Nhìn trong nồi canh sôi sục, Lăng Tịch nghĩ đến chính mình thật vất vả mới hạ quyết tâm, rồi lại bởi vì Lăng Duệ nói mấy câu liền mềm lòng. Lại một lần nữa không khỏi có chút tức giận, nhéo đùi mình một cái, tức chính mình quá mức yếu đuối.

"Ngươi bị thần kinh a? Bệnh thần kinh, yên lành lại làm chính mình đau, có chuyện gì? Ngứa tay a?"

Nghe Lăng Duệ ồn ào, nam nhân rũ mi mắt, nhỏ giọng lên tiếng,

"Không liên quan con."

Rõ ràng quyết định tốt lắm, không hề để ý Lăng Duệ, không hề đi quản chuyện Lăng gia. Nhưng đối với Lăng Duệ, nam nhân không tuyệt tình được. Nhìn hành động của Lăng Duệ, nam nhân lại không tự giác lấy cớ -- Lăng Duệ là đứa trẻ mà thôi, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, có lẽ chờ hắn lớn hơn một chút, có thể đủ hiểu được tâm tư của nam nhân.

Rất phiền, thật sự rất phiền.

Nam nhân đem cái vung đậy nồi lại, tắt bếp, sau đó xoay người đẩy Lăng Duệ ra, đi khỏi phòng bếp.

"Này! Ngươi không sao chứ?"

Ngồi ở trên ghế nhìn nam nhân không nói một lời, Lăng Duệ có chút lo lắng hỏi han. Người nam nhân từ phòng bếp đi ra ngoài, liền ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, tay nắm lấy đầu gối chính mình, quá mức dùng sức khiến cho vải quần bị nhăn nhúm lại nổi lên nếp uốn rõ ràng.

Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Duệ, khi nhìn đến Lăng Duệ trên mặt lo lắng, nam nhân lại tại một lần nữa cúi đầu.

"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Gặp nam nhân lại một lần nữa trầm lặng, Lăng Duệ đi đến bên cạnh, cũng đặt mông ngồi xuống,

"Có cái gì không vui, nói nghe một chút?"

Hắn cũng không phải muốn quan tâm người nam nhân này, chính là cảm thấy được bộ dạng ủ rũ kia rất đáng thương mà thôi.

"Ta không sao."

"Đừng giả bộ, ngươi trưng bộ dáng này còn nói không có gì?"

Lăng Duệ lấy khuỷu tay đụng chạm nam nhân thúc giục:

"Nói a, chuyện gì? Nếu ta có thể giúp, ta sẽ tận lực giúp."

Lăng Duệ một khắc trước còn trào phúng mình. Mà hiện tại, lại quan tâm mình, còn nói muốn giúp mình. Rốt cuộc, người nào, mới là Lăng Duệ thực sự? Nam nhân khó hiểu nghĩ ngợi.

Lăng Tịch nghĩ mình là người cha rất thất bại. Tần Tường trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng không biết. Tần Tường thích ăn cái gì, thích làm cái gì, cũng không rõ lắm. Lăng Duệ đến tột cùng là quan tâm, hay là chán ghét, đôi khi, cũng không rõ ràng lắm. Còn Lạc Phi, vẫn cảm thấy là hoàn mỹ, cũng không cần quá nhiều quan tâm. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng có lúc, ánh mắt Lạc Phi khó hiểu. Bạch Tiểu Hàn là cần phải chăm sóc nhiều nhất. Có lẽ, Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ có ý nghĩ của chính mình? Nam nhân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới điểm này.

Lăng Tịch có bốn con trai, mỗi đứa đều rất xem trọng. Nhưng quan hệ với Tần Tường cùng Lăng Duệ nói tóm lại có chút căng thẳng. Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn là rất thân cận.

Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, đối với mấy đứa con này, nam nhân cũng không phải chân chính hiểu biết hết. Có lẽ, nam nhân cố gắng còn chưa đủ, còn không có làm được tốt nhất.

Một hồi cau mày, cắn môi, hỏi lại không lên tiếng, không phải ngốc rồi chứ?! Lăng Duệ có chút cấp bách đẩy đẩy nam nhân, thúc giục:

"Ngươi nói thật ra đi."

"Tiểu Duệ. Ta có chút việc cũng muốn hỏi con."

"Hỏi đi! Ta biết, sẽ nói cho ngươi biết."

"Rõ ràng... Rõ ràng không thích ta, thậm chí có thể nói là chán ghét ta, vì cái gì vừa muốn quan tâm ta?"

Nam nhân rất thật lòng nhìn về phía Lăng Duệ, thậm chí cũng không chớp mắt, chăm chú nhìn biểu tình trên mặt Lăng Duệ, rất muốn biết đáp án.

"Hỏi cái này có làm gì?"

Lăng Duệ nhíu mày, cũng nhìn sang một bên, tránh ánh mắt nam nhân. Ánh mắt mãnh liệt, làm cho hắn không dám nhìn thẳng. Chính hắn cũng không biết đáp án.

Hắn hận Lăng Tịch, chán ghét nam nhân này. Cho dù là hắn thấy một khắc là nổi giận, vậy mà khi nhìn thấy nam nhân vẻ mặt chuyển hóa bi thương, hắn lại không đành lòng, những lời bén nhọn, đã không tự giác trở nên ôn hòa. Hắn là làm sao vậy? Cứ như vậy dễ dàng bị cảm động? Lăng Duệ đưa bàn tay khép lại, miết ngón tay của mình.

"Ta muốn biết."

Thấy Lăng Duệ bắt đầu bất an miết ngón tay, nam nhân lại một lần nữa đã mở miệng.

"Ta..."

Lăng Duệ khó xử, nam nhân quá mức nghiêm túc, làm cho hắn không có cách nào trả lời cho có lệ. Thế nhưng, hắn thật sự không biết nguyên nhân. Cho dù hắn biết, hắn cũng không muốn thừa nhận hắn có quan tâm nam nhân.

"Quên đi, đừng nói điều này. Ta đây lần đến tìm ngươi, là có chuyện muốn cùng ngươi nói."

"À... "

Lăng Duệ dời đề tài, nam nhân có chút thất vọng lên tiếng.

"Cái kia..."

Nghe được nam nhân lên tiếng, Lăng Duệ có chút không được tự nhiên chỉ gãi gãi đầu, lúc sau, Lăng Duệ lắp bắp nói:

"Sự tình lần trước... Là... Thật có lỗi."

"Hả?"

Nghe được Lăng Duệ xin lỗi, nam nhân mở to mắt. Hôm nay Lăng Duệ, đã thể hiện nhiều loại cảm xúc không giống nhau, làm nam nhân rất kinh ngạc, Lăng Duệ lại đến giải thích.

"Không phải chứ, ngươi đừng nói với ta, ngươi không có nghe được."

Nhìn phản ứng của nam nhân, nghĩ nam nhân không có nghe được, Lăng Duệ phiền lòng, bất mãn than thở một tiếng, đứng lên. Nhưng nghĩ đến bây giờ phải giải thích, Lăng Duệ lại ngồi trở về, cũng đem lời mới rồi lại nói một lần nữa. Sợ nam nhân không có nghe được, Lăng Duệ lần này nói rất chậm, mỗi một chữ nói rất chuẩn, cũng rất rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play