Tà Minh nghe vậy khoé miệng giật giật, có chút khinh thường nhìn lấy Hàn Thiên Ma. Ông ta lên tiếng đáp:

-Nghĩ cách? Còn có thể làm gì ngoài việc đứng nhìn? Ngươi cũng không phải không biết Thiên Lý Truyền Âm Chi Thuật có bao nhiêu khủng bố. Chỉ sợ chúng ta chỉ cần phóng thích ra khí thế của mình nàng ta liền đem chuyện này nói cho Cơ Hoàng Ánh biết.

Hàn Thiên Ma cũng không phản bác mà thở dài cam chịu, Tà Mình cũng không muốn xoáy sâu vào việc tư của Hàn Thiên Ma, cho nên ông ta chỉ theo đó thở dài một hơi vỗ vỗ bả vai Hàn Thiên Ma rồi khuyên:

-Ngươi cũng không cần sầu não như thế. Theo ta thấy La Khinh Y tựa hồ cũng đang rắp tâm tính kế việc gì đó. Nếu không nàng ta đã cáo tri cho Cơ Hoàng Ánh biết về chuyện của Trần Tinh rồi.

Hàn Thiên Ma đồng ý gật đầu, ánh mắt nhìn theo phương hướng Trần Tinh rời đi rồi nói:

-Có lẽ là vậy, thế nhưng không thể loại trừ khả năng đến phút cuối cùng nàng lại đâm ta một đao tựa như sư phụ nàng đã làm vậy.

Tà Minh một mặt vô ngữ nhìn lấy Hàn Thiên Ma. Khoé miệng tựa hồ muốn nói lại thôi, chỉ là lời nói ra có điểm không thích hợp cho lắm.

Nghĩ nghĩ, Tà Minh chuyển sang chuyện khác:

-La Khinh Y đã dùng Trần Tinh để áp chế chúng ta, như vậy có cần hay không giải quyết luôn những người khác?

Hàn Thiên Ma nghe vậy thoáng suy tư một chút rồi lắc đầu nói:

-Trước khoan hãy ra tay, theo dõi trước xem sao. Dù sao Thuế Biến Kỳ yêu thú cũng không phải gân gà. Chúng ta trở về thôi.

Tà Minh không phản bác, hai người ăn ý hoá thành hai đạo lưu quang biến mất, tốc độ phải nói làm cho người ta líu lưỡi không thôi.

Còn về bọn họ vì sao không quan tâm đến an nguy Trần Tinh đây?

Bởi lẽ bọn họ biết lo lắng cho Trần Tinh chi bằng trở về đánh một giấc còn tốt hơn. La Khinh Y không ngu ngốc đến nổi ra tay với Trần Tinh, mặt khác, Trần Tinh tên tiểu quỷ đó cáo già còn hơn đám người bọn họ. Hắn nguy hiểm mới có quỷ tin.

...

Đối với những chuyện này, Trần Tinh hoàn toàn không hề hay biết. Hắn còn đang tận lực đề phòng La Khinh Y giở trò.

Thế nhưng cứ như vậy không phải là cách, La Khinh Y tựa hồ chỉ đi theo phía sau hắn và không hề có dấu hiệu ra tay.

Tuy nhiên, không vì thế mà Trần Tinh cảm thấy yên tâm. Làm sao có thể đảm bảo nàng trong lúc cấp bách không đâm mình một đao đây?

Hơn hết, Trần Tinh muốn cùng Thuế Biến Kỳ yêu thú quyết một trận chiến để kiểm chứng thực lực của bản thân, đến lúc đó tránh không được sẽ lộ ra khá nhiều còn bài chưa lật. Đây mới là lý do mà Trần Tinh không muốn có người đồng hành, đặc biệt là La Khinh Y.

Trần Tinh tựa hồ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như hiện tại trực tiếp vạch mặt, nhất thiết phải giải quyết vấn đề của Trâu Chí Hào trước. Chỉ là cái chấp niệm còn sót lại là gì, Trần Tinh hoàn toàn không biết.

Chấp niệm đó sâu lắng vô cùng, xác thực khó có thể tra ra. Nhưng nó lại bộc phát mạnh mẽ mỗi khi bất ngờ nhìn thấy La Khinh Y.

Bất quá, Trần Tinh tựa hồ cảm giác chấp niệm này ẩn ẩn còn quan trọng hơn cả chiếm được thể xác của La Khinh Y như thế.

Manh mối duy nhất có thể bắt đầu chính là đây, Trần Tinh có thể lợi dụng việc này để thăm dò nàng ta. Mặc dù Trần Tinh biết chắc việc này sẽ không đơn giản, thế nhưng cũng không thể không giải quyết triệt để.

Nếu suy xét kỹ lại vấn đề, Trần Tinh có thể sử dụng Hoán Diện Châu để tránh La Khinh Y. Bá quá trốn tránh chỉ là biện pháp nhất thời, trên người hắn "ẩn tật" chỉ La Khinh Y mới có thể hoá giải.

Trần Tinh không muốn mang theo một mối hoạ bên mình cứ như thế bị La Khinh Y áp chế. Chưa nói đến việc Trần Tinh tạm thời không có cách nào cùng nàng đôi co chiến đấu.

Nghĩ nghĩ, Trần Tinh tựa hồ làm ra quyết định. Hắn cố ý thả chậm tốc độ sau đó dừng lại chờ đợi La Khinh Y tiến đến.

Thấy Trần Tinh cử động khác lạ, La Khinh Y cũng không cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt của nàng cứng nhắc không hề biểu lộ cái gì cảm xúc. Phảng phất vạn năm hàn băng không thể nào hoà tan.

Nguyên bản Trần Tinh còn muốn cùng La Khinh Y hảo hảo nói chuyện nhằm tìm hiểu chấp niệm của Trâu Chí Hào rốt cuộc là gì, sau đó hoá giải nó đi, chính thức thôn phệ ký ức của hắn.

Thế nhưng nhìn đến vẻ mặt của nàng ta, Trần Tinh lại cảm thấy muốn xoáy sâu vào vấn đề đó chưa chắc đã là việc đơn giản.

Tính cách của một người quyết định nhân sinh về mặt giao tiếp sẽ như thế nào. Không cần phải nói, La Khinh Y giống với Trần Tinh, nội liễm ít nói, xác thực giữa hai người muốn nói chuyện với nhau cũng là việc vô cùng khó khăn, nói chi đến việc tìm hiểu đời tư của nàng cùng với Trâu Chí Hào?

Nếu như cứ xoáy sâu vào một vấn đề thì hiển nhiên La Khinh Y nhất định sẽ nhận ra có điểm không đúng, từ đó trong tâm ắt hẳn sẽ sản sinh ra đề phòng mà dè dặt trả lời hắn. Cứ như vậy, Trần Tinh mục đích đương nhiên sẽ không đạt được.

Trần Tinh thoáng trầm ngâm cân nhắc nên bắt đầu vấn đề từ đâu. Nghĩ nghĩ, hắn nói:

-Có một vấn đề ta muốn hiểu rõ, ngươi có thể trả lời chứ?

La Khinh Y nhàn nhạt đáp:

-Nếu như ta trả lời không đây?

Nghe vậy, Trần Tinh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:

-Như vậy chúng ta cư nhiên không thể nào tránh khỏi một trận chiến.

La Khinh Y dáng vẻ không quan tâm lắm liếc xéo Trần Tinh nói:

-Ngươi làm như vậy chỉ tốn công vô ích thôi!

Trần Tinh đáp:

-Không thử làm sao biết, huống hồ ta có thể từ tỏ lần này Tông Môn Đại Hội để cùng ngươi chơi đùa.

La Khinh Y nghe Trần Tinh nói vậy, tựa hồ cũng chăm chú hơn mấy phần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

-Ngươi đây là muốn uy hiếp ta?

Trần Tinh không hề nhún nhường trả lời:

-Như nhau cả thôi.

Dứt lời, hắn đôi mắt cũng loé lên, trên tay bất tri bất giác xuất hiện một thanh trường kích. Trường kích chỉ là phổ thông vật liệu, không đáng quan tâm.

Chỉ là nhìn điệu bộ cử chỉ của Trần Tinh, La Khinh Y cư nhiên tin tưởng lời hắn nói là thật. Nàng trầm mặc trong chốc lát rồi thở ra mấy khẩu khí. Khí thế cũng theo đó yếu bớt vài phần lên tiếng hỏi:

-Nói đi, là việc gì?

Chứng kiến La Khinh Y vật mà nhượng bộ, Trần Tinh trong lòng bắt đầu suy đoán. Hiển nhiên Trần Tinh đã tính đến việc sẽ dùng phương pháp này moi móc thêm một số thông tin cần thiết. Dù sao, Trần Tinh đã có thể xác định, La Khinh Y là có việc khó xử, cứ như không thể nào cùng hắn tách ra. Nếu không, nàng cũng sẽ không cư xử như thế.

Còn về đó là việc gì, tạm thời Trần Tinh không quan tâm đến. Nói cho đúng hơn là hắn cũng đang lợi dụng La Khinh Y đến hoá giải chấp niệm của Trâu Chí Hào mà thôi.

Trần Tinh nhìn La Khinh Y, sắc mặt nghiêm túc nói:

-Người tối hôm đó đến tìm ngươi là ai? Có phải hay không là Trâu Chí Hào?

Đương nhiên, Trần Tinh biết người đêm hôm đó bay qua Chiến Thiên Điện tuyệt đối không phải là Trâu Chí Hào. Hắn hỏi như thế có ba mục đích, một là xác nhận thân phận đối phương, hai là tìm hiểu thêm sự việc liên quan tới chấp niệm của Trâu Chí Hào, cho nên phải dẫn dắt đề tài lên người hắn ta.

Cuối cùng chính là dò xét thái độ của La Khinh Y. Rõ ràng buổi tối hôm đó, hắn có thể cảm nhận địch ý từ người kia một cách rõ rệt, mặt khác tựa hồ bên trong còn ẩn giấu một chút sát ý mơ hồ khó có thể nhìn ra. Nếu không phải Trần Tinh mẫn cảm và đã suy nghĩ cẩn thận lại, thì hắn cũng chỉ cho đây là địch ý mà thôi.

Như vậy, nếu như La Khinh Y cố tình lấp liếm hoặc tỏ thái độ bao che thân phận đối phương, điều đó có nghĩa La Khinh Y đứng khác chiến tuyến với Trần Tinh. Dù cho hiện tại hai người cũng không thể nào xem như bằng hữu, nhưng cũng khá hơn là trực tiếp vạch mặt.

Vốn dĩ Trần Tinh cũng không dự định dò hỏi chuyện này, thế nhưng sớm một chút xác địch nhân của mình, sau đó nghĩ cách đối phó cũng tốt hơn là không biết gì về đối phương cả.

Bởi lẽ địch nhân của Trần Tinh không phải ích, nếu có thể rõ ràng rành mạch thì công việc sắp xếp sẽ có thể được mạch lạc hơn. Đối phó ai trước? ném đá giấu tay các loại phương pháp đều có thể sử dụng nếu cần thiết.

La Khinh Y dường như cũng không nghĩ tới việc Trần Tinh lại hỏi vấn đề này, nhớ lại sự việc đêm hôm đó, La Khinh Y khuôn mặt cũng xuất hiện một chút sắc thái khác thường. Nàng đáp:

-Tại sao lại nhắc đến Trâu Chí Hào? Ngươi và hắn có khúc mắc gì sao?

Trần Tinh không trả lời, hắn không kiên nhẫn nói:

-Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được. Hỏi nhiều như vậy làm gì?

La Khinh Y mày liễu thoáng chau lại, dường như có chút không vui đối với thái độ của Trần Tinh. Thế nhưng nàng cũng không kích động gì mà chỉ nhàn nhạt đáp:

-Người đó là Lục Triển Ngưu.

-Lục Triển Ngưu? Ngươi xác nhận?

Trần Tinh nghe vậy lập tức liền hỏi. Hắn dĩ nhiên không nghĩ đến kẻ đó lại cư nhiên là Lục Triển Ngưu.

Thế nhưng giữa hắn cùng Lục Triển Ngưu chưa từng gặp mặt, làm sao sẽ làm cho đối phương sinh ra sát ý với mình cơ chứ?

Trần Tinh trầm mặc một chút, hỏi là như thế nhưng hắn tin tưởng La Khinh Y không lời. Bởi lẽ La Khinh Y có thể nói người đó là Khương Kiệt hoặc Hạng Thiếu Tu thì Trần Tinh sẽ tin. Nàng không cần thiết phải đem Lục Triển Ngưu ra nói như thế.

-Ngươi tin hay không thì tuỳ, không liên quan đến ta. Lời ta đã nói. Có thể lên đường được chưa?

*Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play