Trần Tinh thấy Vô Thiên không lên tiếng trong lòng lộp bộp thầm nghĩ
-Chẳng lẽ lão gia hoả nhìn ra điều gì?
Hắn kìm nén lại suy nghĩ trực tiếp xoay người bỏ chạy. Trần Tinh vẫn còn Huyết Long Giới Chỉ, nếu tình huống không đúng hắn không ngại trốn vào bên trong.
Trần Tinh có suy nghĩ này là chuyện bình thường, đối mặt với Vô Thiên, Trần Tinh cho dù có sử dụng hết lá bài tẩy cũng không có phần nào cơ hội chiến thắng.
Ngoài trừ việc hệ thống hồi phục, sau đó quy đổi 300 Lv kinh nghiệm dự trữ để sử dụng Diệt Thần chiến kỹ đầu tiên Thiên Tru mới có thể giết chết Vô Thiên.
Nhưng 3 năm hiếm có cơ hội mới tích luỹ được 300lv cứ như hao hết trong một giây, đáng giá sao?
Có lẽ đi, kinh nghiệm hao hết còn có thể kiếm lại, mạng sống không còn thì có kinh nghiệm cũng không có tác dụng gì.
Đương nhiên hắn sẽ không cam tâm, nhưng điều đáng nói là hệ thống đang trong tình trạng tê liệt và không biết làm sao mới có thể khôi phục.
Quan trọng hơn là Trần Tinh, hiện tại có một tia hối hận.
Hắn hối hận vì quá ỷ lại hệ thống, lúc trước cứ nghĩ chỉ cần có nhiều kinh nghiệm dự trữ thì mạng sống hắn liền sẽ đảm bảo.
Nhưng sau đó thì sao?
Lần thứ nhất đối đầu Thái Huyền Tử, kinh nghiệm dự trữ có cái trứng dùng.
Lần thứ 2 đối mặt Thi Quỷ Lão Nhân, chưa kịp sử dụng liền đã tê liệt.
Lần này, đối mặt với khủng bố Vô Thiên, kinh nghiệm dự trữ làm được gì?
Câu hỏi không cần câu trả lời cũng đã có được đáp án.
Trần Tinh nhận ra, kinh nghiệm dự trữ tuy nhiên đáng quý, nhưng cứ ỷ y dựa vào nó liền sẽ đưa đến phản tác dụng.
Đây gọi là trạng thái ức chế tâm lý, vì sao ư?
Một lần sử dụng Vòng Quay Hắc Ám, Trần Tinh liền đạt được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai cực kỳ bá đạo.
Cho nên từ điều này làm tâm lý Trần Tinh sản sinh ra ý nghĩ, mỗi một lv cực kỳ quý giá.
Nhưng khi hắn tăng lv mình lên, thì lượng năng lượng hấp thu từ địch thủ tử vong để chuyển hoá thành kinh nghiệm sẽ càng ngày càng nhỏ, từ đó Trần Tinh tâm lý bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Đây là còn chưa kể đến việc Trần Tinh có thể dùng kinh nghiệm dự trữ để chữa khỏi mọi thương thế trên nền cơ sở hắn chủ tu công pháp Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh cùng đặc thù thể chất Sinh Mệnh thần tử, song trọng gia trì.
Đây được xem như là lá bùa hộ mạng của hắn, còn quý giá hơn là thuốc khởi tử hoàn sinh.
Tất cả các điều này tạo thành thói quen trong ý nghĩ khiến Trần Tinh càng muốn tích luỹ thật nhiều kinh nghiệm dự trữ hơn nữa.
Kết quả ra sao?
Hắn phát hiện, thà rằng hắn toàn bộ dùng để thăng cấp, ít ra mỗi một lv tăng thêm, Trần Tinh sức mạnh, thể phách, tinh thần, tốc độ, mẫn tiệp, phản xạ, huyết mạch, linh lực... Sẽ được tăng phúc đáng kể.
Dù sao thì kinh nghiệm dự trữ là nguồn năng lượng tinh khiết nhất có thể tẩy rửa cơ thể hắn.
Nếu như Trần Tinh tăng lên 300lv, hắn không biết mình mạnh lên bao nhiêu nhưng cũng không thể yếu gà như hiện tại chứ?
Hiện tại lực đạo của hắn là 5 vạn cân, 300lv tăng lên 5 vạn cân hoặc hơn thì không phải đồng nghĩa với việc hắn trực tiếp tăng gấp đôi chiến lực sao?
Nếu như lúc chiến đấu cùng Thi Quỷ Lão Nhân mà Trần Tinh có gấp đôi chiến lực thì sẽ không cần chật vật như thế không phải sao?
Lượng kinh nghiệm dữ trữ đồng ý là quý giá, nhưng chỉ cần vừa đủ bảo mệnh liền tốt.
Còn về phần dùng cho Vòng Quay Hắc Ám để đổi lấy cơ duyên, nếu dư giả liền sử dụng.
Có nhiều mà không tinh cũng không phải chuyện tốt gì. Trần Tinh nghĩ một thoáng liền thông suốt. Hắn cảm thấy bản thân nhẹ nhõm rất nhiều.
Hôm nay cơ duyên cùng ý nghĩ thông suốt khiến cho Trần Tinh cảm thấy thư thái không ít.
...
Trong lúc Trần Tinh suy nghĩ, âm thanh Vô Thiên một lần nữa vang lên:
-Tiểu hữu có lòng lão đây không biết cảm kích thế nào, ở đây lão cũng có một cách có thể làm cho tiểu hữu đạt được một phần thiên đại cơ duyên, không biết tiểu hữu có muốn nghe hay không?
Trần Tinh nghe xong trên mặt liền biểu hiện kích động, ánh mắt toả ra vẻ sùng bái cùng kính cẩn.
Tuy nhiên, đây chỉ là bề ngoài diễn kỹ, còn trong lòng thì đang kỹ lưỡng suy tính.
-Tiền bối đại ân, ta đây nhất định tìm cách cứu lấy tiền bối báo đáp ân tình!
Vô Thiên nhìn lấy Trần Tinh kích động như vậy, ánh mắt hắn tuỳ ý do xét.
Trần Tinh có thể cảm nhận được đạo ánh mắt ấy, hắn không dám có một tia sơ suất. Ánh mắt vẫn như cũ sùng bái, bộ dáng không dám không nghe một dạng.
Sau một lúc, Vô Thiên dường như hài lòng vì Trần Tinh thái độ. Âm thanh hắn trầm thấp vang lên:
-Giam giữ lão đây là một kiện Đỉnh cấp Tiên Khí, trên có thể thôn thiên, dưới có thể thực địa, uy lực kinh khủng không gì sánh nổi.
-Nó ban đầu thuộc về một vị đại năng giả, nhưng hiện tại nó đã vô chủ. Bây giờ lão đây sẽ giúp tiểu hữu luyện hoá nó trở thành chủ nhân chân chính của kiện đỉnh cấp tiên khí này...
Trần Tinh lần này không có biểu hiện gì, vẻ mặt không có biến hoá nào, điều này khiến cho Vô Thiên nhíu mày hắng giọng hỏi:
-Tiểu hữu không muốn sao?
Trần Tinh cười khổ phân bua:
-Tiền bối hiểu lầm, ta đây làm phàm phu tục tử, không biết trong miệng tiền bối nói Đỉnh cấp Tiên Khí là vật gì a...
Trần Tinh cố tình kéo dài ngữ khí, trong lòng đã làm ra quyết định.
Bảo vật này, hắn muốn!
Đồng thời còn phải moi ra những tin tức có giá trị khác nữa.
-Tiểu hữu hiện tại tu vi có chút thấp kém, không biết là điều hiển nhiên. Như vậy đi, để lão đại khái nói một chút cấp bậc phân chia cho tiểu hữu vậy.
-Tiên khí cấp bậc được phân chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng đỉnh cấp Tiên khí. 4 loại cấp bậc... Cái đỉnh lô này là một kiên Đỉnh Cấp Tiên khí, quan trọng hơn hết là nó không hề tổn hại nào a...
Vô Thiên giọng điệu dụ dỗ nói, Trần Tinh trực tiếp cười lớn, sau đó cả người run rẩy không thôi, hắn kích động a.
Vô Thiên đôi mắt loé sáng, tỏ vẻ hài lòng. Sau đó nói:
-Cơ duyên này là của tiểu hữu, sau khi tiểu hữu luyện hoá vật này liền sẽ là chủ nhân chân chính của nó. Đến lúc đó chỉ mong tiểu hữu có thể khống chế nó thả lão ra.
Trần Tinh vỗ ngực bảo đảm:
-Tiền bối yên tâm, ta đây nhất định sẽ chiêu đãi tiền bối tốt nhất có thể!