Đối với những người phụ nữ có liên quan đến Bắc Tân Khởi, có lẽ trừ Hạ Lan _ Bắc phu nhân ra thì người mà hắn thân thiết nhất chỉ có duy nhất Mạc Yến mà thôi.
Bắc Tân Khởi đối tốt với Mạc Yến chính là do mối quan hệ thân thiết lâu năm của cả hai người.
Mạc Yến nghe xong câu nói của hắn, thì khẽ cười, không phủ nhận.
Cũng đúng,vận khí của cô thật không tồi khi khi được hưởng sự đãi ngộ tốt của hắn sớm hơn người khác vài năm....
Không nói thêm gì nữa, Mạc Yến " cặm cụi " đánh chén tiếp.
Bắc Tân Khởi thấy cô cặm cụi ăn không để ý gì tới mình thì trong lòng có chút bức xúc.
Nha đầu này sao không thèm hỏi han xem tối qua hắn ở đâu làm gì chứ?
- Bắc Tân Khởi, em muốn ăn tôm hùm!
Không chú ý đến phản ứng của hắn, Mạc Yến giơ ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh ra mà chỉ đĩa tôm hùm trên bàn.
Ở công ty, đều là hắn ức hiếp cô, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội ức hiếp lại, sao cô có thể không tận dụng chứ?
Bắc Tân Khởi nghe cô nói vậy thì sắc mặt không khỏi trùng xuống.
Nha đầu thối này coi hắn là người phục vụ thật sao chứ?
Nhưng, tức là việc của tức,hắn vẫn với tay bưng lấy đĩa tôm, chậm rãi giúp cô lột vỏ tôm.
Để phần thịt tôm vào chiếc đĩa trước mặt Mạc Yến, Mạc Yến cũng không khách khí, cầm lấy đũa gắp ăn.
- Mạc Yến, anh cũng chưa ăn tối!
Bắc Tân Khởi chăm chú nhìn theo đôi đũa của Mạc Yến, bỗng cất tiếng nói.
Đôi tay đang cầm đũa của Mạc Yến khẽ run run, động tác có chút khựng lại.
Muộn thế này rồi mà hắn cũng chưa ăn gì sao?
Chưa ăn tối mà vừa xong còn làm bộ làm dạng như người đã ăn uống lo say, nhàn rỗi không có việc gì làm mà phục vụ cô ăn uống vậy để làm gì?
Khóe môi Bắc Tân Khởi thoáng qua nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy tay cô, hướng chiếc đũa mà cô đang gắp thức ăn đưa về phía miệng hắn.
Sau đó,đặt đôi đũa trong tay cô xuống bàn,da mặt rất dày mà cầm lấy tay cô, ép cô lột vỏ tôm hùm, lột xong thì lại bắt cô dùng đũa gắp thịt đưa vào miệng hắn.
Khi thức ăn đưa đến bên miệng,không biết vô tình hay cố ý mà khẽ chạm cả miệng vào ngón tay búp măng của Mạc Yến.
Cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay khiến Mạc Yến giật mình, như bị điện giật mà thu tay lại, khuôn mặt khi trước vốn điềm nhiên là vậy giờ ửng hồng vì ngại....
Bắc Tân Khởi rất là hài lòng trước phản ứng của cô, chậm rãi nói:
- Mùi vị món này quả là không tồi!
Mạc Yến thưởng cho hắn một cái nguýt dài, cầm lấy chiếc khăn ăn mà lau ngón tay:
- Anh tự ăn đi!
Bắc Tân Khởi coi như không nghe thấy cô nói gì hết, cố tình cầm lấy tay cô, ép cô cầm đũa lên, rồi chỉ đạo cô gắp miếng cá cho vào miệng hắn...và rồi, cùng một động tác như vậy lặp đi lặp lại...cho đến khi giải quyết hết đồ ăn trên bàn.
Suốt quãng thời gian ấy, Mạc Yến đã hiểu thế nào là một người phục vụ thật sự, cũng từ một người ức hiếp trở thành một người bị ức hiếp.
Mạc Yến tức đen mặt.
Bắc Tân Khởi bình thản nhìn nét mặt cô và ăn uống ngon lành.
Mạc Yến phẫn nộ, đến tận khi ra khỏi nhà hàng thì sắc mặt vẫn rất khó coi.
Người này da mặt thật dầy mà!
Bắc Tân Khởi ăn uống no say rồi, tâm trạng vui vẻ....
Hai người rời khỏi nhà hàng là lúc 11 rưỡi đêm.
Bữa cơm dùng hết một tiễng rưỡi...
Mạc Yến không quá mẫn cảm với vấn đề thời gian....
Bắc Tân Khởi xem đồng hồ, sắc mặt có chút thay đổi...
- Sao thế?
Mạc Yến thấy thần sắc hắn có chút không bình thường thì có chút khó hiểu.
Im lặng một lúc, Bắc Tân Khởi đưa mắt nhìn cô, sắc mặt vô cảm nói ra một câu:
- Chuyến tàu về thành phố, sau 11 giờ tất cả đều ngừng hoạt động....
Mạc Yến: "...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT