Lúc này, Lạc Thần cảm thấy tốc độ của Thẩm Tuất nhanh lên, trong tai truyền đến tiếng “ba ba ba” đều nhịp, thân thể sớm đã bị đối phương va chạm không tìm ra phương hướng nữa, mãi đến lúc cuối cũng chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn, vừa thích vừa khó chịu muốn chết, đến lúc được phóng thích cậu nằm lì ở trên giường thở phì phò, bộ dạng đúng kiểu tinh bì lực tẫn.
So với Lạc Thần mà nói, Thẩm Tuất lại tràn đầy tinh lực, vẫn sinh long oạt hổ như trước vừa kéo vừa dỗ vừa lừa vừa ép Lạc Thần muốn thêm mấy lần, mới ngừng lại, sau đó ôm Lạc Thần vào phòng tắm tắm rửa.
Lạc Thần vừa làm xong chuyện, hai chân bủn rủn vô cùng, hoàn toàn không thể nâng vững cơ thể. Đại Thiên vương dứt khoát để Lạc Thần tựa lên người mình, động thủ giúp Lạc Thần xử lý sạch sẽ, lúc thanh lý đến phía sau Lạc Thần, Thẩm Tuất lại có chút tâm động, nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp của Lạc Thần cũng đành nhịn lại, trong miệng lẩm bẩm mấy câu.
“Chờ thêm vài ngày…” Đại Thiên vương nói nhỏ.
“A…?” Không nghe rõ Thẩm Tuất đang nói cái gì, Lạc Thần miễn cưỡng nâng mắt hỏi nhỏ một câu.
“Chờ ít hôm nữa chúng ta ra ngoài chơi, đi mua vài thứ.” Thẩm Tuất mặt không đổi sắc nói.
“Ưm.” Lạc Thần mơ mơ màng màng ưm một tiếng. Vóc dáng của cậu cũng không thấp, nhưng đứng trước một Thẩm Tuất cao gầy thì vẫn lùn hơn một ít, lúc này tựa vào người đại Thiên vương, quả là có cảm giác như chim nhỏ nép vào người vậy.
Trong lúc nửa dựa nửa chống, suy nghĩ của Lạc Thần lại bay đi nơi khác. Cậu và Thẩm Tuất quen nhau trong trò chơi, vẫn bảo trong trò chơi tiểu tam với đàn ông cặn bã xếp hàng dài ngàn dặm, lướt qua không nói đến chuyện kia, lần này cậu đến gặp Thẩm Tuất liền ngây ngây ngốc ngốc trao thân ra ngoài, quả thật là giống với chuyện bị bóc lột ngàn dặm trong tiểu thuyết mà.
Đã thật lòng thích một người, liền bằng lòng giao ra tất cả những gì mình có. Lạc Thần bỗng thấy bản thân ngốc vô cùng, cậu tuy là con trai, cũng không quan trọng chuyện này như con gái, nhưng dưới đáy lòng bỗng dưng thấy trống trải. Cũng không biết tình cảm Thẩm Tuất dành cho cậu tột cùng là thích hay là ham muốn nhất thời, chỉ có lúc dựa người vào anh, mới cảm thấy đối phương đang thực sự tồn tại.
Fans của Thẩm Tuất đông như vậy, cậu chẳng qua cũng chỉ là một trong ngàn vạn người kia thôi, người theo đuổi Thẩm Tuất đếm mãi cũng không hết, vậy tại sao người Thẩm Tuất lựa chọn lại là cậu?
Lạc Thần không hiểu, đại khái chuyện này trừ Thẩm Tuất ra, cũng không có ai hiểu rõ. Đại Thiên Vương độc lập cổ quái, những chuyện làm ra lúc nào cũng ngoài dự kiến kẻ khác. Có thể hiện giờ Thẩm Tuất đang cô đơn nên tùy tiện tìm người cùng sống, cũng có thể là đến lúc thật sự muốn tìm bạn đời, nhưng bên ngoài anh không để lộ chút dấu hiệu nào làm người ta hiểu thấu cả. Cũng bởi vì như thế, mới không khiến người bên cạnh đoán được suy nghĩ của anh, cũng khiến Lạc Thần càng không hiểu được “thích” của đối phương đến cùng là ra sao – có thể trong mắt người kia cậu cũng có trọng lượng như tầm quan trọng của anh trong lòng cậu, mà cũng rất có thể anh sẽ không dấn sâu như cậu.
Những ngày bên cạnh Thẩm Tuất quả thật hạnh phúc khoái hoạt đến muốn bay lên tận trời cao, nhưng, nếu phải rời xa anh sẽ thế nào đây?
Lạc Thần che mặt không dám tưởng tượng nữa, giờ thân thể của cậu cũng đưa ra rồi, đồ vật đưa đi cũng như nước hắt ra ngoài, hoàn toàn không có khái niệm cầm về, ngược lại Thẩm Tuất lại có chút ý do chưa hết, đợi vài ngày khi thân thể Lạc Thần thư thái hơn, mới cao hứng phấn chấn tính sổ.
“Bà xã, chúng ta đi ra ngoài chơi.” Sau khi thân mật với Lạc Thần, cách đại Thiên vương xưng hô cũng thay đổi.
Lạc Thần bị hai chữ “bà xã” này làm giật mình, hơn nửa ngày mới xấu hổ nhìn Thẩm Tuất: “Đi nơi nào?”
Thẩm Tuất đang đứng trước gương chỉnh lý bộ dạng của mình, anh ra ngoài cũng không thuận tiện lắm, hết quàng khăn đội mũ đến đeo mắt kiếng, vũ trang hạng nặng xong mới quay qua nhìn Lạc Thần, cười nói: “Em sang chỗ anh lâu như vậy rồi, anh cũng chưa dẫn em đi giải sầu, vừa lúc đồ ăn trong nhà sắp hết rồi, hai ta đi siêu thị!”
Lạc Thần mơ mơ màng màng vậy mà tin lời Thẩm Tuất, cùng anh đi siêu thị gần đó mua một bao đồ ăn thật lớn, mãi đến lúc cả hai xếp hàng chờ thanh toán, Lạc Thần mới nhìn thấy Thẩm Tuất quét vài lần trước kệ hàng ngay máy thu tiền, bỗng nhiên thò tay ra lấy mấy thứ, bỏ vào xe đẩy của Lạc Thần.
“Đây là cái gì?” Lạc Thần sửng sốt, nhanh chóng nhìn vào nhãn, choáng váng.
“Anh chưa dùng thứ này bao giờ, nghe nói cảm giác không tồi, về sau chúng ta thử xem nga.” Thẩm Tuất mặt không đổi sắc, giống như cái kẻ ném áo mưa vào xe hàng không phải anh.
Lạc Thần không ngờ rằng hai người ra khỏi biệt thự, Thẩm Tuất còn muốn mua đồ làm chuyện kia, mặt đỏ lên. Cậu mới nghĩ đến mấy cái mũ này không dùng trên người phụ nữ mà là dùng trên người mình, vội vàng tránh mắt đi nơi khác.
Chỉ tiếc là Lạc Thần cũng không ngờ đến đây chỉ là mở đầu cho chuyến mua sắm lần này của Thẩm Tuất, trong tay đại Thiên vương cầm theo rất nhiều tiền, đương nhiên muốn mua gì liền mua nấy, anh dẫn Lạc Thần ra khỏi siêu thị liền dắt cậu đến một shop tên là “Đồ dùng trên giường” dạo một vòng, gel trơn để hai người làm chuyện đó khỏi phải nói cũng được Thẩm Tuất mua về, đại Thiên vương còn dừng lại quầy đạo cụ một lúc lâu, bỗng dưng bắt lấy một món.
Lạc Thần vừa thấy liền rụt rụt mí mắt, vội vàng ngăn cản Thẩm Tuất, thấp giọng nói: “Anh mua thứ này làm cái gì?”
“Anh thấy lần đó em có vẻ khó chịu lắm, mua này về bỏ vô trước xem có tốt hơn chút nào không?” Thẩm Tuất bình tĩnh nói.
“…” Lạc Thần nhìn món đạo cụ thô dài trong tay Thẩm Tuất không nói gì, sau đó lại thấy Thẩm Tuất đi lấy đuôi hồ li giả với còng tay, mắt muốn lọt tròng, liên tục lùi mấy bước về phía sau, cảnh giác nhìn Thẩm Tuất, “Mấy thứ này anh cũng muốn mua?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tuất nghiêm túc nhìn đạo cụ trong tay, bỗng nhiên cười nói: “Mấy thứ này sau này chờ mình chơi ngán thì dùng. Em diễn bại hoại anh diễn cảnh sát bắt em, em diễn hồ ly anh diễn thần tiên hàng phục em, em thấy thế nào?”
Lạc Thần vừa nghe liền toát ra một đống mồ hôi lạnh, đại Thiên vương thế mà còn coi cái việc này như trò chơi nhập vai mà chơi nữa, cậu đen mặt kéo lấy Thẩm Tuất, mang hết sức lực bú sữa mẹ kéo anh ra ngoài: “Cái này cũng để sau hãy tính đi, chúng ta đi khỏi đây trước đã.”
“Anh vẫn chưa chọn xong mà.” Thẩm Tuất nói thầm, cũng định ra tiền chọn thêm vài đạo cụ nữa, liền nghe đến Lạc Thần bất đắc dĩ đứng bên cạnh mà nghiến răng nghiến lợi: “Đừng coi cái này, anh xem bên cạnh đi.”
Tiếng hai người nói chuyện tuy là rất nhỏ, nhưng dù sao cũng cùng đôi đi vào tiệm, lúc này lại lặng lẽ nói chuyện, vành tai tóc mai chạm nhau như vậy, lập tức làm mọi người nhìn ra đây là một cặp đồng tính, không ít ánh mắt liền dừng hình trên người họ mà đánh giá. Lạc Thần cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cậu cũng không có tên tuổi gì, bị người ta nhìn cùng lắm cũng chỉ lúng túng thôi, không to tát cho cam. Nhưng Thẩm Tuất đứng cạnh cậu thì khác, Thẩm Tuất hiện tại đang vũ trang hạng nặng, bịt kín mít như vậy, người bên cạnh nhất thời cũng không tìm được manh mối gì, nhưng nếu để paparazi phát hiện đường đường đại Thiên vương mà dám mang một nam sinh thanh tú đến loại cửa hàng này, khó tránh làm kẻ khác miên man bất định, kiểu nào cũng nhảy lên báo cho xem.
Có Lạc Thần nhắc nhở, lúc này Thẩm Tuất mới giật mình chú ý tới thân phận của mình, bị cậu vợ nhà mình nửa lôi nửa kéo ra khỏi tiệm, bị Lạc Thần kiên trì phản đối nên cũng chỉ cầm mỗi gel trơn đi ra, trong lòng có chút nuối tiếc.
Nhưng tiếc thì tiếc là thế, hưng trí của Thẩm Tuất cũng không tụt xuống chút nào. Một mình anh sống đến hai tám tuổi thế này, khó lắm mới tìm được bạn đời, cũng không nhịn được mà muốn Lạc Thần hơn một chút, về nhà rồi cũng tránh không được mà kéo Lạc Thần vào phòng làm một trận, mới vui vui vẻ vẻ cùng cậu ngủ trưa, ngay cả lúc nằm ngủ, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Những ngày bên cạnh Lạc Thần trôi đi rất nhanh, sau một tháng, công ty mới khôi phục lịch trình của Thẩm Tuất. Trên thực tế, Thẩm Tuất là bảng hiệu của công ty giải trí Diệp thị, cũng không ai dám thật sự phong sát anh. Lúc Thẩm Tuất một lần nữa nhận được lịch làm việc, Lý Văn Bác vừa hay đến nhà Thẩm Tuất đón người, vừa vào cửa liền thấy nghệ nhân dưới tay mình đang giúp cậu nam sinh lần trước sửa sang vali đồ, còn thường nhét mấy thứ vào trong vali của cậu.
Lịch làm việc tiếp theo của Thẩm Tuất cũng chính là việc quay chụp Song phong của đạo diễn Trương Nghị, Song phong quay ở studio Phượng Sơn. Phượng Sơn cách thành phố A khá xa, nên lúc quay phim sẽ có một đoạn thời gian dài không thể về nhà. Lạc Thần cũng có việc học của mình nữa, phải trở về thành phố B ôn tập cuối kì rồi thi cử nữa, thời gian tiếp tới có lẽ hai người sẽ phải xa nhau rất lâu, Thẩm Tuất có chút thất vọng, nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần: “Lần trước em không gọi cho anh, lần này đi Phượng Sơn, em phải thường xuyên liên hệ đấy nhé.”
Lạc Thần cũng không thể từ chối nên đành gật đầu, chống lấy ánh mắt áp lực của người đại diện của Thẩm Tuất mà chuẩn bị xong những thứ cần, một mình rời thành phố A trước Thẩm Tuất. Cậu đến nhà Thẩm Tuất cũng đã hơn hai tuần lễ, khi trở về trường Trần Vũ Phi vội vàng nhìn trên dưới anh em nhà mình – đang mệt mỏi bụi bặm – một lúc, sau đó vỗ vỗ vai Lạc Thần: “Tao còn tưởng lần này mày đi luôn không về nữa chứ, để anh xem xem mày có thiếu miếng thịt nào không, coi cái vị minh tinh kia có ăn hiếp mày không nào.”
“Tao không sao.” Lạc Thần chột dạ trả lời.
Suy nghĩ của Trần Vũ Phi cũng đơn giản, làm sao sẽ nghĩ đến chuyện kia, cậu nhìn Lạc Thần đi thành phố A một chuyến cả người liền béo lên một vòng, không khỏi chậc chậc, nói nhảm với Lạc Thần một lúc lâu mới quay lại vấn đề chính: “Aizz, mày đi một lần liền mất hút nửa tháng, có biết chuyện trong trường chưa?”
“Làm sao?” Vừa thấy Trần Vũ Phi có lời muốn nói, Lạc Thần mở to mắt hỏi.
“Đi thực tập!” Trần Vũ Phi cực kì nhanh nhẹn nói, “Chúng ta cũng gần tốt nghiệp rồi, trong trường cũng đề ra một vài phương pháp, tao đã điền đơn nộp rồi, chắc cũng sắp được phê chuẩn đó.”
Không ngờ Trần Vũ Phi chỉ biết chơi game đối kháng sẽ có ngày để ý đến chuyện phân phối công việc, Lạc Thần hơi hơi sửng sốt: “Thực tập gì cơ?”
“Ra nước ngoài làm đường sắt, học tập chút kinh nghiệm.” Trần Vũ Phi gãi gãi đầu, nói: “Tao suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn quyết định đi tôi luyện với bọn họ, sau khi trở về sẽ có việc làm luôn, nhưng mà điều kiện bên kia không được tốt lắm, không có mạng cũng chẳng được chơi trò chơi, hẳn là tao sẽ đi qua đó một năm rưỡi mới về.” Cậu và Lạc Thần đều học bên ngành công trình dân dụng, giờ mới cười hì hì hỏi: “Mày sao, mày đi không?”
Con người không thể chơi cả đời, Trần Vũ Phi tuy là cuồng game, nhưng cũng không thể cứ uổng phí đời mình trong trò chơi mãi. Lạc Thần nghe hơi hơi sửng sốt: “Chuyện này khó mà nói, tao phải bàn bạc với người nhà nữa.”
“Dù sao học ngành bọn mình, muốn đi đâu cũng phải tới công trường mà học tập trước.” Trần Vũ Phi nhếch miệng cười, nhìn bộ dạng Lạc Thần lại vỗ vỗ vai cậu, ha ha cười nói, “Nhưng mà cái kiểu mày mà đi làm trong công trường, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đau lòng đây.”
“Mày nói bậy gì đó.” Lạc Thần nhíu mày.
Trần Vũ Phi cũng quen nói đùa cùng Lạc Thần, không thấy khúc mắt mà ngược lại tò mò hỏi: “Mày nói coi đi thành phố A lâu thế, đã xác định quan hệ với ngôi sao kia chưa? Anh ta có thật lòng với mày không? Bộ dạng anh ta lần trước tới đây thấy không đáng tin chút nào…”
Thẩm Tuất như thế mà làm người ta thấy tin tưởng được mới lạ! Lạc Thần cười cười, trong lòng cũng không biết nghĩ gì. Cậu mới về từ chỗ Thẩm Tuất, cứ như là vừa tỉnh mộng vậy, mới mở mắt ra đã gặp phải lựa chọn cho tương lai, nhất thời cũng trở nên do dự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT