-Chúc mừng tiểu hữu thành công thu được bảo vật, tiểu hữu xem có thể hay không nhanh một chút thả lão ra??
Trong khi Trần Tinh chìm trong vui sướng, âm thanh của Vô Thiên lần nữa vang lên, cắt đứt niềm hân hoan của hắn.
Có lẽ, lão cũng đã không chờ đợi được nữa. Thanh âm có chút run rẩy cùng kích động, mang theo một chút chờ mong kèm theo một phần ý vị thâm trường. Hiển nhiên Vô Thiên rất muốn thoát ra khỏi nơi này.
Trần Tinh thu hồi vẻ mặt kính trọng, đạm nhiên lên tiếng:
-Tiền bối chớ vội, ta còn chưa khống chế tốt bảo vật, sợ là làm tiền bối bị thương thì không tốt.
Vô Thiên dường như ngửi được mùi vị không tốt liền nhanh chóng nói:
-Tiểu hữu chớ lo, chỉ cần tiểu hữu khống chế ý niệm của mình câu thông trực tiếp phóng xuất ta ra liền có thể.
Trần Tinh nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười lạnh. Hắn âm thầm làm ra chuẩn bị.
Thả lão? Nực cười, Trần Tinh dĩ nhiên không ngu ngốc như vậy.
-Tiền bối, bên ngoài hung hiểm vạn phần, theo ta thấy tiền bối hay là trực tiếp ở lại bên trong an nhàn sống hết thời gian còn lại đi...
Dứt lời, Trần Tinh điên cuồng thôi động linh lực, đồng thời tay hắn vung lên trả đỉnh lô về vị trí cũ. Thiên lôi, địa hoả trực tiếp cuồng bạo lên.
-Ahhh, âm hiểm gia hoả, đáng chết! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!!
Vô Thiên gầm lên giận dữ, khủng bố uy áp lan tràn mà ra. Trần Tinh cắn răng thôi động linh lực cố gắng trấn áp luyện hoá lão.
Linh lực của hắn cuồng bạo tựa lũ, xuôi dòng đổ dồn vào đỉnh lô, kết hợp với thiên lôi địa hoả trực tiếp chống cự lại uy năng kinh khủng của Vô Thiên.
Ban đầu, mục đích của những người kia là luyện hoá ma khí sau đó mới tế luyện Vô Thiên.
Nhưng Trần Tinh thì lại không quan tâm điều đó, Luân Hồi bị sụp đổ có liên quan gì tới hắn?, hắn không quan tâm, thế giới này có bị hủy diệt đi nữa Trần Tinh cũng chẳng để ý.
Huống chi đã biết bao nhiêu năm trôi qua, có lẽ những người của ngũ đại giới cũng đã đi sang một thế giới mới rồi.
Nếu không, trên thế giới này tại sao không có một tiên nhân nào? Cái gọi là Tiên Môn, đi Tiên giới giải thích ra sao?
-Tiểu hữu, mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói, huống chi lão đây đối với ngươi có ân a!
Vô Thiên có phần hoảng loạn nói, âm thanh khàn khàn mang theo một ít thống khổ.
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng, động tác cũng không dừng lại, miệng mắng lớn:
-Lão già kia, ngươi là tưởng ta ngu ngốc sao? Có ân? Nực cười! Ngươi chỉ là muốn lợi dụng ta thôi.
Vô Thiên trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, biểu hiện trên mặt bắt đầu vặn vẹo, Trần Tinh lời nói khiến Vô Thiên không cách nào phản bác, trực tiếp hô lớn:
-Bổn toạ lợi dụng ngươi mục đích cũng chỉ thoát ra nơi này, cũng không có nguy hại gì tới ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, thiên địa bất dung!
Tựa hồ cảm xúc phẫn nộ dâng trào mãnh liệt, đỉnh lô bắt đầu run rẩy dữ dội, nhất là nắp lò đang bị phong ấn kia, nó run lên bần bật giống như lúc nào cũng có thể nổ tung một dạng.
Trần Tinh nào dám xem thường, hắn từng giây từng phút điên cuồng thôi động linh lực phối hợp với uy năng tự nhiên luyện hoá Vô Thiên.
Thế nhưng chiếu theo tốc độ linh lực tiêu hao, Trần Tinh cũng chỉ có thể trấn áp lão chứ không thể nào luyện hoá lão.
Linh lực của hắn không đủ!
Lại là linh lực! Trần Tinh trong lòng mắng lớn. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Một bên Vô Thiên cũng lải nhãi không ngừng, nói không được, lão trực tiếp mắng.
Trần Tinh giả vờ nổi nóng liền mắng trở lại:
-Thiên bất dung? Ta đồ Thiên! Địa bất dung? Ta đạp Địa! Huống chi lão loại súc vật này còn dám nói hai chữ Thiên Địa với ta sao?
Trần Tinh lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, nếu là sớm hơn trước đó vài ngày nhất định Thiên Đạo tất giáng vài đạo thiên lôi tru diệt hắn.
Thế nhưng hiện thì lại không có chuyện gì xảy ra. Đơn giản Thiên Đạo trong một khoảng thời gian sẽ không thể xuất hiện.
Còn nguyên do sao? Trực tiếp bỏ qua vấn đề đó đi.
Vô Thiên nghe xong tức giận không thôi, lão mắng chửi, lão cầu xin, lão dụ dỗ,... Tất cả biện pháp Vô Thiên hầu như đều thử một lần, thế nhưng đối mặt với những thứ này Trần Tinh trực tiếp mặt lạnh không trả lời.
Vô Thiên hét lớn:
-Trời là muốn diệt ta sao? Đáng hận a! Ta không cam tâm a!
Trần Tinh sắc mặt có chút trắng bệch, linh lực tiêu hao càng ngày càng nhiều, khiến hắn cũng thở dốc không thôi.
Trần Tinh không thể ngồi yên, hắn nhất định phải đánh lạc hướng Vô Thiên, làm cho lão không thể bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt được nữa, nếu không thì nguy to.
Trần Tinh đánh liều lớn tiếng phản bác:
-Muốn diệt ngươi là ta! Đại ma đầu như ngươi chết chưa hết tội, ta diệt ngươi chính là thế thiên hành đạo, đừng làm ra vẻ đáng thương, khổ nhục kế của ngươi ta sớm đã tinh tường, hôm nay lão già ngươi ắt phải chết không thể nghi ngờ, không cam tâm cũng phải cam tâm! Luyện cho ta!
Vô Thiên nghe vậy có chút khiếp sợ, thất thố hỏi:
-Ngươi...ngươi làm sao biết!
Trần Tinh trong lòng thầm hô may mắn. Quả nhiên Vô Thiên mắc lừa, khí thế yếu bớt vài lần khiến hắn thừa cơ thở phào một hơi, Trần Tinh nhanh chóng xuất ra linh thạch luyện hoá khôi phục một ít linh lực.
Động tác rất nhanh, cùng với ý niệm của Vô Thiên bị Trần Tinh phong bế, cộng thêm tâm tình hốt hoảng nên Vô Thiên không hề hay biết điều này.
Trần Tinh tiếp tục đánh lạc hướng:
-Lời nói của ngươi lừa tiểu hài tử đi thôi, bên trong toàn là sơ hở, ngươi tưởng ta tin? Ta phi! Nếu ta đoán không lầm chính ngươi là người dấy lên chiến tranh, cũng chính ngươi là người tung tin nói cho bọn người kia biết biện pháp tiến vào Luân Hồi, ta nói có đúng không!!
Lần này Vô Thiên trực tiếp hét lên:
-Khốn kiếp, ngươi làm sao biết? Ngươi rốt cuộc là ai?!!
Trần Tinh cười lớn:
-Haha, ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi chịu thừa nhận rồi chứ?
-Một đại ma đầu như ngươi vì đột phá tu vi lại không tiếc hại chết nhiều người như vậy. Lấy ngươi tế luyện ngưng tụ Luân Hồi là nhẹ cho ngươi, còn ở đó than thở, đánh rắm!
Trần Tinh không đợi Vô Thiên nói tiếp liền vội bổ sung, hắn sợ lão già này nổi điên lên trực tiếp tự bạo.
Bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ cần một chút xíu thời gian nữa thôi.
Trần Tinh trong lòng gấp gáp hẳn lên. Hắn không dám có một tia nào gián đoạn việc luyện hoá.
Trần Tinh đang chạy đua với thời gian!
-Ngươi khi ta là ngu ngốc vẫn là đầu óc có vấn đề! Lại cố tình lừa ta? Ngươi tự xưng Vô Thiên ta liền đã đoán được, trên người ngươi oán khí nồng nặc như vậy, chết trên tay ngươi số lượng không phải ít, huống chi ngươi nói một người tự xưng là Vô Pháp hại ngươi? Hại ngươi cái chim!
-Ta không biết Vô Pháp là ai, bản tính ra sao nhưng ta lại biết hắn sáng lập cái gọi là Phật giới liền lấy Chân Thiện Nhẫn làm gốc, nếu so với ngươi thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần. Còn ra vẻ như người bị hại, diễn kỹ của ngươi thật sự quá nát, da mặt ngươi tại sao dầy như vậy? nếu ta là ngươi thì trực tiếp tự sát cho rồi!! Ăn phân đi lão già!!
-Aaaaahhhhhhh....tên oắt con đáng chết!!! Ta liều mạng với ngươi!!
Trần Tinh mắng chửi thật sự rất cay độc, Vô Thiên hoàn toàn không phải đối thủ, lão trực tiếp nổi điên bạo tẩu một dạng.
Bên trong đỉnh lô, Vô Thiên đã bị Trần Tinh luyện hoá hơn nửa người dưới, thân hình lão cũng chỉ còn lại hai tay cùng đầu là được xem như lành lặn, nhưng rất nhanh nó cũng sẽ bị luyện hoá.
Vô Thiên đã không còn đường lui. Lão biết Trần Tinh từ nãy đến giờ nói nhiều như vậy là cố ý kéo dài thời gian.
Thử hỏi lão làm sao không tức giận cho được?
Trong cơn điên cuồng, Vô Thiên tập trung tất cả ma khí hoá thành cự đại đầu lâu hư ảnh. Đồng thời lão cũng tự bạo.
Được sống, ai lại muốn chết?
Tuy nhiên, Vô Thiên biết mình không có đường sống. Cho nên lão nhất quyết phải kéo theo Trần Tinh.
Đúng! Chính phải như vậy!
-Uỳnh~
Ngay lập tức, đỉnh lô trực tiếp phát ra một tiếng trầm đục.
Trần Tinh cảm giác cả người toàn thân trên dưới bị một lưc đạo cực lớn trùng kích khiến hắn toàn thân xương cốt rã rời trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, vô lực chống một tay trên đất, sắc mặt hôi bại.
Chưa hết, cự đại hư ảnh đầu lâu chứa đựng cực độ oán khí mang theo tính ăn mòn cùng lệ khí cực kỳ bá đạo hướng Trần Tinh giương nanh múa vuốt nhào tới.
Lúc này, Trần Tinh cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào, ngay cả trốn vào Huyết Long Giới Chỉ cũng không được. Toàn bộ không gian đã bị phong bế!
Trần Tinh, sắp xong!
*Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT