Huyền Huyễn đơn giản xào một đĩa cơm rang và một đĩa rau xanh, "Chúng ta ra ngoài ăn hay ăn ở đây?"

"Ra ngoài ăn, bất quá trước đeo cái này." Nguyệt Vũ vừa nói, vừa từ ba lô Huyền Huyễn lấy ra kính đen cậu dùng như trang sức.

"Đồ mâu thuẫn, lúc trước không cho đeo, hiện tại bắt tôi đeo."

Nguyệt Vũ bĩu môi, vươn ngón trỏ khẽ vuốt mí mắt Huyền Huyễn, có chút ai oán nói: "Vừa nãy bọn họ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, tôi không thích."

"Tôi nghĩ bọn họ là nhìn anh."

"Cho nên tôi cũng đeo." Nguyệt Vũ lại từ ba lô lấy ra một cái kính không gọng, Huyền Huyễn nhìn, tức giận nói: "Còn không bằng không đeo, dẫn người nhìn càng nhiều."

Tên này vốn thuộc loại khí chất ưu nhã, cộng thêm kính không gọng, càng như quý tộc, bất quá y quần áo hiện tại trên người, là một quý tộc đệ tử gặp rủi ro.

"Đeo cái này." Huyền Huyễn từ ba lô lấy ra một cái kính đen dự bị đưa cho Nguyệt Vũ, anh kinh ngạc, "Cậu có hai cái?"

"Cố ý mua cho cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt như anh."

Nguyệt Vũ vui rạo rực đeo kính, "Chúng ta tình lữ phối."

"Phối cái đầu quỷ anh."

Ra bếp, Huyền Huyễn kinh ngạc phát hiện bất quá ngắn ngủi mười phút bên cạnh bàn đá đã nhiều hơn năm sáu người, xem ra bản lĩnh mời khách của đôi vợ chồng này rất cao.

Huyền Huyễn chọn một chỗ đối diện cửa kéo Nguyệt Vũ ngồi xuống, một người nam bên cạnh ghé đầu dò xét, "Thơm quá! Bên trong có cơm rang ăn sao? Tôi cũng muốn ăn."

"Không có, đây là tự làm." Huyền Huyễn đáp.

Người nam có chút thất vọng, một lát sau, tự giới thiệu: "Tôi là Trương Tuấn, có thể làm bạn sao?"

Nguyệt Vũ liếc Trương Tuấn, "Tôi là Nguyệt Vũ, cậu ấy gọi Huyền Huyễn."

"Tên hai vị rất đặc biệt." Trương Tuấn cười nói.

"Cảm ơn."

"Cơm rang có thể chia tôi một chút không?" Trương Tuấn mặt dày hỏi.

"Không thể."

Đại khái không ngờ Nguyệt Vũ sẽ cự tuyệt, Trương Tuấn thần sắc cứng đờ, xấu hổ đứng đó.

Huyền Huyễn không để ý bọn họ nói chuyện, lực chú ý của cậu bị hai thôn dân khắc khẩu ngoài cửa hấp dẫn.

"Người này đã đáp ứng đến nhà tôi, anh nửa đường cướp như vậy là ý gì?" Thôn dân Giáp vẻ mặt giận dữ.

"Thế nhưng người này cũng đáp ứng đến nhà tôi, anh kéo người không tha, là ý gì?" Thôn dân Ất cũng lẽ thẳng khí hùng.

"Anh muốn phá hư quy củ?"

"Phá hư quy củ là anh!"

"Cả hai câm miệng, có phải tính dọa chạy mọi người không?"

Ngay lúc hai thôn dân suýt nữa đánh nhau, một người đàn ông trung niên tráng kiện da ngăm đen quát.

Hai thôn dân tính cãi, thế nhưng đột nhiên như thấy người kính nể, bộ dáng bệ vệ thoáng cái thấp xuống, không hẹn mà cùng buông hành khách đáng thương bị mỗi người cầm một tay, thành khẩn xin lỗi: "Ngại quá, là chúng tôi sai, xin ngài đừng trách."

Hành khách vốn muốn phát hỏa, thế nhưng người ta đều chủ động xin lỗi, cũng không ý tứ mắng người, không thể làm gì khác hơn là tự nhận không may.

"Xin ngài nhất định phải đến nhà tôi!" Hai thôn dân khom người, lại nhận lỗi, khiến hành khách cũng ngượng.

"Nếu tôi trước đáp ứng đi nhà anh, vậy đi nhà anh đi."

"Tốt tốt, bên này mời." Thôn dân Giáp vui rạo rực dẫn người về nhà. Thôn dân Ất giương mắt nhìn lập tức xoay người tiếp tục mời khách khác, Huyền Huyễn chú ý trong nháy mắt thôn dân Ất xoay người, gật đầu với một người phía sau gã trung niên.

Ánh mắt Huyền Huyễn chợt lóe, nhìn theo thôn dân, thấy một người đàn ông mặc chế phục màu lam vành mũ ép rất thấp không rõ bộ dáng khoanh tay theo sau người đàn ông trung niên, từ trang phục quần áo đến xem, Huyền Huyễn đoán hẳn là nhân viên phục vụ trên đoàn tàu, nhưng khiến cậu kỳ quái là, thôn dân hình như quen người đàn ông này.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của Huyền Huyễn, gã liếc nhìn cậu.

Ánh mắt của gã khiến người rất khó chịu, mang theo một loại u tối tử khí nặng nề, còn có một tia ngoan lệ mơ hồ như dã thú bị thương, khiến Huyền Huyễn nhíu mày.

Người nọ chỉ liếc Huyền Huyễn một cái, đã dời đi ánh mắt, theo người đàn ông trung niên vào một ngôi nhà.

Nguyệt Vũ thấy Huyền Huyễn không yên lòng nhìn ra ngoài, hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu đang nhìn gì?"

Huyền Huyễn lắc đầu, "Không có gì."

Trương Tuấn bát quái ghé qua nói: "Người kia là đoàn tàu trưởng."

"Đoàn tàu trưởng? Ai?" Nguyệt Vũ hỏi.

Huyền Huyễn giật mình, người này không phải nói chuyện với Nguyệt Vũ, sao biết cậu nhìn ai? Lập tức, cậu không khỏi nhìn Trương Tuấn vài cái, Trương Tuấn thấy Huyền Huyễn nhìn mình, khuôn mặt nhất thời tươi như hoa, đáp lại Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn không nói gì, Nguyệt Vũ kẹp giữa khó chịu ngồi thẳng, ngăn cản tầm mắt Trương Tuấn.

Lòng đầy cho Huyền Huyễn sẽ hỏi Trương Tuấn sờ mũi, hữu hảo cười với Nguyệt Vũ mắt lộ địch ý.

Nguyệt Vũ liếc anh, hừ một tiếng.

"Anh không đói bụng, còn không ăn? Ở đó hừ cái gì." Huyền Huyễn không ngẩng đầu nói.

"Tiểu Nguyệt!" Nguyệt Vũ ủy khuất kéo dài.

Huyền Huyễn bất vi sở động, "Anh là con nít sao? Làm nũng cái gì?"

"Phốc xuy!" Trương Tuấn nhịn không được nở nụ cười.

Nguyệt Vũ giận, hay cho anh Trương Tuấn, thù này kết chắc rồi!

Nhìn Nguyệt Vũ chọt cơm rang như thứ cùng hung cực ác, Huyền Huyễn vừa bực mình vừa buồn cười, người này rõ ràng cực kỳ thông minh mà nho nhã, thế nào ở cạnh cậu lại thường phát tác tính trẻ con, thật không biết có phải đời trước thiếu anh ta, bằng không sao nghĩ anh ta như vậy rất đáng yêu, hận không thể ôm lấy mà hôn!

Huyền Huyễn đổi cơm rang của mình cho Nguyệt Vũ, anh cảm thấy lẫn lộn, "Sao cậu đưa phần mình cho tôi?"

"Chọt nữa sẽ không thể ăn."

Mặt Nguyệt Vũ nóng lên, tính cướp cơm rang về, biện giải: "Nát một chút mới dễ ăn."

Huyền Huyễn đẩy tay anh ra, "Mau ăn đi, lát nữa ra ngoài đi dạo với tôi."

"Hả, ừ."

Nguyệt Vũ lòng ngọt, thích của Tiểu Nguyệt thật là "thâm tàng bất lộ", ha hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play