Trương Tuấn trông mong nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, "Hai người đi đâu? Cái gọi là nhân sinh không quen, đừng chạy loạn."
Nguyệt Vũ liếc xéo, "Dính gì tới anh."
Người ngồi cạnh Trương Tuấn vẫn lặng yên không nói bỗng nhiên nói một câu: "Chó cắn Lã Động Tân."
Huyền Huyễn liếc người nọ, nhạt nói: "Coi như chúng tôi không nhìn được tâm người tốt đi." Nói xong, kéo Nguyệt Vũ ra ngoài.
Trương Tuấn oán giận nói: "Cậu nói chuyện không thể dễ nghe chút sao? Tôi rất muốn làm bạn với bọn họ."
Triệu Thụy mí mắt không nâng, chậm rãi uống cháo.
Trương Tuấn không cách nào, tên này tích tự như kim, tựa như nhiều lời một chữ sẽ mất mạng.
"Bọn họ rất đẹp, tôi lần đầu thấy người đẹp như vậy!" Một lát sau, Trương Tuấn nói.
Triệu Thụy cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Hoa si!"
Trương Tuấn không giận, dùng ngữ khí giáo huấn nói: "Vừa mở miệng đã đắc tội người, may mà tôi hào phóng không tính, đổi lại người khác đã sớm tuyệt giao với cậu."
Triệu Thụy lau miệng, "Ai cần!"
Trương Tuấn siết chặt tay, nỗ lực khống chế mới không một quyền nện qua, quên đi, không phải ngày đầu biết cậu ta, lười tính toán. Cậu ta cá tính cứng ngắc như vậy, trách không được chỉ có mình làm bạn, nếu mình cũng tuyệt giao, vậy cậu ta không tránh khỏi rất cô đơn, coi như đáng thương, nhẫn!!
Triệu Thụy liếc Trương Tuấn siết tay thì thào tự nói, tiếp tục cúi đầu uống cháo.
...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ vừa ra cửa, đã gặp phải đôi vợ chồng dẫn bảy tám người đi tới.
"Khách nhân tính đi đâu?" Nữ thấy hai người đi ra rất khẩn trương, lập tức ngăn cản.
Huyền Huyễn giơ chân, "Tôi muốn tìm một chỗ có nước rửa chân, rất bẩn."
Người nữ thần sắc buông lỏng, lấy hai túi gấm nhỏ trong túi áo ra đưa cho, "Thứ này hai vị cầm, trong làng nuôi rất nhiều chó, mang theo nó chó sẽ không cắn."
Huyền Huyễn nâng mắt, người nữ thần sắc trấn định, nụ cười cũng hiền lành, thế nhưng ánh mắt mang theo bất an.
"Cảm ơn." Một lát sau Huyền Huyễn tiếp nhận hai túi gấm.
"Mỗi người một cái tương đối tốt." Người nữ thấy Huyền Huyễn niết túi gấm trong tay không chia cho Nguyệt Vũ đã nhắc nhở.
Vẫn không trả lời Nguyệt Vũ cổ quái liếc người nữ, thầm nghĩ: vì sao nhất định phải cầm, người này có mục đích gì?
Huyền Huyễn nhướng mày, ánh mắt thâm trầm dò xét đôi vợ chồng, mới bỏ một túi gấm vào tay Nguyệt Vũ.
Người nữ thở dài một hơi, không tự giác lau mồ hôi, "Sau làng có một giếng nước, cần tôi dẫn hai vị đi sao?"
"Không cần, chúng tôi tự đi, cảm ơn cô."
"Không, không khách khí."
Lúc này, hành khách từ xe lửa xuống hầu như đều bị thôn dân mời đến nhà, chỉ có ba hai người còn chịu thôn dân vây quanh lôi kéo.
Những thôn dân này thấy hai người lập tức vui mừng tính chạy tới, thế nhưng đi một bước, đã thất vọng dừng.
Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, nhỏ giọng với Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, tôi nghĩ người ở đây rất cổ quái."
Huyền Huyễn gật đầu, niết túi gấm, lại bắt lên chóp mũi ngửi, ngủi thấy một thứ mùi cùng loại cây nhãn, một túi gấm như vậy thật có thể đuổi chó? Huyền Huyễn nhịn không được cười nhạt, cậu không phải đứa ngốc, kiến thức cơ bản vẫn có, nhưng mà người nữ đưa cho mình túi gấm như vậy có ý đồ gì? Còn cố ý nhấn mạnh mỗi người một cái, mục đích rốt cuộc ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT