Từ nhà quay về, Khúc Phàm vô cùng vui vẻ, đại ca trải qua hơn nửa tháng, tâm tình cũng đã gần như khôi phục. Cho dù, anh đối với Viên Lệ Bình còn tình cảm hay không, ly hôn cũng là một sự giải thoát với anh. Hiện tại, tựa hồ còn khôi phục tốt hơn cả lúc trước nữa.
Lại nói, tính cách hai anh em họ cũng thật giống nhau, nhưng Khúc Phàm vì bị bắt cóc lần đó mà trầm ổn hơn so với Khúc Bình. Khúc phụ tin rằng dùng roi đòn mới nuôi dưỡng được đứa con có hiếu, từ nhỏ rất nghiêm khắc với hai anh em, nếu đã làm sai chuyện gì thì nhất định phải bị phạt. Khúc Phàm còn tốt chút, sống ngay thẳng, tính tình chính trực, cho dù phần lớn đều bị đánh vì người khác, thường thường Khúc ba còn muốn nói câu đáng đánh. Khúc Bình không giống vậy. Anh từ nhỏ đã thông minh, có thể bởi Khúc ba quản quá nghiêm, trong lòng anh có chút phản nghịch. Thời niên thiếu gây ra không ít chuyện, Khúc ba vì anh mà rất nhọc lòng. Năm cấp ba ấy, Khúc ba nói nếu anh có thể thi đỗ vào trường đại học hạng nhất thì sẽ không quản anh nữa. Khúc Bình cũng liều mạng, thành thật học tập một năm đủ khiến anh có thể đỗ vào trường trọng điểm. Vốn Khúc ba còn tưởng sau này không thể quản lý con trai nữa, không nghĩ rằng Khúc Bình sau khi trải qua giai đoạn đó, khi vào đại học thì trở lên trầm tĩnh hơn nhiều, rất ít khi gây chuyện. Dần dần, Khúc ba cũng không xen vào nữa, chuyện mà đời này ông tự hào nhất không phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là dạy dỗ được hai người con trai hiếu thuận.
Cuộc hôn nhân lần này của Khúc Bình thất bại khiến ông chịu đả kích thật lớn, nhưng bốn năm trước ông đã từng thất vọng qua, mấy năm nay cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi. Hơn nữa, dựa vào tính cách của anh, cho dù Viên Lệ Bình có an phận thủ thường thì anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta, hai người cùng lắm cũng chỉ có thể tương kính như tân, đợi đến khi cha mẹ mất đi, hai người mới tách ra đi. Dù sao, trước đó cô ta diễn xuất không tồi, cha mẹ vẫn thực thích cô ta. Ly hôn xong, thân thể lẫn tinh thần đều lập tức được giải thoát, cảm thấy nhiều năm qua chưa từng thoải mái như vậy.
Gia Gia đi học tại trường tiểu học trong căn cứ, tiến vào năm thứ ba, lớp bọn nó tính tất cả mười bảy người, bốn đứa nhỏ trong căn cứ có ba là tham mưu quân khu cùng cháu của chính ủy. Hiện tại, tính cả Gia Gia thì có mười tám đứa, đối với bạn mới, bọn nọ không hề bài xích. Những đứa nhỏ trong căn cứ rất ngây ngơ cùng rất ngay thẳng, không có bất cứ điều gì vòng vo quanh co. Mấy tiểu thái tử cũng rất khiêm tốn. Dù sao căn cứ này khác với những nơi khác, cho dù có ông nội làm chỗ dựa cũng vô ích. Trong căn cứ có nhiều dị nhận hơn, những đứa nhỏ kia cũng không hề bình thường, chúng nó ở trong đó lại không mấy nổi bật.
Gia Gia là một đứa nhỏ thông minh, cũng vô cùng đáng yêu, đi vào lớp học mới không bao lâu đã có thể hòa đồng với bạn bè. Mấy thầy cô trong trường cũng tốt lắm, dạy những điều mà những thầy cô trước kia không nói tới, đương nhiên, thầy cô giáo hiện tại phải gọi là giáo viên, những giáo viên đó dạy nhiều về thực hành hơn. Mỗi tiết lý thuyết của bọn nó dài 90 phút, mỗi sáng sẽ có hai tiết, buổi chiều có một tiết, thời gian còn lại sẽ học thực hành. Đôi khi giáo viên mang theo bọn nó đi thăm quan phòng thí nghiệm, để bọn nó làm một vài thực nghiệm hoặc đến sân huấn luyện học một vài bộ võ thuật của quân đội, bơi lội, các loại bóng… thật sự rất nhiều môn. Gia Gia cảm thấy nó mỗi ngày đều rất háo hức đến trường, có thể bởi vì được thực hành, khả năng tiếp thu kiến thức của nó nhanh hơn rất nhiều, có với hình thức giáo dục tựa như nhồi vịt trong trường học thì tốt hơn nhiều lắm.
Nhìn hai cha con đã khôi phục lại, tâm trạng Thước Nhạc cũng tốt hơn rất nhiều. Khúc Bình cậu không thể can thiệp, nhưng cậu phải thời thời khắc khắc chú ý tới tâm trạng của Gia Gia, nếu trong lòng lưu lại bóng ma thì thật không tốt.
Giảng giải tại vườn cây cho đến đầu tháng mười một, một vài thực vật hiếm có đã được trồng lại đây, tri thức phong phú về thực vật của Thước Nhạc khiến cho những nhà thực vật học trong căn cứ vô cùng khâm phục, những trợ giáo kia cũng thay đổi cách xưng hô gọi cậu là thầy. Thước Nhạc từng nói qua vài lần những vô ích nên cũng không quản nữa. Thực tế, một tháng giảng giải này, về cơ bản đã bù đắp lại một vài lỗ hổng trong kiến thức về thực vật học của cậu. Hai ba nghìn năm trước, những người tu hành đã xuống dốc, rất nhiều kiến thức đã biến mất, hệ thông thực vật hiện tại cũng gần như được gây dựng mới. Tuy rằng khoa học tính đến thời điểm này đã rất phát triển, mọi người cũng có những hiểu biết nhất định với thực vật, nhưng máy móc dù sao cũng không thể phát hiện mọi thứ, tác dụng của thực vật nếu chỉ dựa vào sự phân tích của máy móc thì không thể hiểu hết được. Tri thức trong đầu Thước Nhạc về thực vật ngoại trừ được truyền thừa lại, còn có những tổng kết kiến thức của nhân loại thời kỳ thượng cổ, so với những nghiên cứu tự nhiên mới xuất hiện này đương nhiên phong phú hơn rất nhiều.
Chấm dứt việc trồng lại những thực vật quý hiếm này, Thước Nhạc để những người này ở lại quan sát nghiên cứu, thử chiết cành, tuy rằng chỉ bỏ một ít tức nhưỡng, nhưng vẫn rất có tác dụng đối với sự phát triển của thực vật. Trong một năm, những cây lâu năm đã có thể thu hoạch, hiện tại việc cần làm là lưu lại mầm giống. Còn những cây hàng năm còn lại cũng có thể chiết cành, những cành đó được phân ra trồng, vừa lúc cho người này chút việc làm, miễn suốt ngày xuất hiện trước mặt cậu.
Thước Nhạc dạy mấy dị năng giả kia một loại phương pháp tu luyện tinh thần lực đơn giản, để bọn họ qua đâu đó tu luyện đi. Công pháp tu luyện của dị năng giả không hề ít, nhưng những công pháp đó cũng rất thích hợp với dị năng giả hệ thực vật. Thực tế, phương pháp tu luyện co bản nhất của dị năng giả hệ thực vật là dung hợp với thực vật tiến gần tới tự nhiên. Thước Nhạc dạy cho bọn họ loại công pháp đơn giản nhất, nhưng loại công pháp này lại rất hữu hiệu với dị năng giả hệ thực vật. Hơn nữa, loại công pháp này là an toàn nhất, luyện đến cực hạn sẽ thu được năng lực phi thường mạnh. Trong đầu cậu, loại công pháp này cũng thuộc tầng trung thượng. Loại công pháp này sợ nhất là bỏ dở giữa chừng, bởi vì khi đang luyện tới tầng thứ ba, đối với dị năng giả không quá đề cao, chỉ có tiếp tục kiên trì bền bỉ mới có thể gặt hái thành công. Đây cũng là bài kiểm tra tính tình của mấy người này, một năm sau có thể nhìn ra kết quả.
Lật xem những báo cáo thực nghiệm trên bàn, Thước Nhạc cảm thán, cứ tiếp tục như vậy, cậu cũng sẽ có thể buông xuống không lo.
Có chút đói bụng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã đến giữa trưa, lấy ra hộp cơm, bên trong đặt những thức ăn vừa làm buổi sáng, vẫn còn nóng hầm hập. Vườn cây cách xa căn tin quá, cậu vẫn mang cơm trưa đi ăn cho tiện.
Chưa kịp ăn, Gia Gia đã từ bên ngoài chạy vào. Vốn vườn cây không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng Thước Nhạc mang theo Gia Gia tiến vào cũng gần hai tuần, bảo vệ cũng biết nó, sẽ không ngăn cản, tuy nhiên vẫn sẽ đưa đến trước cửa phòng Thước Nhạc, sợ nó đi vào nhà ấm, đụng vào cây cối bên trong thì không hay lắm.
“Nhạc thúc. Oa… cháu thật may mắn, vừa lúc ăn cơm.” Gia Gia nhìn thấy thức ăn trên bàn, hai mắt sáng ngời.
“Cháu thật lanh lợi nha, hay cố ý canh giờ tới vậy.” Lại lấy ra một bộ bát đũa đặt trước mặt Gia Gia, “Sao trưa nay không dùng cơm cùng bạn học, có chuyện gì sao?”
Gia Gia nuốt xuống miếng gà trong bụng rồi mới nói, “Hôm qua cháu mang theo bánh ngọt cho bạn học, hôm nay bọn họ đều ồn ào đòi đến nhà chúng ta, muốn ăn cho no mới thôi. Cháu muốn tới hỏi Nhạc thúc có thời gian không, nếu không cháu từ chối bọn nó, đổi sang ngày khác.” Tuy rằng việc cha mẹ ly hôn đả kích nó rất nhiều, nhưng cuộc sống hiện tại của nó thoải mái hơn trước kia nhiều, mặc dù còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện. Chuyện ma ma làm khiến cho nó cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao đó cũng là mẹ nó, hiện tại mẹ cùng cha chia tay, về sau muốn làm gì thì làm, cũng không đi theo giày vò nó nữa, có điều tình cảm với mẹ cũng dần phai nhạt. Thời gian mỗi ngày nhớ tới mẹ cũng ngày càng ít. Nó biết Thước Nhạc thật tình đối xử tốt với mình, không hề khác gì so với Kỳ Kỳ cùng Tiếu Tiếu, trong cuộc sống hàng ngày cũng chiếu cố nó còn cẩn thận hơn cả cha nó, cho nên Gia Gia cũng không khách khí với Thước Nhạc, có yêu cầu gì cũng đưa ra một cách ngay thẳng, nó cũng thích cảm giác được người khác bảo vệ.
Thước Nhạc nghĩ nghĩ, thấy buổi chiều cũng không có việc gì, mấy báo cáo này tối nay xem lại cũng được. Đứa nhỏ hiếm khi mời bạn học về nhà chơi, cũng không nên để nó thất vọng, “Đi, mấy giờ các cháu tan học, bạn học cháu thích ăn gì?”
“Bọn cháu chiều này học một tiết ngoại ngữ, sau đó thì chuẩn bị lên núi. Bọn nó đang chờ cháu về, nếu như đến nhà chúng ta thì không lên núi nữa, ở nhà đá cầu rèn luyện sức khỏe thôi. Hắc hắc, Nhạc thúc làm gì ăn cũng ngon hết, bọn cháu không có kén chọn đâu.”
“Được.” Thước Nhạc gắp thêm cho Gia Gia chút thức ăn.
“Đúng rồi, lát nữa Nhạc thúc về thì đón Tiếu Tiếu cùng Phi Phi về luôn nha. Tên hai đứa nó rất nổi tiếng trong trường cháu, mấy bạn học đều tò mò muốn chết. Một tiểu thần đồng mặt lạnh, một Peter Pan náo động, rất nổi tiếng đó. Nhưng bạn học không biết hai đứa là em trai cháu đâu, lần này mọi người cùng nhau chơi đùa thì thật vui. Tiếc là Kỳ Kỳ ở xa quá, không thì cũng đón em ấy về chơi cùng mới vui nhất. Tiếu Tiếu cùng Phi Phi đều chưa thể so với em ấy được.”
Thước Nhạc đối với chuyện này thật bất đắc dĩ, Tiếu Tiếu cùng Phi Phi ở đây tựa như cá gặp nước. Tiếu Tiếu quen biết được tiểu thiên tài xứng danh đệ nhất “bạn gái” kia, cả ngày ngồi bên cạnh to nhỏ nghiên cứu, rốt cuộc làm ra một vài vật cổ quái khiến họ ngạc nhiên. Mấy ngày trước còn tự lắp đặt một cái radio, hai đứa nó có tư tưởng thật kỳ quái, tạo ra một thiết bị thu phát tín hiệu giống radio mà không hẳn là radio, lại còn nghe được thông tin điện tử trong căn cứ, càng kỳ quái là hai đứa nhỏ thế nhưng nghe được một cuộc điện thoại kỳ quái, người nói chuyện kia chính là kẻ đã xông vào nhà Thước Nhạc.
Người nọ đã ẩn núp trong căn cứ mười lăm năm, là dị năng giả nước ngoài. Lúc trước hắn muốn ăn cắp một ít tư liệu khoa học kỹ thuật. Năng lực của hắn là có thể tàng hình, loại năng lực này có thể làm thân thể biến mất động thời che dấu hơi thở bản thân, sở trường của hắn chính là che dấu, cho nên nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện ra. Lúc trước, hắn thế thân một cô nhi tiến vào đại học Yến Kinh học tập về thực vật học, sau khi tốt nghiệp thì tiến vào viện khoa học, sau đó trong một lần ngẫu nhiên được tuyển vào căn cứ. Ở trong căn cứ mấy năm nay, hắn trộm được không ít tư liệu, nhưng bởi vì thành quả nghiên cứu của sở nghiên cứu thực vật không nhiều năm, cũng không tiếp xúc với những phương diện khác. Cũng thật khéo, song màu đằng mà trước đó Thước Nhạc đặc biệt đào tạo cho Cục thuộc vào dạng tư liệu cần giữ bí mật, chỉ có vài giáo sư có được tư liệu của loại thực vật này, trong đó có Liễu giáo sư. Hắn tới nhà của Liễu giáo sư ăn cắp lại đi nhầm đến nhà Thước Nhạc, bại lộ hành tung, sau đó đến nhà Liễu giáo sư cũng không thu hoạch được mấy.
Nửa tháng trước khi Thước Nhạc giảng giải tại vườn cây, hắn cũng đi. Dù sao hắn cũng là giáo sư về thực vật học, hơn nữa ở trong căn cứ đã mười lăm năm, cũng không ai hoài nghi hắn. Vì thế, hắn đã lấy được không ít tư liệu, thừa dịp ra ngoài thì đem chúng giấu trong thành phố.
Ngày đó Tiếu Tiếu cùng cô bạn nhỏ Hoa Vân cùng nhau ở nhà mân mê radio, vừa lúc thu được cuộc điện thoại bí mật của hắn. Cuộc gọi kia cũng chỉ nói loáng thoáng, người bình thường sẽ không thể hiểu được, hai đứa cũng không thể hiểu. Nhưng lúc ấy vừa đúng lúc Khúc Phàm được nghỉ cuối tuần, hiếm khi ở nhà, đang ngồi đọc báo, chợt nghe thấy, càng nghe càng thấy không đúng, cuối cùng đem người bắt giữ vị giáo sư kia, cuối cùng còn quơ thêm được một đám gián điệp. Tiếu Tiếu cùng Hoa Vân vì vậy mà lập công lớn. Nhưng việc này được giữ bí mật, trẻ nhỏ thì vẫn cần bảo vệ, mặc dù hai đứa là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không khác biệt. Tiếu Tiếu lại bởi vì ít khi cười mà được gọi bằng cái tên tiểu thần đồng mặt lạnh.
Phi Phi cũng bởi vì quá hoạt bát, từ lão viện trưởng hơn sáu mươi tuổi đến đứa nhỏ mới hơn một tháng tuổi đều bị nó hấp dẫn. Một ngày nọ, vào giữa trưa, nó nghịch ngợm không ngủ, khoác lên vỏ gối như áo gió, cầm kiếm gỗ nhỏ chơi đùa ở giữa sân. Bởi vì bay từ cửa sổ ra ngoài, mấy thầy cô trong nhà trẻ trong nhất thời không phát hiện ra. Cửa sắt của nhà giáo sư Nghiêm ở cách vách đã bị rỉ, khó mở, hôm đó, ông đứng ở cửa mở mãi mà vẫn không được, đã nghĩ cách leo tường vào nhà, dù sau cứ đi ra trước rồi đợi tìm người tới sửa khóa sau, dù sao tường kia cũng chỉ cao một mét mà thôi. Phi Phi ở nhà trẻ chơi đùa vừa thấy ông trèo tưởng, lập tức không biết nảy sinh tinh thần trượng nghĩa nào lao tới, phốc phốc ném ra mấy cái bùa linh thủy. Lúc trước Thước Nhạc luyện tập vẽ bùa đã vẽ không ít, những thứ khác không dám cho nó, chỉ lấy loại linh thủy này cho bọn nhỏ chơi đùa, không ngờ rằng thằng nhỏ này vẫn còn lại một ít, hay rồi, bùa linh thủy này của nó dùng ít linh khí không có tác dụng gì lớn nhưng lại khiến Nghiêm giáo sư ướt sũng cả người.
Về nhà tất nhiên không thiếu đòn roi, thằng nhỏ này quả là kẻ ngốc lớn mật, cũng không sợ bất cứ điều gì, nếu đánh nó, nó còn cười vui hơn, từ nhỏ cũng chẳng khóc nhiều, sau khi một tuổi còn chưa rơi nước mắt lần nào. Đánh xong rồi thì sau đó vẫn như trước, chẳng chút sửa đổi, thử nói xem, cái tính này giống ai đây chứ.
Cứ như vậy, hai đứa nhỏ đều xem như nổi tiếng, trong mắt Thước Nhạc hai đứa vẫn còn là con nít, đứa này so với đứa kia càng thêm khó trông coi. Hai người bọn họ cũng coi như rất tốt, sao lại sinh ra được mấy đứa nhỏ thích gây sự vậy chứ? Đôi khi nghĩ về mấy đứa con, Thước Nhạc lại cảm thán, con gái tốt biết bao, sao mấy đứa nhóc nhà cậu không phải con gái đâu, cậu sau này nhất định phải nuôi dạy được một thục nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT