Khuôn mặt dứt lời theo đó cũng tiêu tán không còn, Trần Tinh nhìn đến đây dường như có điều suy nghĩ.

Ban đầu mục đích là để dẫn dụ địch nhân ra. Thế nhưng dựa vào ngữ điệu của người này, Trần Tinh có thể nghe ra được hắn đối với bản thân thực lực đặc biệt tự tin.

Trần Tinh ẩn ẩn cảm giác không cần hắn ra tay, đối phương trong thời gian ngắn sẽ tìm hắn. Còn về đại lễ gì đó mà kẻ này nhắc tới mới là thứ mà Trần Tinh quan tâm.

Tuy nhiên, minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Bản thân hắn không biết thông tin gì về địch nhân cả, làm sao có thể đề phòng đây?

Điều mà Trần Tinh có thể làm là tận lực ẩn nấp thế lực, tránh cho kẻ này ra tay nhằm vào thuộc hạ của hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Tinh lấy ra truyền tin vật ra một đạo chỉ thị cho Cổ Ba cùng với Chu quản sự, Cổ Ba thì ẩn nấp thế lực cũng như di dời cứ điểm đến một địa phương khác. Chu quản sự thì vẫn quản lý Bách Thảo Các nhưng tổng bộ lại ẩn giấu đi. Bách Thảo Các cũng chỉ xem như là cái vỏ bên ngoài.

Đối với việc này, hai người bọn họ đều nói gì nghe nấy, không dám lên tiếng ý kiến.

Trần Tinh sau khi sắp xếp xong xuôi thì mới hướng Lĩnh Hoà sơn mạch phóng đi.

...

Chuyện này tạm thời yên ắng, Trần Tinh một mạch nhàn nhã phi hành. Rãnh rỗi thì lại thả ra Tinh Thần Lực của mình tuỳ ý dò xét.

Mục đích chính là xem xét cực hạn phóng thích Tinh Thần Lực là bao nhiêu lần cũng như phạm vi phóng thích bao xa.

Trải qua vài canh giờ, Trần Tinh rốt cuộc cảm thấy đầu óc có chút nặng nề. Hắn biết khả năng bản thân đã đến cực hạn. Do đó Trần Tinh tạm thời dừng lại điều tức một thoáng.

Đồng thời, Trần Tinh có thể đưa ra kết luận, hắn có thể phóng thích Tinh Thần Lực khoảng 15 lần, phạm vi tối đa là 100 thước, mỗi một lần có thể duy trì khoảng 16 phần chung thời gian.

Tinh Thần Lực càng mở rộng phạm vi thì đầu óc càng trở nên trầm trọng. Ngược lại, Tinh Thần Lực phạm vi càng ngắn thì thời gian duy trì càng dài.

Trung bình trong vòng 50 thước phạm vi thì Trần Tinh có thể duy trì trạng thái nửa giờ và cảm giác nặng đầu cũng không phải quá lớn.

Hắn cũng lấy cái móc này làm tiêu chuẩn để tránh trong lúc chiến đấu xảy ra tình trạng suy thoái về mặt tình thần.

Từ khi sở hữu được Tinh Thần Lực, Trần Tinh rõ ràng có thể nhận ra, nếu trong quá trình cận chiến mà mở ra Tinh Thần Lực thì chẳng khác nào có thể quan sát 360 độ phạm vi. Từ đó, chỉ cần cơ thể đủ dẻo dai thì cận chiến đối với hắn lại nâng cao lên một trình độ mới.

Trần Tinh điều tức một chút, cảm thấy trựng thái tinh thần không sai biệt lắm thì tiếp tục phóng đi.

Đi được một đoạn, ngay khi chuẩn bị xâm nhập vào Lĩnh Hoà sơn mạch thì một thân ảnh chắn trước người Trần Tinh.

Người này yểu điệu thước tha, trước lồi sau lõm đẫy đà không thôi, làn da sáng bóng như gương, tinh tế eo nhỏ trường thương bên mình, lạnh lùng khí chất bất phàm, trong trẻo con ngươi băng hàn quấn thân, ngũ quan sắc xảo dị thường, môi đào vũ mị ngông cuồng anh tư, tóc mai trắng xoá một màu, u lan phảng phất dạt dào hương thơm.

Trần Tinh chứng kiến thân ảnh này não hải tựa hồ nổ oanh một tiếng, ký ức hỗn tạp đột nhiên khởi xướng bạo phát. Hắn đôi mày nhíu lại thật chặt tỏ vẻ đau đớn.

Trong lòng không ngừng gầm thét áp chế xung động.

La Khinh Y đứng đó không hề cử động, ánh mắt nghi hoặc nhìn lấy Trần Tinh, nếu như lúc này nàng có ý định giết chết Trần Tinh ắt hẳn Trần Tinh cũng sẽ không có sức phản kháng.

Nổi đau thể xác còn có thể gắng chịu, thế nhưng nỗi đau về mặt tinh thần theo đúng nghĩa đen thì khó có thể vơi đi. Nhất là khi chấp niệm của Trâu Chí Hào đối với La Khinh Y quá mạnh mẽ thế này.

Trần Tinh tựa hồ rơi vào đường cùng, hắn không muốn bị các yếu tố nào chi phối nhưng sự việc chẳng phải như ý muốn của hắn. Trần Tinh không còn cách nào khác phải vận lực tự gây thương tổn cho bản thân để bảo trì thanh tỉnh.

-Phốc.

Hắn phun ra một ngụm nghịch huyết, khí sắc trắng nhợt vài phần, thế nhưng đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh trở lại.

La Khinh Y nhìn Trần Tinh như vậy tựa hồ cũng có chút bất ngờ, tuy nhiên nàng cũng chỉ lãnh đạm dò hỏi:

-Ngươi bị thương?

Trần Tinh điều chỉnh hô hấp, đợi khí huyết trong cơ thể ổn định hắn mới lên tiếng:

-Một ít thương thế, không có gì đáng ngại. Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Không quá khó để nhận ra từ trong giọng nói Trần Tinh có điều khác lạ, lạnh lùng đề phòng nhưng ẩn ẩn quan tâm cảm giác.

La Khinh Y hơi ngẩn người một chút, nàng không biết Trần Tinh tình huống ra sao và cũng không quan tâm điều đó. Nàng chỉ trơ mặt trả lời:

-Tông Môn Đại Hội lần này, ta muốn đi cùng với ngươi, một mình ta cơ bản không thể nào đối phó được Thuế Biến Kỳ yêu thú.

Trần Tinh nghe vậy liếc xéo La Khinh Y một chút, có điều hắn không thể nào nhìn ra đầu mối gì cả. Khuôn mặt đơ kia quả nhiên là lớp mặt nạ nguỵ trang tốt nhất. Cho dù có ánh mắt có thế nào sắc bén cũng không thể nhìn ra điểm gì.

Trần Tinh hồ nghi giả vờ nói:

-Há, Thuế Biến Kỳ mạnh đến mức ngay cả ngươi cũng tự nhận không thể đối phó sao?

Giọng điệu chăm chọc hết sức rõ ràng, La Khinh Y không phản bác, trái lại nàng còn chăm chú nhìn Trần Tinh gật đầu:

-Đúng, cho nên ta muốn đi cùng với ngươi.

-....

Trần Tinh mặt vô biểu tình lên tiếng:

-Nếu như ta không đồng ý đây? Ngươi không thể đối phó được, chẳng lẽ ta có thể sao? Hơn hết, tựa hồ ta với ngươi cũng không quen thuộc đến trình độ như vậy.

Lời nói vừa ra, bầu không khí thoáng cái ngưng trọng hẳn lên. Trần Tinh biểu thị thái độ hết sức rõ ràng. Thế nhưng La Khinh Y dường như cũng đã đoán được việc đó, nàng nói:

-Ngươi không đồng ý cũng được, ta một mực đi theo ngươi cũng chẳng sao. Chỉ là ta không chắc có mang lại cho ngươi rắc rối gì hay không...

Trần Tinh đôi mắt híp lại thành nhất tuyến, La Khinh Y ẩn ý Trần Tinh há có thể không nghe ra. Nàng nói như vậy chẳng phải muốn phá rối hắn sao?

Cái lỗ hỏng bên trong điều lệ đã công bố trước đó chính là không hề có quy định cụ thể chi tiết. Nói cho đúng hơn chính là đệ tử có thể tự do hành động, giết người cướp bóc thành quả của đối phương cũng có thể. Chỉ cần lấy được nội đan Thuế Biến Kỳ yêu thú liền xem như hoàn thành.

Từ đó có thể suy ra ẩn ý của La Khinh Y, nếu Trần Tinh có yêu thú nội đan, rất có thể La Khinh Y sẽ tiến hành cướp bóc.

Dù sao tính cho tới hiện tại, Trần Tinh vẫn chưa thể tìm ra giải pháp cùng La Khinh Y cận chiến. Nếu như cùng nàng xảy ra xung đột tránh không được sẽ ăn thiệt thòi. Hơn nữa, trước hết phải giải quyết vấn đề của bản thân trước.

Nghĩ tới đây, Trần Tinh cảm thấy vô cùng đâu đầu, thế nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ cứng rắng nói:

-Ngươi là muốn ép ta?

La Khinh Y vẫn như cũ đơ mặt nhàn nhạt đáp:

-Dù sao trên danh nghĩa ta cũng là thê tử của ngươi, mặc dù chỉ là nói miệng nhưng ngươi không thể chối bỏ việc đó. Hơn hết, ta chỉ đơn thuần muốn cùng ngươi hợp tác đôi bên cùng có lợi, nếu như ta muốn ra tay với ngươi thì lúc nãy ta đã ra tay không cần phải dây dưa kéo dài như vậy.

Trần Tinh trầm mặc, tựa hồ không cách nào phản biện La Khinh Y lời nói. Không biết có phải chịu ảnh hưởng của Trâu Chí Hào hay không mà Trần Tinh lại cảm thấy La Khinh Y nói rất có đạo lý dáng vẻ.

Hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:

-Ta không tin tưởng ngươi, tốt nhất cùng ta bảo trì một khoảng cách nhất định. Nếu không đừng trách ta...

Trần Tinh nói xong liền bay đi, La Khinh Y thì như có như không liếc nhìn về một phương hướng. Sau đó nàng cũng không chậm trễ đuổi theo Trần Tinh.

Ngay khi Trần Tinh cùng La Khinh Y rời đi, bỗng nhiên từ phương hướng mà La Khinh Y nhìn trước đó đột nhiên không gian phát sinh gợn sóng.

Phảng phất như mặt nước không động tĩnh đột nhiên một phiến diệp rơi xuống như thế. Lăn tăn kéo dài.

Tức thì, hai nhân ảnh đồng thời bước ra. Có thể thấy được rõ ràng, hai người này chính là Hàn Thiên Ma cùng Tà Minh.

Tà Minh nhìn theo phương hướng của Trần Tinh cùng La Khinh Y nhẹ giọng cảm thán:

-Hàn lão ma, nữ nhân đó tựa hồ không đơn giản a...

Hàn Thiên Ma hừ lạnh một tiếng trả lời:

-Ngươi còn ở đó cảm thán, còn không mau nghĩ cách giải quyết nàng ta!

Tà Minh bất đắc dĩ trả lời:

-Nữ nhân đó cầm Trần Tinh ra thị uy với chúng ta, ngươi nói làm sao giết nàng?

Không đợi Hàn Thiên Ma lên tiếng, Tà Mình lại tiếp tục nói:

-Mọi việc đều do ngươi, nếu không phải lúc trước ngươi trăng hoa, đạt được quyển bí pháp Thiên Lý Truyền Âm Chi Thuật truyền thụ cho Cơ Hoàng Ánh, mọi việc đâu đến nước này.

Hàn Thiên Ma nghe vậy mặt già đỏ lên trắng mắt nói:

-Ta làm sao biết nữ nhân kia lòng muông dạ thú cơ chứ. Hiện tại ngươi nói đến việc này chi bằng nghĩ xem có cách nào giải quyết mối hoạ này không. Nếu La Khinh Y đem việc Trần Tinh là ứng mệnh nhân bẩm báo nhất định sẽ gây ra đại hoạ ngập đầu.

*Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play