“Anh…” Khúc Phàm nhìn anh mình, trong lòng có chút chua xót. Hắn đã bao lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng tức giận của đại ca, không nghĩ tới mấy năm nay, trong lòng anh chịu nhiều khổ sở như vậy.
Thước Nhạc nhìn hai người, xoay người ôm Gia Gia đến Tây ốc, lưu lại không gian cho hai anh em.
Gia Gia sau khi thấy cha mình tức giận thì không nói gì nữa, thậm chí lúc ma ma gọi tên cũng không nhúc nhích, cả người ngơ ngác. Thước Nhạc ôm nó đến Tây ốc, đặt trên giường, cậu nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về. Cậu không biết nên an ủi đứa nhỏ này như thế nào. Hôm nay, việc cha mẹ phản bội nhất định sẽ lưu lại bóng ma trong lòng cậu, không biết còn có thể khôi phục lại hay không nữa.
Không biết qua bao lâu, hai anh em trong phòng khách, cùng cha mẹ trong Đông ốc đều không có động tĩnh gì, cửa trong cũng cạch một tiếng đóng lại, mẹ của Gia Gia cũng đã thật sự rời đi, đứa nhỏ bị thanh âm này làm cho kinh ngạc một chút, ghé vào trong ngực Thước Nhạc nhỏ giọng khóc. Thước Nhạc chỉ thấy trong lòng ê ẩm, chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh nó, vuốt ve lưng nó, càng ôm chặt nó vào trong lòng.
Dần dần tiếng khóc ngừng lại, đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, ngay tại lúc Thước Nhạc nghĩ rằng nó đang ngủ, Gia Gia nằm trong lòng cậu, nhỏ giọng nói, “Cháu nhìn thấy. Thấy bọn họ ở trên giường. Lúc mẹ đi có nói mang cháu theo, như vậy có thể có được càng nhiều tiền.” Nói xong, Gia Gia lại khóc lên.
“Không khóc không khóc, Gia Gia còn có ba ba, còn có ông nội bà nội, còn có thúc thúc, còn cả thúc nữa. Chúng ta đều yêu cháu. Không khóc nha…” Đôi mắt Thước Nhạc hồng hồng, đứa nhỏ đáng thương này, mẹ nó khi đưa ra yêu cầu ly hôn, từ thủy tới chung không hề nghĩ cho đứa nhỏ này, lại không biết con cô từng dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn cô, nhưng vẫn luôn mong cô có thể hồi tâm chuyển ý.
Đêm đó đặc biệt dài, người trong Khúc gia trằn trọc không thể ngủ được, đối với những người trọng tình cảm như người Khúc gia mà nói, tình cảm của đại ca tan vỡ cũng hình thành bóng ma. Thước Nhạc ông Gia Gia ngủ cả tối, đứa nhỏ ngủ cũng không yên giấc, nắm chặt lấy quần áo của cậu, thường xuyên tỉnh giấc. Tiếu Tiếu cùng Phi Phi được đón về, có lẽ cảm nhận được không khí áp lực trong nhà, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi vào phòng mình ngủ.
Chuyện trôi qua được một tuần, Thước Nhạc tiếp tục quay lại làm việc, nhưng lại đem Gia Gia bên người, tâm trạng nó vẫn rất kém, Khúc ba Khúc mẹ khá tức giận, hơn nữa sợ Viên Lệ Bình kia như con thiêu thân tiến đến, vậy cứ để nó vào trong căn cứ ở tạm. Trường học lúc trước cũng không đi nữa, miễn cho có tin đồn gì. Hai người Thước Nhạc thương lượng, quyết định chuyển đến trường học trong căn cứ. Trường tiểu học nơi này cũng tốt, tuy rằng ít học sinh, cả một cấp học mà chưa tới mười đứa, nhưng những đứa nhỏ học chung với nhau có điều tốt hơn, tiếp xúc cũng nhiều. Trong căn cứ rất coi trọng việc giáo dục trẻ nhỏ, những thầy giáo dạy học đều là giảng viên… Mỗi ngày học lý luận nửa ngày học thực tiễn nửa ngày, rất thoải mái. Tuy nói thời gian ở cùng với ông bà nội ít đi những có Khúc Phàm Thước Nhạc chăm sóc, bọn họ cũng an tâm. Hơn nữa, Viên Lệ Bình nháo loạn như vậy, Khúc ba Khúc mẹ cũng không muốn muốn ở lại ngôi nhà đó nữa, chuẩn bị đổi sang nơi khác. Khúc ba mấy ngày nay vẫn đi xem nhà khắp nơi, ngoại trừ Gia Gia, còn lại những thứ gì có liên quan đến Viên Lệ Bình, lão đều chán ghét, tứ hợp viện kia cũng bị ghét lây, ngày hôm sau đã dọn đến nhà Thước Nhạc.
Việc đến trường của Gia Gia đã giao cho Khúc Phàm để ý, không đến vài ngày đã giải quyết xong.
Thước Nhạc mang theo Gia Gia đi làm, nhóm trợ thủ trong vườn cây cũng không nói gì, hiện tại bọn họ vô cùng khâm phục Thước Nhạc, tuy rằng Thước Nhạc chưa bao giờ yêu cầu họ gọi là thầy, nhưng trong lòng họ đã sớm coi Thước Nhạc là thầy. Trong hai tuần này bọn họ học hỏi được rất nhiều, hiện tại bọn họ đều có những nhận thức mới về thực vật, thuốc đông y, linh khí. Đây quả thực là bước đột phá lớn.
Không ít lão giáo sư trong viện nghiên cứu đã xem qua những bút ký của họ, ban đầu còn có thể ngồi yên, nhưng quá hai ba ngày đã trực tiếp bước vào vườn cây, đi theo đám trợ này nghe giảng giải của Thước Nhạc về những thực vật đó. Hơn nữa, bọn họ cũng đưa ra một vài vấn đề, đại đa số thì Thước Nhạc đều có thể trả lời, chỉ có một vài câu hỏi huyền diệu mà khoa học không thể giải thích, những câu hỏi này đề cấp đến ngũ hành nguyên khí, những loại linh khí khác nhau, hoặc chuyện trong thiên địa, nói về những vấn đề này thì có quá nhiều, có nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết, hơn nữa, bọn họ cũng không thể hiểu hết được. Bởi vì những thứ này muốn hiểu hết thì cần vài chục năm hoặc mấy trăm năm nghiên cứu, trừ khi có ngọc giản* gì đó có thể khắc những điều này vào trong đầu, sau đó học tập đúc kết một chút, như vậy tốc độ sẽ rất nhanh. Bởi vì làm như vậy cần năng lực lý giải rất lớn, có thể xem qua mà hiểu, vĩnh viễn cũng không quên. Cũng chính vì vậy mới khiến Thước Nhạc nổi lên ý niệm muốn làm ngọc giản. Bản thân tuy rằng không cần, nhưng Khúc Phàm cùng đám nhỏ cần dùng đến. Khúc Phàm lập tức sẽ tu luyện lại lần nữa, công pháp này nếu chỉ do Thước Nhạc truyền đạt lại thì không được, một vài cảnh giới cần chính hắn lĩnh hội, nếu có ngọc giản thì rất tốt.
(*ngọc giản: một loại dụng củ của tiên gia, có tác dụng ghi chép lại kiến thức và truyền trực tiếp vào bộ nhớ của con người, mấy bộ phim tiên hiệp hay nói tới đó)
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng ngọc giản cũng không phải có thể trong nhất thời có thể làm ra, những vấn đề mà mấy lão giáo sư đưa ra còn cần cậu giải đáp. Thước Nhạc cuối cùng chỉ có thể dùng một lần nêu ví dụ nói, đem những điều có vẻ huyền diệu đó diễn đạt lại, cũng không giải thích nguyên lý của chúng, trực tiếp dự theo hình thái đến nói. Những ví dụ được nêu ra mang lại hiệu quả vô cùng tốt, cũng khiến bọn họ tự thể nghiệm chút tác dụng của linh khí, nguyên lực.
Bởi vì mấy thứ này, tiến độ của vườn cây vô cùng chậm, Thước Nhạc cũng sợ những người này không thể hấp thu, hơn nữa cứ kéo dài qua ngày qua đêm sẽ khiến thân thể không chịu nổi, dù sau trừ sáu người ra thì còn lại đều là người thường. Thước Nhạc đã ra giới hạn, thời gian buổi tối không cho phép họ tiếp tục quan sát những thực vật đó. Nhưng những người này đều là đám cuồng công tác, thay nhau quan sát thực vật, nhìn thấy chồng báo cáo cao ngập đầu được đưa lên, cậu nhíu mày. Hai ngày cuối tuần để bọn họ nghỉ ngơi, bản thân cũng được nghỉ, khóa cửa vườn cây, cưỡng chế nghỉ ngơi.
Được nghỉ một ngày, Thước Nhạc mang theo ba đứa nhỏ đến công viên trò chơi chơi, vốn cũng muốn đón Kỳ Kỳ qua cùng đi, nhưng gọi điện thoại mãi mà không được. Thằng nhóc kia cùng thầy giáo đi uống trà nghe kinh kịch, cuộc sống gia đình trôi qua vô cùng nhàn nhã. Gia Gia trải qua hai tuần điều chỉnh tâm trạng, cũng đã tốt hơn nhiều, bọn họ chơi đến ba giờ chiều, Khúc Phàm gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu đến tổng công ty xem sao. Đại ca mấy ngày nay cũng chưa về nhà, Khúc ba Khúc mẹ lo lắng, vừa lúc cậu dẫn đám nhỏ đón đại ca về nhà ăn cơm.
Thước Nhạc dùng túi treo Phi Phi trước ngực, thằng nhỏ giương mắt nhìn bốn phía, cái đầu nhỏ cứ ngó nguậy lung tung. Trẻ con mới hai tuổi, không nên ôm mãi, nhưng lại sợ nó không suy nghĩ liền bay lên. Nơi này không phải căn cứ, bay lên thì có chút phiền phức, chỉ có thể ôm như vậy. Tay trái nắm Tiếu Tiếu, tay phải nắm tay Gia Gia đi vào quốc tế Hoàn Vũ. Hiện tại nơi này là tổng bộ của quốc tế Hoàn Vũ. Tòa nhà vô cùng cao lớn, cao ba mươi sáu tầng xanh vàng rực rỡ, Thước Nhạc ở dưới lầu gọi điện cho Khúc Bình, ngồi thang máy lên tầng ba mươi lăm, nơi đó là phòng tổng tài.
Thang máy đi đến tầng hai ba thì cậu gặp được người quen.
“Thước Nhạc, sao cậu lại ở đây?” Trương Húc vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thước Nhạc.
“Tớ tới tìm người, nga, cậu làm việc ở đây.” Cậu vừa nhớ ra, lúc Trương Húc nói đi làm tại quốc tế Hoàn Vũ, cậu thấy quen quan, đây vốn là công ty của Khúc gia mà, nhưng trước đó cậu không chú ý mấy.
“Mấy đứa nhỏ này là?” Trương Húc cảm thấy đại não mình giống như không đủ dùng, đột nhiên đụng phải kẻ địch trước kia, hơn nữa nhìn ba đứa nhỏ này thì có hai đứa giống người đó, còn một đứa thì nhìn sao cũng thấy giống con của tổng tài.
Thước Nhạc tuy rằng không thích Trương Húc, nhưng bọn họ không lên cùng một tầng, cậu cũng chẳng cần so đo với hắn ta, cùng học một thời gian cũng không tất yếu phải làm căng nên cười giới thiệu, “Hai đứa này là con của tớ, Tiếu Tiếu cùng Phi Phi, đây là con của đại ca tớ, Gia Gia. Đền chào chú đi.”
“Chào chú ạ.” Ba đứa nhỏ cùng lên tiếng chào hỏi, Phi Phi còn giống như con rùa nhỏ khua loạn tứ chi.
Đại não Trương Húc giống như không thể dùng, thang máy dừng lại tại tầng ba mươi lăm, cửa mở ra, hắn mời hồi phục tinh thần mới nhớ ra mình quên ấn chọn tầng trệt. Thang máy đã sớm đi qua tầng ba mươi tới tầng ba mươi lăm, phòng của tổng tài. Sau đó, hắn liền thấy, tổng tài của công ty đứng ở cửa thang máy, mỉm cười chờ đợi.
“Ai u, em sao lại mang ba đứa nó tới đây, mệt lắm nha, đến đến, cho bá bá ôm cái nào, xem Phi Phi béo hay không nha.” Khúc Bình tựa hồ rất vui, thấy mấy người Thước Nhạc, ánh mặt cũng cong cong lên, thấy Thước Nhạc ôm Phi Phi thì chạy nhanh tới đón.
“Đừng nói nữa, nhóc này lên nhà trẻ ăn ngon chơi vui đúng là béo ra. Dọc đường đi cũng chẳng thành thật chút nào, làm người ta thật buồn nha.”
“Ba ba, hôm nay Nhạc thúc thúc mang bọn con tới công viên trò chơi.”
“Chơi vui không?” Khúc Bình cúi đầu hỏi con trai, thằng nhóc tựa hồ đã khôi phục, sắc mặt không tồi, thoạt nhìn có chút béo.
“Vâng, vui lắm, nhưng công viên trò chơi lớn quá, có nhiều trò chưa chơi được, thúc thúc nói ngày nghỉ lần sau sẽ mang bọn con đi tiếp. Lúc đó, ba ba cùng lão thúc cùng mang bọn con đi được không? Nhạc thúc thúc mỗi ngày đều làm việc rất vất vả, giảng bài cho một đám cô chú với ông, mệt chết đi được, để thúc ấy ở nhà nghỉ ngơi đi nha.”
“Được, lần sau ba ba đi với các con, chúng ta chơi hết tất cả những trò chơi trong công viên luôn.” Khúc Bình có chút cảm kích nhìn Thước Nhạc, “Khoảng thời gian này bận lắm hả?”
“Vâng, có chút, nhưng không ảnh hưởng tới sức khỏe, có chút mệt đầu, câu hỏi mấy lão giáo sư đưa ra rất sắc bén, có chút khó khăn.” Thước Nhạc không chút để ý cười cười. Giảng giảng cho người khác cũng đồng thời làm phong phú kiến thức bản thân, thời gian này, cậu đã có lý giải thật sâu với trí nhớ có được trong đầu, mặc dù mệt nhưng khá thích thú.
“Mấy ngày nay tiểu Phàm cũng bận, hai người các em a, đều là đại ân nhân.” Trải qua gia biến, Khúc Bình đặc biệt quý trọng người nhà, coi Thước Nhạc như em trai ruột, biết sự nghiệp của hai người em đều thành công, anh cũng vô cùng vui mừng cùng tự hào.
“Qua thêm một thời gian nữa, bọn em sẽ ổn thôi.”
Khúc Bình nhìn thời gian, “Bốn giờ anh có hẹn, nửa giờ sẽ xong, em cùng mấy đứa nhỏ đến phòng nghỉ nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong, đột nhiên quay về nhìn người trong thang máy, hồi lâu mà hắn còn chưa bước ra. “Em quen”, nói với Thước Nhạc.
Thước Nhạc quay đầu lại, cũng đã quên hắn, “Vâng, bạn học thời trung học, hiện tại làm việc tại công ty anh.”
Khúc Bình gật đầu với Trương húc. Trương Húc sợ hãi cúi đầu chào. Khúc Bình ôm Phi Phi dẫn Thước Nhạc cùng đám nhỏ đi đến phòng nghỉ. Nếu Thước Nhạc không có giới thiệu tên người kia, cho dù có quan hệ bạn học thì chắc cũng không quá tốt, anh cũng không cần để ý làm gì.
Thước Nhạc kéo tay hai con trai, không quan tâm Trương Húc, ở công ty mình sẽ không lạc đâu.
Trương Húc đứng trong thang máy nhìn hai người đang bước đi xa, sắc mặt xanh xanh hồng hồng, trong lòng có một bình gia vị bị đánh đổ, không biết có vị gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT