Việc học của Lạc Thần bắt đầu bận rộn lên rồi, bởi vì năm tư là năm thực hành, trong trường có rất nhiều chuyện đều dồn lại giải quyết ở học kì cuối năm ba. Lạc Thần rời trường nửa tháng, sau khi trở lại lập tức liền bị mớ chuyện dồn lại làm bận rộn đến sức đầu mẻ trán, nhất thời không có thời gian rảnh. Mà Thẩm Tuất ở bên kia cũng thu thập hành lý, cùng trợ lý bay đến trường quay Phượng Sơn, bắt đầu quay chụp Song phong.
Studio Phượng Sơn cũng không xa lạ với Thẩm Tuất, nửa năm trước anh còn cùng Đường Lê Hân – cái người hiện tại đang gây hết scandal này đến scandal nọ – cùng quay Nguyệt Hoa, lấy mức độ nổi tiếng và lượng tiêu thụ đáng mừng của Foerver để củng cố địa vị Thiên vương của mình. Mà lần này trong đoàn làm phim Song phong cũng có một siêu sao cấp bậc Thiên vương khác tồn tại, người này có lẽ vị trí ở giới điện ảnh không bằng Thẩm Tuất, nhưng trong giới âm nhạc lại vui vẻ như cá gặp nước, cực kì nổi tiếng: không ai khác chính là Tiêu Dịch Khiêm – người Lý Văn Bác dặn đi dặn lại với Thẩm Tuất phải coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Dịch Khiêm gặp Thẩm Tuất,nhưng đây lại lần đầu tiên hai người đóng phim cùng nhau. Tuy là Tiêu Dịch Khiêm hát rất tốt, nhưng số lần anh đóng phim lại ít đến không thể ít hơn, đợt này đi diễn Song phong cũng là do bên công ty anh ký thật lòng muốn cho vị Thiên vương này đến để tôi luyện một phen, giúp đỡ cho hướng phát triển trong tương lai.
Trong giới này, Trương Nghị chỉ đạo phim vốn là lấy nghiêm khắc, xảo quyệt mới nổi danh. Song phong Trương Nghị đạo diễn lần này là một bộ phim võ hiệp, nói về một bộ khoái nổi danh do vận mạng đưa đẩy mới liên thủ phá án cùng một lãng tử giang hồ, trong phim đương nhiên có nhiều cảnh võ thuật, ngày nào cũng có diễn viên treo wire liệng qua liệng lại trên không trung cực kì vui mắt. Chỉ là yêu cầu của Trương Nghị quá nghiêm khắc, cho dù cảnh đang bay loạn xạ trên không cũng buộc phải làm cho chính xác không sai chút nào, khiến mấy diễn viên than khổ không thôi.
“Ép buộc quá!” Cuối cùng thì Tiêu Dịch Khiêm – lần đầu đóng phim do Trương Nghị đạo diễn – cầm một chai nước khoáng đến đặt mông xuống cạnh Thẩm Tuất, lật bộ đồ diễn trắng trên người lên quạt quạt cái trán đã lã chã mồ hôi của mình, trong lời nói không phải không hề đau lòng: “Cậu xem Trần Phỉ Phỉ dù gì cũng là mỹ nữ, thế mà Trương đạo lại bắt cô ấy làm nhiều động tác phức tạp thế, không biết thương hương tiếc ngọc sao?”
Thẩm Tuất còn đang chơi di động, nghe Tiêu Dịch Khiêm lại gần, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Dịch Khiêm.
“Thế mà còn bắt làm lại một lần, mặt mũi Trần Phỉ Phỉ đã trắng bệch rồi, tôi đoán cô nàng sắp khóc rồi đấy.” Tiêu Dịch Khiêm tiếp tục nói, “Thẩm Thiên Vương cậu nói xem?”
Thẩm Tuất tiếp tục chơi trò chơi, ngón tay vuốt vuốt lại phóng ra một con chim to.
“Này, sao cậu không nói gì thế, oa đậu anh thế còn chơi cái trò ngây thơ như Angry Bird!” Tiêu Dịch Khiêm đến bên cạnh Thẩm Tuất nhìn nhìn, bỗng nhiên nhíu mày nói, “Không đúng không đúng, cậu để hướng này không đánh trúng đầu heo đâu, hẳn là thấp một tí, như vậy như vậy đấy…”
“…” Thẩm Tuất thế mới ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Dịch Khiêm một cái.
“Đúng, chính là như vậy!” Tiêu Dịch Khiêm nói, “Bingo!”
Thẩm Tuất: “…”
Tiêu Dịch Khiêm vừa thấy bản thân thành công qua lầu, lập tức lại tới có thêm hưng trí chuẩn bị chơi tiếp lầu sau, Thẩm Tuất lại không vui, vội vàng cầm điện thoại nhét vào túi áo, cau mày nhìn Tiêu Dịch Khiêm: “Sao cậu lại đây?”
“Chán chứ sao, hơn nữa phía ngoài nắng to như thế, chỉ có chỗ cậu là có vẻ thoải mái nhất.” Tiêu Dịch Khiêm cười cười: “Cậu quả là biết chọn chỗ, một mình cậu chơi trò chơi ở đây không thấy chán sao? Hay chúng ta trò chuyện đi?”
“Trò chuyện cái gì?” Mắt thấy tính cách của vị Tiêu Thiên vương này không thua gì Tô Cù, Thẩm Tuất đành câu có câu không ứng phó.
Tiêu Dịch Khiêm vừa nghe Thẩm Tuất đồng ý, mắt liền sáng lên: “Cậu là nghệ nhân dưới tay anh Lý, chắc là biết rõ dự định gần đây của anh ấy nhỉ, dạo này anh ấy đang làm gì?”
Tiêu Dịch Khiêm không đề cập tới Lý Văn Bác thì thôi, vừa nhắc tới Lý Văn Bác, trên mặt Thẩm Tuất lập tức lộ ra bộ dạng kì quái, hồ nghi thoáng nhìn qua Tiêu Dịch Khiêm, nhíu mày nói: “Chuyện của anh Lý nhiều lắm, cậu muốn hỏi cái gì?”
“Ưm… Dạo này anh ấy có đặc biệt tiếp xúc với ai không, có ký thêm nghệ nhân mới nào không hay có tiếp xúc với người mới nào không?” Tiêu Dịch Khiêm trừng to mắt hỏi.
Câu hỏi này đã đề cập sang hoạt động của Diệp thị rồi, Thẩm Tuất không ngờ sẽ có người lại mặt dày quang minh chính đại moi tin từ anh như vậy, rút rút khóe miệng, cuối cùng vẫn vờ như không quan trọng, nói: “Này đều là chuyện công việc của anh Lý rồi, tôi can thiệp không được.” Anh nói xong, nhịn không được âm thầm dùng dư quang mà đánh giá Tiêu Dịch Khiêm, chậm rãi nói: “Nhưng hiện tại Lý Văn Bác chỉ phụ trách một nghệ nhân là tôi, cái này cực kì chính xác.”
Tiêu Dịch Khiêm nghe vậy cũng sửng sốt, trong mắt lộ ra chút thất vọng, nhưng rất nhanh che đi, sau đó liền cười rộ, nói: “Thế à, vậy chắc anh ấy quan tâm Thẩm Thiên vương lắm.”
Thẩm Tuất thu hết biểu tình của Tiêu Dịch Khiêm vào đáy mắt, trong lòng thầm nói có chuyện hay ho, ngoài miệng lại ha ha cười: “Cũng thường thôi, nếu mà quan tâm tôi thật, cũng sẽ không nhận phim này cho tôi.” Anh nói xong liền hỏi tiếp: “Quan hệ giữa cậu với anh Lý cũng không tồi nha, tôi thường nghe ảnh nhắc cậu.”
“…” Phim của đạo diễn Trương Nghị quả thật là chỉ dành cho mấy tên đang bị phạt, sắc mặt Tiêu Dịch Khiêm thay đổi quỷ dị, lúc nghe được Lý Văn Bác quan tâm mình, không khỏi cảm thấy rét lạnh, rõ ràng là không vui vẻ lắm, nhưng vẫn cố làm ra bộ mặt hưởng thụ: “Vậy sao? Lý Văn Bác thế mà còn nhắc đến tôi à, tôi phải cảm ơn anh ấy mới được.”
Cái kiểu khẩu thị tâm phi này Thẩm Tuất cũng thấy quen, lập tức liền nhận ra sắc mặt của đối phương. Thực ra anh vẫn rất tò mò quan hệ giữa Lý Văn Bác và Tiêu Dịch Khiêm, hiện tại xem ra giữa hai người không chỉ có bất hòa thôi đâu, càng như là có thù oán.
Chỉ là hiện tại Tiêu Dịch Khiêm ở giới giải trí cũng đã là siêu sao Thiên vương, mà Lý Văn Bác cũng làm bản thân nổi tiếng, trở thành người đại diện thành công trong nghề, khoảng cách giữa cả hai xa như vạn dặm, Thẩm Tuất quả là không thể tưởng tượng được nguyên nhân nào có thể làm hai kẻ không có cơ hội giao tiếp với nhau gây nên xích mích rõ ràng đến như vậy.
Thẩm Tuất mau chóng phát hiện một thứ còn hay ho hơn cả chơi game, không tránh khỏi thầm tính toán lên, trong lúc trò chuyện với Tiêu Dịch Khiêm cũng thường cắt lời. Mà phía đoàn phim, Trần Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hoàn thành động tác Trương Nghị giao cho, nước mắt nước mũi xuống khỏi sân diễn đi nghỉ ngơi, Trương Nghị cho mọi người trong đoàn giải lao một chút rồi quay cảnh thứ hai trong ngày.
Cảnh thứ hai là cảnh Thẩm Tuất khí phách phi ngựa, bởi vì cần ngựa phối hợp nên hệ số khó khăn tương đương cao. Lúc Thẩm Tuất đứng dậy đi ra trường quay, Tiêu Dịch Khiêm còn cười hì hì nhắc Thẩm Tuất chú ý an toàn, cẩn thận lúc buộc wire không nhảy lên lưng ngựa được mà bị Trương Nghị mắng. Kết quả đến lúc Thẩm Tuất tự mình ra trận, chỉ diễn một lần đã an toàn lên ngựa, quần áo bộ khoái màu đỏ vận trên thân cứ như người trời xuống nhân gian vậy, làm cho cả Tiêu Dịch Khiêm đang ngồi nhìn cũng phải thầm khen ngợi.
Chỉ tiếc cảnh tượng làm mọi người kinh diễm như vậy cũng không kéo dài bao lâu, tại mọi người trầm trồ khen ngợi biểu hiện của Thẩm Tuất, liền có một sự việc không ai ngờ đến xảy ra.
Vì thế, sau khi con ngựa Thẩm Tuất điều khiển cất hai chân trước lên trời hí một tiếng dài, tin Thẩm đại Thiên vương quay phim ngã ngựa rất vinh hạnh được gặp mặt báo xã. Thẩm Tuất bị thương cũng mau chóng được đoàn phim đưa đến bệnh viện gần khu Phượng Sơn điều trị. Vừa nghe tin Thẩm Thiên vương bị thương, không ít phóng viên đến bệnh viện thám thính thương thế của anh, nhưng lần này mọi người trong tổ kịch đều bịt kín tin tức, không ít phóng viên đến thám thính tin tức của Thiên vương nhưng tất cả đều bị chặn lại ngay cửa bệnh viện. Nhất thời trong giới truyền ra đủ kiểu tin đồn, có người bảo Thẩm Thiên vương gãy xương đùi, có nói Thẩm Thiên vương gãy xương sườn, đủ kiểu thương tích đều bị lôi ra nói, làm người ta chả biết đâu thật đâu giả cả.
Lạc Thần đọc tin mới biết Thẩm Thiên vương bị thương. Từ sau khi Thẩm Tuất đi Phượng Sơn đến nay, hai người đã một đoạn thời gian rồi không hề liên hệ, Lạc Thần sắp xếp xong đống chuyện trước mắt liền nghe tin Thẩm Tuất vị thương, vội vàng gọi cho anh.
Điện thoại gọi liền ba cuộc đều có nhắc nhở không ai nhấc máy, dù Lạc Thần có thả lỏng thế nào cũng bắt đầu nóng nảy, đọc lại trang mạng một lần, thấy đống suy đoãn của phóng viên và bạn bè Thẩm Tuất xong lại càng không yên lòng.
Nếu chỉ bị thương thông thường thì tổ kịch sẽ không phong tỏa tin tức, mà lúc nãy Thẩm Thiên vương bỗng nhiên gặp chuyện, phía bên kia còn không cho phỏng vấn, hơn phân nữa là bị nặng. Trong lòng Lạc Thần nặng nề, ngay cả ăn cơm cũng nhạt thếch, cuối cùng liền trèo lên trò chơi, tìm Bao Tử dang mở năm acc cố gắng cày cấp.
Từ lúc Thẩm Tuất quen Lạc Thần, hai acc Dương Quang Đường và Kẹo que của Lạc Thần cũng giao cho Bao Tử lo, cậu luyện thay vai đeo nhiệm vụ nặng nề, mở năm acc hự hự cày phụ bản, mới quay qua liền thấy acc Dương Quang Đường bất động, mới reset cửa sổ trò chơi liền biết Lạc Thần đang cầm acc.
“Thẩm Thiên vương sao vậy?” Vừa thấy trong đội đều là acc của đại Thiên vương, Lạc Thần liền hỏi.
Chuyện Bao Tử lo chủ yếu cũng là chuyện giải trí của Thẩm Tuất, Thẩm Tuất gặp chuyện không may tuy cậu cũng có nghe được, nhưng không rõ lắm. Bao Tử thấy Lạc Thần vội vàng thế, cũng không che giấu, thành thật đáp lời: “Ông chủ đang điều trị ở bệnh viện, tạm thời không được gặp ai.”
“Thế vết thương của anh ấy sao rồi, nghiêm trọng không?” Vừa thấy Bao Tử biết chuyện, Lạc Thần lập tức truy vấn.
“Này khó mà nói.” Bao Tử có chút khó xử, “Lúc ông chủ ngã ngựa liền đập đầu xuống đất, có thể coi như nghiêm trọng cũng có thể không.”
Đầu đều đập xuống đất còn gọi là không nghiêm trọng à! Lạc Thần nghe mà co rụt mí mắt, lập tức hoảng loạn: “Nguy hiểm tính mạng không?”
“… Chắc không đâu.” Bao Tử gãi gãi đầu.
Lạc Thần nhẹ nhàng thở ra, thấy cách nói mịt mù của Bao Tử cũng không an tâm lắm, ngồi trước máy tính ngây người một lúc mới thì thào nói: “Anh ấy ở bệnh viện nào? Tôi đi thăm ảnh được không?”
“Anh Lý nói giờ ông chủ không thể gặp người ngoài được.” Bao Tử lập tức nói ra lời dặn của Thẩm Tuất, sau đó nghĩ nghĩ, mới nói thêm: “Nhưng cậu là bà chủ, hẳn không phải người ngoài, cậu muốn thăm cũng đừng báo với anh Lý là tôi cho địa chỉ nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT