng, tớ không có suy nghĩ không yên phận nào với cậu cả, không phải, cũng không phải, tớ chỉ có một chút thôi, gần đây, gần đây mới có, tớ, tớ, tớ sẽ thay đổi, đó, đó mặc dù hơi khó, hay là lần sau tớ thừa dịp cậu ngủ lén hôn…” Ngô Thế run rẩy giải thích lung tung, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng tuôn ra toàn bộ. Đến lúc phản ứng được mình nói năng xằng bậy gì, Ngô Thế suýt thì muốn cắn đứt đầu lười mình luôn.
Thế nhưng Điền Lịch không có phản ứng gì, trên mặt thậm chí ngay cả vẻ tức giận cũng không có, giận điên rồi sao?!
“Lily, tớ…” Ngô Thế còn muốn sửa chữa lỗi lầm, chỉ thấy Điền Lịch đột nhiên duỗi tay tới, “Cậu…”
Móng vuốt ma quỷ a!
Trước khi nghe tiếng Điền Lịch, Ngô Thế xoay người một cái lăn từ trên giường xuống, ngay cả đứng lên đối mặt Điền Lịch cũng không dám, hắn rụt đầu chạy về phía cửa, “Lily, tớ, tớ ra bên ngoài cho tỉnh táo!”
Cái tay Điền Lịch còn treo giữa không trung, hắn yên lặng nhìn Ngô Thế té chạy mất, mới nhìn tới cái tay của mình.
“Tớ đâu có giận…” Lẽ nào bình thường ác với tên ngốc này quá? Sao lại bị dọa thành như thế… “Hay là, lần sau nhắm mắt thì tốt hơn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT